Thăng Long năm Thiên Phù Duệ Vũ thứ 1, trung tuần tháng chạp.
Khi thọ điển của Bệ Hạ chỉ còn độ chưa đầy một tuần lễ nữa liền bắt đầu, mà ngay khi thọ lễ kết thúc sau vài ngày chính là giao thừa năm mới, đủ mọi lý lo khiến tứ phương dân cư đổ về kinh, vô hình chung khiến cho không khí tại kinh thành lúc này nô nức nhộn nhịp hẳn lên.
Có lẽ vì năm ngoái thời điểm này vừa kết thúc chiến sự, cả kinh thành bị một luồng không khí bi thương phủ lên, đè nén, vậy nên năm nay Bệ Hạ càng muốn không khí phải thật rầm rộ.
Thế nhưng mặc cho ngoài kia tấp nập đến thế nào, thì ở đâu đó trong ngóc ngách kinh thành vẫn có kẻ hoàn toàn không cảm nhận được cái bầu không khí này.
Ngửa đầu lên trời, nhìn đám mấy trên bầu trời lúc tụ lúc tan, Đỗ Anh Vũ có chút cầm lòng chẳng đặng mà thở dài, đây đã là ngày thứ sáu hắn bị cấm túc tại Đỗ phủ.
Lệnh cấm túc là sự trừng phạt của Nhân Tông dành cho hắn can tội gây rối triều nghị.
Con mẹ nó!
Rõ ràng hắn là người bị hại có được không?
Đáng tiếc Đại Việt không có Bao đại nhân để Đỗ tiểu tử hắn gõ trống kêu oan, mà người làm đồng chức vụ với Bao Chửng tại Đại Việt thì không ai khác lại chính lão cha của hắn.
Vậy thì kêu cái mẹ gì nữa?
Ngày đó đón hắn tại cửa hoàng cung là Đỗ Tướng, mặc cho Đỗ Anh Vũ ra sức thanh minh, giảng giải rằng rằng cái lệnh cấm túc này Bệ Hạ chỉ làm cho có, không phải thật cấm túc đâu, thế nhưng lão cha hắn, Đỗ Tướng là người có nguyên tắc cùng cứng ngắc vô cùng.
Không tiếp nhận trình bày, không nghe lời phân bua, không nói không rằng một đường áp giải hắn trở về nhà, thẳng thừng tống hắn vào lãnh cung của phủ họ Đỗ.
Haizzz!
“Uổng công ngày xưa ta bao che cho ngươi phi vụ ngươi lén lút đi Hồng Phường” Đỗ Anh Vũ ban đầu còn phụng phịu nói:
Nào ngờ Đỗ Tướng không chút sợ hãi, mặt lạnh như tiền hờ hững đáp:
“Ngươi giỏi cứ nói, mẹ ngươi hiện tại trong đầu chỉ có A Châu, tất cả những thứ khác đều không quan trọng, bao gồm cả ngươi!”
Lại nhắc về A Châu, nàng tự nhiên không phải nữ nhân trong Thiên Long Bát Bộ, nàng chính là em gái mới sinh của Đỗ tiểu tử, gọi Đỗ Minh Châu, tiểu công chúa của Đỗ gia mới đỏ hơn vài tháng tuổi.
Và cha hắn cũng không phải nói chơi, ngay lúc trở lại Đỗ phủ, Đỗ Anh Vũ cũng đã cảm nhận được sự ghẻ lạnh rõ ràng từ người mẹ kính yêu của hắn.
Dẫu biết A Châu còn quá nhỏ, tự nhiên cần sự quan tâm đặc biệt, thế nhưng nhìn Phạm Quyên đi từ nội phòng đến ngoại phòng, trên tay luôn kè kè một cái bọc quấn tã, cưng nựng tựa như hòn ngọc trong tay, chỉ hận không thể dung nhập lại vào bản thân mình thì Đỗ Anh Vũ liền biết mình giờ phút này chính là người thừa trong nhà.
Thở dài một tiếng, hắn cũng coi như nhận mệnh, một năm xa nhà, hiện tại lãng tử quay đầu, bảo hắn không có chút nhớ nhung là nói dối, ít nhất cái không khí quây quần tại bữa ăn vẫn ấm cúng vô cùng.
Chỉ phiền một nỗi rằng mẹ hắn vẫn vậy, tay thì ôm lấy A Châu, miệng lại không ngừng thúc hỏi hắn 1 năm nay làm gì, ở đâu, sống như thế nào?
Thái độ cường ngạch như thể muốn ra lẽ mọi việc, thiếu điều nghiêm hình bức cung để cậy miệng họ Đỗ nữa thôi.
Nói thật là không thể nào, hắn chỉ có thể chọn phương án an toàn, kể qua loa những việc đơn giản như xây nhà dựng cửa lập trang viên, quy tụ dân cư, khai khẩn đất đai, thúc đấy buôn bán vân vân mây mây... còn riềng về lĩnh vực quân sự thì một chữ hắn cũng không dám nói.
Cha hắn có vẻ biết chút gì đó, nhưng cùng Đỗ Anh Vũ giống như đạt thành ăn ý.
Đỗ Tướng không hỏi, Đỗ Anh Vũ liền không nói.
Cứ thế cho qua mọi chuyện!
Sinh hoạt của hắn đột nhiên biến trầm lắng lại, cả ngày quay quẩn trong xó nhà, an tường trôi qua được đến ngày hôm nay thì Đỗ Anh Vũ có chút không chịu nổi sự nhàn nhã này nữa.
Thật vậy.
Đường đường một Tiết Độ Sứ hiện tại công việc hằng ngày là phải tay phân tay nước tiểu, giúp mẫu thân cho muội muội thay tã, đã thế còn không chỉ là một đứa nhóc mà là tận hai đứa liền thì hắn làm sao mà chịu nổi!!
Đại tỷ Đỗ Quỳnh Anh năm nay cũng tại Đỗ phủ ăn tết, hàng đính kèm đương nhiên tiểu hầu gia mới sinh Lý Dương Đồng.
Tại nội viện, nhìn hai nữ nhân ngồi tại một bên vui vẻ chuyện trò, để mặc Đỗ Anh Vũ vật lộn với hai của nợ kia thì hắn liền thầm nhủ năm sau sẽ không về nữa.
Ít nhất là cho đến lúc hai nhóc này biết tự mình thay tã!!
Đỗ Quỳnh Anh nàng vẫn vậy, ít nhất trong ấn tượng của Đỗ Anh Vũ thì không mấy thay đổi kể từ lúc nàng lên xe hoa.
Uhm, có lẽ hơi khác ở một điểm là hiện tại nàng đang trong giai đoạn hậu sinh, thân hình có chút mập lên, phong vận đẫy đà, thêm phần sắc sảo, công lại đa phần vẫn là vị đại tỷ trong trí nhớ của hắn.
Thấy tiểu đệ đột nhiên nhìn mình, Đỗ Quỳnh Anh che miệng cười nói:
- Sao vậy A Vũ?
Đỗ Anh Vũ cười cười lắc đầu, xuề xoà đáp:
- Không có gì đại tỷ, ta chỉ cảm thấy đại tỷ sau nhiều năm dung mạo không đổi chút nào liền lấy làm lạ, nói tỷ hiện tại mới đôi mươi người khác cũng tin ấy chứ, ha ha, đệ thật tò mò không biết bí quyết dưỡng nhan của tỷ là gì, có thể bật mí chút được không?
Đỗ Quỳnh Anh liếc xéo, chê hắn nói xạo không chớp mắt, bộ dạng cợt nhả vẫn hệt như ngày xưa không đổi chút nào.
Đúng lúc này, Sùng Hiền Hầu aka Tỷ phu của hắn xuất hiện giải vây, bày ra bộ mặt lão cha hiền từ, từ chỗ Đỗ Anh Vũ tiếp lấy tiểu Đồng sủng nịnh một chút, sau thì hướng về chỗ hắn nhoẻn cười nói:
- A Vũ, Quách đại nhân đã đến, Nhạc phụ cũng vừa mới về, ngươi ra ngoài một chút đi.
- Ta biết rồi tỷ phu, lập tức ra liền.
Đỗ Anh Vũ như được đại xá, lập tức quẳng tiểu muội chở về chỗ của mẫu thân, chạy như bay đi ra ngoài chính sảnh Đỗ Phủ.
Nhắc cũng lạ, tỷ phu hắn là em trai của Bệ Hạ, nếu xét quan hệ, thì hắn hoàn toàn có thể gọi Bệ Hạ một tiếng Đại Ca.
Ha ha, nghĩ vậy thôi, Đỗ Anh Vũ hắn mới mười tuổi, lại là con một trong nhà, không thể dễ dàng đi tìm chết như vậy.
Chẳng mấy chốc Đỗ Anh Vũ liền ra đến ngoài chính sảnh, hiện tại trong sảnh đang có phụ thân cùng Quách đại bá của hắn đang ngồi sẵn.
Đỗ Anh Vũ ngó ngó một chút, không thấy Quách Công Bình mang theo cái đuôi liền thất vọng, Quách Công Bình biết hắn đang tìm cái gì, lập tức đáp:
- A Vân hắn mang Liễu Thanh đi dạo, hôm nay không đến được, A Vũ, ngồi xuống đây, chúng ta có một số chuyện muốn nói với ngươi.
- Vâng, thưa đại bá. - Đỗ Anh Vũ gật gù, sau thì tìm một chỗ nghiêm túc ngồi xuống.
Nhìn Đỗ Anh Vũ tọa hạ, toàn thân thả lỏng nhưng cả người vẫn rất ngay ngắn, Quách Công Bình thoáng gật gù, một năm không gặp, thằng nhóc này ít nhất bỏ được cái tướng ngồi xiêu vẹo tuý ý ngày trước, một chút tiến bộ xem như cũng là điều khó có được.
Hiện tại nhìn Đỗ Anh Vũ cả người phong thái, tác phong chững chạc hơn xưa, bản thân Đỗ Tướng bình thường nghiêm nghị thì lúc này khuôn mặt cũng dãn ra một chút.
Trẻ nhỏ có thể dạy!
Khác với ngày xưa, hiện tại Đỗ Anh Vũ cũng là người có chức vụ tại thân, Quách Công Bình thái độ đối với hắn cũng khác, thái độ nghiêm túc, hỏi:
- A Vũ, ta nghe nói ngươi xin tội cho lão Mạc phải không?
Đỗ Anh Vũ nhíu mày một chút, lập tức đáp:
- Đại bá, ta kỳ thật cũng không phải xin tội cho Mạc Sư, chỉ là tìm cơ hội mang Mạc Sư ra khỏi kinh thành, sau này còn có cơ hội cho hắn xuất đầu trở lại mà thôi, haizz, chung quy Mạc Sư trên danh nghĩa cũng từng là Viện Trưởng của ta, để hắn sống kiếp lao ngục ta thật không đành lòng.
Đỗ Tướng nghe con trai nói vậy thì thoáng nở nụ cười, gật đầu tán đồng.
Bản thân hắn cũng là kẻ có học, đối với việc con trai tôn sư trọng đạo tự nhiên hắn đánh giá rất cao.
Quách Công Bình thân là Thái Phó, biết mọi việc rõ ràng hơn người khác một chút, hắn thoáng cau mày rồi đối với họ Đỗ hỏi thẳng:
- A Vũ, một cọc công đức này... chỉ đổi lấy một mình họ Mạc, có đáng không?
Đỗ tiểu tử tự nhiên hiểu hàm ý của họ Quách, nếu đòi lại được vùng đất đã mất trở về lãnh thổ tự nhiên là một đại công lao, cứ thể ném cho người ngoài thì Quách Công Bình cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, việc này Đỗ Anh Vũ đã sớm có tính toán, hắn cười nói:
- Đại bá, phù sa tự nhiên không để cho ruộng ngoài, chức vụ Hồng Lư Tự Khanh là của Mạc lão không thể đổi, thế nhưng vị trí Thiếu Khanh, Chủ sự, Tư Vụ cùng Thư Lại... rất nhiều vị trí khác còn thiếu nhân sự, Quách đại bá có biết ai đáng tin cậy không?
Quách Công Bình hơi trầm tư một chút, tại chỗ hỏi lại:
- Ý của người... nhân cơ hội này mượn thế mà thành lập luôn một Hồng Lư Tự?
Nói chuyện với người thông minh thật tốt, nhanh như vậy Quách Công Bình đã hiểu ý của hắn, Đỗ Anh Vũ cũng thoải mái gật đầu.
Một Hồng Lư Tự Khanh Đỗ Anh Vũ hắn không thiết, hắn là muốn cả một Hồng Lư Tự!
Hồng Lư Tự trong quan chế của Tống Triều thuộc về lục tự, nhưng lại không tồn tại trong quan chế Đại Việt vì công việc của Hồng Lư Tự bình thường sẽ là bộ Lễ đảm đương, thế nhưng hiện tại Đỗ Anh Vũ muốn thành lập Hồng Lư Tự đứng độc lập thì chẳng khác nào từ bộ Lễ rút ra một phần quyền lực rồi cài cắm người của mình đi vào.
Thái Tử Đảng trong triều hiện tại chỉ có danh chứ không có mấy thực quyền, nếu có thể có thêm Hồng Lư Tự thì thật sự có một bước chuyển mình đáng kể.
Không thể không nói, đối tính toán này của Đỗ Anh Vũ, Quách Công Bình hắn chưa từng nghĩ đến, lại nhớ đến đám đại nhân vật tranh đoạt danh ngạch Phụng Nghị Lang đến bể đầu, cháu mình thì đã tính toán đến việc thành lập hẳn một cơ quan, Quách Thái Phó thật sự muốn cười.
Nếu đây đã là sáng ý của Đỗ Anh Vũ, Quách Công Bình tự nhiên muốn thăm dò ý kiến của hắn, liền hỏi:
- Theo ý của ngươi thì nên xét người như thế nào?
Đỗ Anh Vũ sớm đã nghĩ đến nên trả lời rất nhanh:
- Thiếu Khanh có hai vị, một tất nhiên phải là người trong Hoàng tộc...
Quách Công Bình gật đầu tán đồng, lại im lặng chờ Đỗ Anh Vũ nói tiếp.
- Thượng Thư bộ Lễ hiện tại mặc dù là Đoàn lão, thế nhưng ai cũng biết đó đã là vật trong túi của Lê Thị Lang, Hồng Lư Tự tách ra từ bộ Lễ, vuốt mặt phải nể mũi, vị trí Thiếu Khanh còn lại tất nhiên phải cấp có Lê thị. - Đỗ Anh Vũ không nhanh không chậm đáp.
Đối với cái này thì Đỗ Tướng lại có chút ý kiến, lập tức quay sang nói:
- A Vũ, ngươi thấy... đại bá của ngươi, ngươi xem hắn có được không?
Nhìn cha mình vẫn tâm tâm niệm niệm Đỗ thị bản gia, Đỗ Anh Vũ thoáng thở dài, đáp:
- Cha, đại bá tại Hồng Châu ngồi còn chưa ấm chỗ đâu.
Quan tâm thì sẽ bị loạn, Đỗ Tướng cũng rất nhanh nhận ra sai lầm sơ đẳng của mình, hắn liền im lặng không nói thêm nữa.
Đỗ Anh Vũ nhún vai, nói:
- Chỉ cần nhượng bộ hai vị trí Thiếu Khanh là đủ, còn bên dưới chúng ta tự động sắp xếp người, chuyện này đành phiền Quách Đại Bá một phen.
- Tốt! - Có lời này của Đỗ Anh Vũ, Quách Công Bình đã có thể tự tin sắp đặt.
Sĩ biệt ba ngày phải nhìn bằng con mắt khác, nhìn biểu hiện của Đỗ Anh Vũ, Quách Thái Phó hiếm hoi mở trò đùa, cười nói:
- Ha ha, A Vũ, vậy đối với chúng ta... ngươi là có ý tưởng gì đây?
Ách!
Đột nhiên bị hỏi, Đỗ Anh Vũ lòng thoáng chột dạ.
“Chẳng lẽ ta có biểu hiện rõ ràng như vậy sao?”
“Sao Quách Đại Bá lại biết ta đang có ý mưu đồ bọn hắn?”
Quay sang chỗ Quách Tướng, thấy lão cha cũng đang chăm chú nhìn mình, Đỗ Anh Vũ khẽ ho khan một tiếng, hồn nhiên đáp:
- Hiện tại kinh thành rối ren, ta cảm thấy chúng ta vẫn là dĩ bất biến, ứng vạn biến mới là tốt nhất...
- Ồ! Ta bỏ qua cái gì sao?
Đúng lúc này, Sùng Hiền Hầu khoan thai tới chậm, vừa bước vào liền nhìn qua mọi người, mỉm cười nói, sau thì phong độ nho nhã phất tay áo một cái, thoái mái ngồi xuống làm bộ lắng nghe, Quách Công Bình thì đơn giản thuật lại những điều vừa cùng Đỗ Anh Vũ trao đổi, Sùng Hiền Hầu nghe xong thi ánh mắt sáng rực, liên tục khen hậu sinh khả uý.
Nói thật, có điều này Đỗ Anh Vũ đã tò mò từ lâu, lúc này liền hướng về Sùng Hiền Hầu nghi hoặc hỏi:
- Tỷ phu, ngài thật sự không định vào triều sao?
Tại Đại Việt, Hoàng Thân quan trọng thường sẽ nắm một phần quân chức, cả Thành Khánh Hầu lẫn Thành Chiêu Hầu đều như vậy, thế nhưng Sùng Hiền Hầu hiện nay chỉ nắm một chức quan nhàn tản, hắn lại còn là em ruột của Bệ Hạ, chẳng lẽ Bệ Hạ là mặc kệ sao?
Đối với điều kỳ lạ này Đỗ Anh Vũ đã thắc mắc từ lâu, hiện tại mới có dịp để hỏi.
Sùng Hiền Hầu thoáng sững sờ, sau thì lắc đầu cười khổ, ánh mắt hắn hơi nheo lai, một loại khí tức tang thương lão thành từ hắn phát ra khiến người ta lập tức nhận ra tên nam nhân này là có chuyện xưa.
Không thể không nói loại khí tức này đối với phái nữ, đặc biệt là thiếu nữ có sát thương rất cao, đáng tiếc Đỗ Anh Vũ không đủ tuổi để học.
Sùng Hiền Hầu nhìn Đỗ Anh Vũ, lẳng lặng nói:
- A Vũ, để ngươi thất vọng rồi, ta là sẽ không vào triều...
- Không thể nghĩ lại sao? - Đỗ Anh Vũ cố chấp thử động viên một chút.
Lần này Lý Càn Quyết chỉ mỉm cười lắc đầu, không đáp nữa.
Đỗ Anh Vũ thấy tỷ Phu hắn đã quyết tâm như vậy thì xem như đã hiểu, nếu như vậy thì quân cờ Sùng Hiền Hầu của Đỗ tiểu tử xem như đã phế đi, cho nên hắn đã không còn lựa chọn nào khác...
Ánh mắt họ Đỗ đảo về phía cha của mình, cười như không cười, thầm nghĩ.
“Lão cha, tỷ phu đã không chịu... ta chỉ đành quy hoạch nâng ngươi lên thôi! Hắc hắc.”
Phấn đấu đi! Lão cha!!
...
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi