Vụ án lương thuế bị đánh cướp kì thật không liên quan gì đến Đỗ Anh Vũ.
Hàng không phải hắn vận chuyển, cũng không xảy ra trên lãnh địa của hắn, vậy nên ngay từ đầu thái độ của họ Đỗ chỉ là bàng quan xem kỳ biến.
Uhm!
Lấy đó làm đề tài cho đám thuộc hạ bàn luận không không tệ.
Thế nhưng suy luận chung quy cũng chỉ dừng lại ở mức suy luận.
Thuyết âm mưu thì có rất nhiều, chỉ là một khi không có bằng chứng thì không thể buộc tội người khác, các đó là quy tắc cơ bản.
Đỗ Anh Vũ kéo ba tên này lại, không ngừng dẫn đạo để bọn hắn tự mình suy nghĩ, tự mình nói ra rồi phủ định lẫn nhau, rồi lại tiếp tục lặp lại như vậy, chung quy là để rèn cho bọn hắn thói quen tư duy...
Người chỉ biết nhất nhất nghe lệnh cuối cùng cũng chỉ có thể làm mãnh tướng tiến phong, cổ nhân có câu tướng tại ngàn dặm không phải tuân lệnh vua, người có tư duy toàn cục mới có cơ may vươn lên làm soái trấn giữ một phương.
Trần Kình tiền thân Hải Kình Vương, Phỉ tặc lớn nhất tại Bố Hải Khấu, theo Đỗ Anh Vũ sớm nhất, cũng là kẻ trung thành nhất... Đỗ Anh Vũ tất nhiên gửi gắm vào hắn nhiều kỳ vọng nhất.
Phạm Thiết Hổ thì đặc biệt hơn vì họ Phạm là anh họ đằng ngoại của của Đỗ tiểu tử, có thân thế tốt nhưng từ nhỏ đam mê võ nghệ, hắn là kẻ hào sảng, nhân nghĩa chính trực, biết cách đối nhân xử thế, mặc kệ là quý tộc hay bình dân khi tiếp xúc với hắn đều nể phục gọi một tiếng “Hổ Ca”, hơn hết cả, thứ Đỗ Anh Vũ coi trọng ở họ Phạm nhất chính là hắn có cái dũng, không phải là cái Dũng của kẻ thất phu tầm thường mà là dũng khí của kẻ dám đi đầu, dám trực diện đối mặt, một kẻ dám dứt bỏ quyền lợi gia tộc để chạy theo Đỗ Anh Vũ vì một lý tưởng mơ hồ thì liền biết bản thân hắn là có bao nhiêu dũng khí, mặc kệ là Đỗ Anh Vũ muốn đi đâu, muốn làm gì, thiết Phủ của Phạm Thiết Hổ luôn sẵn sàng mở đường cho Đỗ Anh Vũ.
Kẻ còn lại...
Ngụy Quốc Bảo, trước kia là đối thủ, sau lại về tay họ Đỗ. Nói Đỗ tiểu công tử dùng thủ đoạn “nhân nghĩa” để ép buộc hắn, thế nhưng rõ ràng tên này là một nhân tài đáng để làm vậy, trước là cánh tay phải đắc lực của Nguỵ Bàng, nhớ lại ngày đó có hắn thủ quan ải, Triều Đình Đại Quân liền gặp khó, nếu không phải lấy số đông nghiến ép thì không biết năm nào, tháng nào mới hạ được Ma Sa Động. Đỗ Anh Vũ hiện muốn bồi đắp hắn thành cánh tay trái của mình, ngoại trừ là vì tài năng cũng như đức độ của họ Nguỵ ra thì còn là vì mối quan hệ của hắn với Nguỵ Bàng, Đỗ Anh Vũ biết hai tên này quan hệ không tầm thường, thế nên tầm quan trọng của việc có được Nguỵ Quốc Bảo giống như ra tăng thêm một bậc.
Đỗ tiểu công tử nhìn ba người tại bàn tranh luận sôi nổi, khuôn mặt non nớt không nhịn được mỉm cười, hắn đột nhiên đứng dậy, đi vào bên trong nội điện.
Ba tên kia thấy công tử biểu hiển khác lạ thì lập tức im lặng, dùng đôi mắt tò mò nhìn sang.
Chẳng mất bao lâu, Đỗ Anh Vũ trở lại, trên tay cầm theo ba phong thư trắng, lần lượt ném cho ba người.
Nhìn cả ba tên khuôn mặt mộng bức không hiểu, Đỗ Anh Vũ không giải thích nhiều, đơn giản mà nói:
- Ta chuẩn bị cái này từ rất lâu, trong lòng luôn băn khoăn không biết lúc nào nên đưa cho các ngươi, hiện tại cảm thấy vừa vặn... có thời gian thì mở ra xem một chút.
Nói xong, không để cả ba người kịp thời hỏi thăm, tiểu công tử đã lê đôi chân ngắn lả lướt đi ra khỏi phòng, bỏ lại tổ ba người chớp mắt nhìn nhau.
Ngụy Quốc Bảo thân với Phạm Thiết Hổ nhất, đánh mắt nhìn sang hỏi họ Phạm đây là chuyện gì.
Họ Phạm lắc đầu, ngược lại nhìn Trần Kình, nói lão Trần theo Đỗ Anh Vũ sớm nhất, hẳn là hiểu rõ môn đạo bên trong.
Trần Kình thần thái nghi hoặc, gãi gãi râu cằm, giống như ngờ ngợ cảm thấy cái gì đó, ánh mắt hắn sáng rực lên, không kịp chờ đợi mà mở phong thư của mình ra xem.
Bên trong phong thư này còn có một chiếc phong thư nhỏ khác, phía ngoài có ghi một chữ to lớn vững chãi.
“Trung!”
Trung?
Hai kẻ kia liếc trộm phong thư của Trần Kình, biểu lộ mơ hồ không hiểu gì cả, chỉ duy Trần Kình thì mừng rỡ như điên, ngửa đầu cười to, không kịp chờ đợi mà kéo phong thư nhỏ ra xem.
Ở trên đó, phía dưới chữ Trung còn có một dòng chú thích nhỏ, viết:
“Trung giả, nhất mực trung thành, tâm trí vững như bàn thạch, trước sau như một, không nghe lộng ngôn, không nghe đàm tiếu...”
- Cuối cùng thì... - Trần Kình có phần nghẹn ngào, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cảm xúc khấp khởi, lại có phần niệm tưởng, có phần xa xăm nhớ về.
Hắn nhớ lại lần đầu tiên khi theo Đỗ Anh Vũ vào kinh, lão Trần lúc đó từng hỏi Đỗ Anh Vũ muốn thuộc hạ kiểu gì?
Hắn chưa từng làm thuộc hạ cho ai cả, vậy nên không biết.
Đỗ công tử lúc đó còn rất non, khuôn mặt trẻ thơ búng ra sữa, thế nhưng hắn nói rất dứt khoát.
“Thuộc hạ bình thường ta không cần! Cái ta muốn là những kẻ dám chết vì ta, dám sống vì ta! Cái ta muốn là Gia Thần, không phải thuộc hạ?”
“Gia Thần?!”
“Đúng, tựa như Viên Thiệu năm xưa có Văn Xú, Nhan Lương, Tào Tháo có Điển Vi, Hứa Chử, Lưu Bị có Quan, Trương, Tôn Sách có Thái Sử Từ... ta muốn những người có thể giúp ta đồng mưu việc lớn chứ không phải những kẻ chỉ biết nghe lệnh thông thường, đó là người mà ta có thể chọn vẹn giao lại tính mạng, những người duy nhất có cơ hội phản bội ta...”
Lời nói thơ trẻ thế nhưng Trần Kình nghe thấy được sự hào hùng bên trong, lúc đó hắn cũng bị dẫn đạo, mơ màng thầm nghĩ...
Liệu ta có thể trở thành một trong số họ?
Kỳ thực lúc đó lão Trần không biết... Đỗ Anh Vũ là đang nói chơi, tỏ vẻ nguy hiểm để lừa gạt lão Trần mà thôi, thế nhưng sau này Đỗ Anh Vũ hắn thật sự nghiêm túc về vấn đề này.
Đối với họ Đỗ, chọn lấy Gia Thần còn quan trọng hơn là chọn vợ, vì bọn họ sẽ là vây cánh theo hắn suốt cuộc đời, thậm trí là nhiều đời sau đó.
Mà đã là gia thần của hắn chọn lựa tuyệt không thể là kẻ tầm thường.
Hắn muốn tụ tập đủ Ngũ Tài, dựng lên Ngũ đại gia thần!
Trung, Dũng, Nhân, Trí, Tín!
Bất cứ kẻ nào cũng phải là kẻ đứng đầu bên trong những phẩm chất này.
Phạm Thiết Hổ cũng mở phong thư của mình ra xem, phía trên đó cũng giống như của Trần Kình, có một dòng chú thích nhỏ:
“Dũng giả, kiêu dũng thiện chiến, can đảm không sợ hãi, dám đảm đương trách nhiệm, dám đương đầu hiểm nguy...”
Phạm Thiết Hổ vội lật thư ra xem bên trong, sau thì giống như si như say nhìn một lượt, cuối cùng, đặt xuống phong thư, lòng hắn thầm nghĩ “thì ra A Vũ coi trọng ta như vậy, thì ra trong mắt hắn là kẻ như vậy.”
Vừa nghĩ, nội tâm hắn lại càng thêm tự hào, giống như uống nhầm thuốc trợ dương, cảm xúc dạt dào liên tục bành trướng.
Phía bên cạnh, Ngụy Quốc Bảo là người cuối cùng xem thư, nhìn dòng chú thích, họ Nguỵ không khỏi nhíu mày.
“Nhân giả, Nhân nghĩa vô song, tài đức toàn vẹn...”
Họ Nguỵ nội tâm khẽ động, không vội đọc hết mà thở dài một hơi, hắn liếc nhìn về phía xa xăm rồi khẽ nói:
“Công tử, ta... kì thật không xứng...”
...
Bản thân họ Đỗ không biết ba phong thư của hắn lại khiến ba tên nam nhân kia nội tâm như kinh đào hải lãng, biết thì hắn cũng chẳng quan tâm...
Đây không phải hắn nịnh bợ thuộc hạ, thứ trên thư viết là cái mốc để cho bọn hắn hướng tới, là một tấm gương để bọn hắn có thể nhìn lại, giúp bọn hắn có thể giữ lại sơ tâm.
Bước ra khỏi viện tự của mình, Đỗ Anh Vũ giống như nhảy chân sáo đi dọc hành lang, ngay lúc đi qua thư phòng, đột nhiên cánh cửa bên trong mở ra, Đỗ Anh Vũ bất ngờ không chú ý, lập tức va phải một cái lão nhân lạ hoắc râu tóc bạc phơ.
Đỗ Anh Vũ thân thủ tốt, ngay lập tức nhảy sang một bên né tránh, lão nhân kia thì không được như vậy, bị giật mình, chút nữa thì ngã dúi dụi.
Lão nhân thấy Đỗ Anh Vũ đã không đỡ mình thì chớ, lại còn vuốt ngực thở phào, tự an ủi nói không sao thì lòng lão liền căm tức, lớn tiếng quát:
- Tiểu tử, không ai dạy ngươi phải kính trọng người già sao?
Đỗ Anh Vũ bất ngờ bị quát nạt, hắn mắt trắng dã nhìn sang, bĩu môi nói:
- Lão nhân gia, ngươi cũng đâu có yêu trẻ, sao thể trách ta không có kính già?!
Một già một trẻ chính diện đỗi, hằm hè nhìn nhau.
Đỗ Anh Vũ nhìn lão nhân này không quen mặt, nghĩ đây hẳn là lão quản gia mới của Lý Kế Nguyên.
Trần Độ thì lập tức nhận ra Đỗ Anh Vũ, dù sao trong Biệt Viện hiện tại không có một thằng nhóc nào ngoài họ Đỗ ra cả.
Quan sát cử chỉ thái độ của Đỗ Anh Vũ một hồi, lão nhân có chút thất vọng, đối với lời vừa rồi của họ Đỗ thì Trần Độ không vội đáp, lão phủi phủi bản thân một chút, chống gậy tiến về chỗ Đỗ tiểu tử, bộ dạng nhìn chằm chằm của lão tựa như lão đang nhìn một món hàng vậy.
Đỗ Anh Vũ thì có chút gai người, bộ dạng ghét bỏ liếc lại.
Lão nhân này... bị sao vậy?
Ban đầu, Đỗ Anh Vũ đinh ninh ngỡ rằng lão nhân này sau khi bị mình đỗi sẽ nổi đóa lên, tiếp đó cậy già lên mặt dạy dỗ bản thân một hồi...
Thế nhưng biểu hiện của lão lại khác với những gì Đỗ Anh Vũ thầm nghĩ, Trần Độ chỉ đứng đó nhìn hắn, sau thì thở dài lắc đầu, hời hợt đáp:
- Nếu chỉ biết dùng lời lẽ ngụy biện để chống chế sẽ không khiến bản thân ngươi tốt lên, ngươi có thể nhất thời làm nghẹn họng người khác bằng lời hiểm hóc, thế nhưng không khiến người ta kính phục được...
Lời này lão nhân này có mùi vị càng giống như thể hiện sự thất vọng chứ không phải là tức giận, càng giống như dạy dỗ chứ không phải là cự cãi...
Điều này khiến Đỗ Anh Vũ thật sự bất ngờ, ít nhất hắn phải thừa nhận lão nhân lạ mặt này khí độ khác xa người thường.
Hắn nghĩ nghĩ một chút, sau thì lùi một bước, chắp tay, nói:
- Tiểu tử trước đó sai, xin lão trượng thứ lỗi, chỉ là... lời lão trượng tiểu tử nghe không hiểu, lão trượng... phải chăng đang kì vọng ta phải trở thành một người biết dùng lý lẽ phục người?
Đỗ Anh Vũ thoáng nhíu mày, nghi hoặc mà hỏi.
Trần Độ vuốt râu, khuôn mặt không biểu lộ gì cả, có phần thản nhiên mà nói:
- Người có đạo lý, đi khắp thiên hạ đều không sợ, không phải là như vậy sao?
Đỗ Anh Vũ nghe xong thì khẽ cười, tại chỗ đáp:
- Lão trượng à, tuỳ tiện áp đặt hi vọng của mình lên cho người khác chính là hành vi chụp mũ, bất lịch sự, thiên hạ nếu ai cũng nói đạo lý, thì chẳng phải quân đội, hình bộ là nên giải tán đi sao? Ha ha, tiểu tử kính lý lẽ của lão trượng, thế nhưng xin thứ lỗi tiểu tử không thể tán đồng...
- Ngươi... đây lại ngụy biện rồi? - Trần Độ híp mắt, trầm giọng nói.
Đối với lão nhân luôn khuyên người lương thiện này thì Đỗ Anh Vũ thật kính nể, đáng tiếc đây không phải người đồng đạo với hắn, vậy nên Đỗ tiểu tử cũng không muốn nói nhiều làm gì, hắn suy nghĩ một lúc rồi bất ngờ hỏi ngược:
- Vậy lão trượng đã từng nghe thấy một loại lý gọi là Nghịch Lý chưa?
Nghịch Lý?
Trần Độ thần sắc nghi hoặc, cái loại lý lẽ này lão là chưa từng có nghe qua, Đỗ tiểu tử nhìn lão nhân biểu hiện, tự nhiên nói tiếp:
- Vậy để tiểu tử trước nêu ví dụ, giả dụ hiện tại nếu ta nói “ta đang nói dối”, vậy theo lão trượng, lời ta vừa nói là đúng hay sai?
Lão nhân nghe xong thì nghi hoặc thật sâu, cảm thấy tên tiểu tử này lại ly kinh phản đạo, thích dùng ngụy biện để gạt người, hiện hắn vừa nói bản thân mình nói dối, vậy nghiễm nhiên lời đáp là đúng...
Lão nhân gật gù cho là phải, chỉ là bỗng nhiên trong lòng lão khẽ động.
Mà khoan...
Lông mày bạc trắng của lão nhân cau lại, lão nhận ra có gì đó không đúng bên trong này...
Vì nếu câu “ta đang nói dối” là đúng thì chẳng phải hắn đang nói thật sao? Vậy đáp án phải là sai.
Thế nhưng nếu đáp án là sai, thì tức là hắn không nói dối, mà nếu là như vậy thì câu “ta đang nói dối” lại biến thành là đúng, đúng là là hắn nói dối...
Thế nhưng nếu như là đúng, vậy thì...
Trần Độ lão nhân hiện tại giống như bị rơi vào một cái mê cung luẩn quẩn giữa đúng và sai, hiện tại thật không thể biệt...
Vậy rốt cuộc, lời đó... là đúng hay là sai!
Ẩn cư bao năm, đã từ lâu lắm rồi mới có đề tài khiến lão Trần gặp khó như hiện tại, lúc này lão thật sự không luận được tên tiểu tử này là đang nói dối hay là nói thật.
Lão bần thần nửa ngày, vừa muốn ngẩng đầu lên đòi Đỗ Anh Vũ cho ra đáp án thì đã không thấy tăm hơi tên tiểu tử này đâu nữa cả.
Ngược lại, Đỗ tiểu tử ngay lúc thấy lão già này lâm vào tự hỏi liền nhanh chóng chuồn đi mất.
Ha ha, đừng nói lão giả, đến cả người cho ra câu hỏi là Đỗ Anh Vũ hắn cũng không biết đáp án.
Nghịch Lý nói dối là một nghịch lý kinh điển cho đến nhiều thế kỉ sau đó vẫn chưa có lời giải, hắn ném ra cái “thiên cổ câu hỏi” này đơn giản để cho lão nhân này biết rằng...
Có những thứ bản thân bọn chúng tồn tại đã không có đạo lý rồi!
Đỗ công tử một mặt hí hứng, lon ton chạy ra khỏi phủ, thời tiết hôm nay thật tốt, hắn muốn đi dạo kinh thành một chút, ôn lại chút kỉ niệm xưa, thử lại vài món ăn đặc sẳn tại kinh thành...
Chỉ là vừa mới ra khỏi phủ, Đỗ Anh Vũ đen đủi, lại một lần nữa va phải người khác.
Mà người này hắn thật sự không muốn va phải chút nào.
Ngay ngoài cổng Minh Nguyệt Biệt Viện, Lão Nội Thị cùng Đỗ công Tử bốn mắt nhìn nhau, không khí xung quanh đột nhiên có chút lúng túng.
Cuối cùng vẫn là Đỗ Anh Vũ trước tiên cất lời:
- Đại Tổng Quản, ha ha, thật là có duyên, ngài là tới thăm Lý... ách!
Lão thái giám còn không chờ Đỗ Anh Vũ nói xong câu thì đã tiến lên, dùng cánh tay mảnh khảnh nhưng cứng hơn sắt thép của mình tóm lấy bả vai của họ Đỗ, lão híp mắt, âm u cười nói:
- Đỗ công tử, lão thân tìm ngươi thật khổ, vẫn là phiền công tử theo ta đi một chuyến thôi.
Đỗ Anh Vũ nụ cười cứng đờ, đột nhiên thấy lão thái giám này đích thân mang người đến áp giải mình thì liền hoảng hốt, thử dãy dựa một phen nhưng bất thành, hắn yếu ớt ngẩng đầu lên nói:
- Đại Tổng Quản, đột nhiên xông tới bắt quan viên Triều Đình mà không tuyên phán tội danh, cái này là không có đạo lý...
Lão Nội thị khuôn mặt biến hoá, toát lên vẻ âm hiểm, quay sang nhìn hắn, lão thấp giọng nói:
- Đỗ công tử nhắc đến đạo lý, phải chăng đã từng nghe qua một loại lý... gọi là Vật Lý?!
...
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi