Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 81: Ông chạy trốn được sao?





Chỉ cần là người đạt đến cấp bậc tông sư, không có ai không biết ông lão mặc áo xám này.

Đây là Trịnh Bá Nghị, người có sức mạnh khủng bố đạt đến đẳng cấp tông sư hậu kỳ trong nhà họ Trịnh!

Trong thời kỳ thành danh, lão ta đã khiến cả một thế hệ e sợ!

Đã lâu rồi chưa xuất hiện trước mặt mọi người.

Nghe nói ông lãobế quan, hy vọng đạt đến đẳng cấp tông sư đỉnh!

Nhưng bây giờ ông ta lại xuất hiện ở nơi này.

Đám người Ôn Hoằng Nghị lập tức hiểu ra ngay.

Trịnh Đông Dương quá thiên tài.

Vẫn là thiên tài yêu nghiệt trăm năm khó tìm trong nhà họ Trịnh ở thủ đô và cả nước.

Cho dù thực lực của Trịnh Đông Dương mạnh mẽ không gì bằng, lại là người trong nhà họ Trịnh ở thủ đô, hắn ta xuôi xuống Nam, gần như không gặp bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng đó là vì có lão quái vật này âm thầm bảo vệ để đề phòng bất trắc.

Nhưng bây giờ một phần vạn khả năng lại xảy ra rồi.

Những tay cao thủ cấp bậc tông sư như Ôn Hoằng Nghị đều lần lượt bước ra bãi đấu.

“Giang Nam Ôn Hoằng Nghị xin chào ông Trịnh!”

“Yến Thành Sa Bá Nham xin chào ông Trịnh!”

“Hương Thành Thân Minh Uy xin chào ông Trịnh!”

“Vân Giang Lưu Nguyên Thụ xin chào ông Trịnh!”

Cho dù có muốn hay không những tông sư đang âm thầm quan sát đều ra mặt, đi đến chào hỏi Trịnh Bá Nghị.

Gương mặt Trịnh Bá Nghị tối sầm, lão ta gật đầu xem như đáp lễ.

Những chuẩn tông sư ở bên ngoài bãi đấu đều nhận ra Trịnh Bá Nghị, rồi lại thấy nhiều tông sư như thế đều lần lượt ra mặt, bọn họ đều ra mặt muốn đi về phía lão ta, nhưng rồi chỉ có thể dừng bước.

Không khỏi cười khổ, bọn họ muốn đi đến chào hỏi lão ta nhưng lại không đủ tư cách.


Đương nhiên có nhiều người cảm thấy mông lung.

Những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay khiến cho mọi người bất ngờ liên tục!

Thẩm Long Phi luôn tự tin cho rằng Trần Thuận có thể uy hiếp Trịnh Đông Dương, nhưng vào giây phút này, rốt cuộc hắn ta cung biến sắc.

Mặc dù ngoài tổ tiên ra, nhà họ Thẩm không còn tông sư nào nữa, nhưng gia tộc bọn họ có truyền thống trăm năm, biết được rất nhiều chuyện trong giới võ học, Thẩm Long Phi là chuẩn tông sư, vẫn biết được rõ ràng mọi chuyện.

Đương nhiên hắn ta nhận ra ông lão mặc áo xám trước mặt mình.

Đương nhiên Thẩm Long Phi cũng biết được uy danh và thực lực khủng bố của lão ta.

Thấy những tông sư này đều lần lượt ra mặt chào hỏi là biết ngay ông ta không tầm thường.

Cho dù là người không thuộc giới võ học như Tống Thiên Hy và Vương Minh Vy không biết Trịnh Bá Nghị là ai, nhưng qua những biến cố trong bãi đấu, bọn họ cũng biết rõ sự khủng bố của người này.

Không khỏi cảm thấy lo lắng.

Chỉ có lão ma Ngụy Vô Tâm và Gấu Xám vẫn nhìn lên sàn đấu với ánh mắt kiên định.

Bọn họ tin rằng chủ nhân của bọn họ không gì không làm được.

Chủ nhân Trần Thuận là người mạnh mẽ nhất!

“Lão thất phu, rốt cuộc ông cũng ra mặt rồi à, tôi vẫn còn nghĩ coi rốt cuộc ông nhịn được đến khi nào nữa đấy?”

Trần Thuận hừ lạnh.

“Cậu đã nhận ra được sự có mặt của tôi từ trước đó rồi à?”

Trịnh Bá Nghị sầm mặt xuống, trông có vẻ bất ngờ.

“Ông nghĩ rằng mình nấp trong bóng tối rồi sử dụng thuật ẩn thân là cao minh lắm sao? Chỉ là kỹ xảo nhỏ mà thôi!”

Trần Thuận cười lạnh.

Những tông sư như Ôn Hoằng Nghị đều tỏ tỏ lúng túng.

Xem ra Trần Thuận cũng cảm nhận được bọn họ nấp trong bóng tối.

Trên gương mặt lúng túng của chúng tông sư còn đượm vẻ kiêng kị sâu sắc.

Cho dù là Ôn Hoằng Nghị, một tông sư trung kì cũng không nhận ra được sự có mặt của Trịnh Bá Nghị.

Mà Trần Thuận lại có thể nhận ra, nghĩa là sao?

Mọi người đều rất hiểu.

“Nhóc con, cậu rất mạnh, còn mạnh hơn cả Đông Dương nữa, nó thua cậu cũng không có gì oan ức cả! Nhưng cậu không nên giết nó, càng không nên muốn luyện hóa cơ thể của có! Cậu, cậu khiêu khích uy danh của nhà họ Trịnh là đang tìm chết đấy!”

“Thế thì đừng trách tôi giết chết thiên tài!”

Sắc mặt Trịnh Bá Nghị vẫn sa sầm.

Nếu như Trịnh Đông Dương chỉ thua Trần Thuận thì lão ta sẽ không ra mặt.

Trịnh Đông Dương rời khỏi thủ đô, lão ta vẫn luôn bám theo hắn ta, nhưng Trịnh Đông Dương lại không hề biết. Nếu như Trịnh Đông Dương biết mình có chỗ dựa, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì cũng sẽ không gặp nguy hiểm, thế thì vô địch chi tâm của hắn ta vĩnh viễn không bao giờ được viên mãn!

Bản thân Trịnh Bá Nghị âm thầm theo dõi hắn ta là vì lão ta đã bế quan quá lâu nhưng lại chưa có gì đột phá, nhất thời nổi hứng muốn ra ngoài cho thoáng.

Nhưng bây giờ lão ta lại cảm thấy mừng, may mà mình đi theo hắn ta, chứ bằng không niềm hy vọng trong trăm năm tới của nhà họ Trịnh, thiên tài có thể đạt đến thần cảnh nhất sẽ chôn thân ở vùng đất Giang Bắc rồi.

Mặc dù những tông sư khác đến chào hỏi Trịnh Bá Nghị, nhưng rõ ràng bọn họ sẽ không tham gia vào ân oán này.

Sau khi chào hỏi Trịnh Bá Nghị, bọn họ đều lần lượt thối lui.

Giữa bãi đấu chỉ còn lại hai người Trần Thuận và Trịnh Bá Nghị.

Trịnh Bá Nghị lập tức vẫy tay, một luồng sức mạnh cắt ngang không khí, hướng thẳng về chiếc quan tài.

Trần Thuận chỉ cười lạnh khi nhìn thấy thế.

Hắn vẫy ngón tay, sức mạnh của Trịnh Bá Nghị nổ tung trong không khí.

“Nhóc con, hôm nay chẳng ai cứu được cậu đâu!”

Trịnh Bá Nghị nhìn thấy thế, gương măt lão ta sa sầm, lão ta quát lớn: “Hôm nay sẽ khiến cho cậu biết được cái gì là khốn thiên tỏa địa thật sự!”.


Cùng lúc đó, luồng khí thế khiến cho những tông sư như Ôn Hoằng Nghị sợ hãi lập tức bùng nổ.

“Lui!”.

Ôn Hoằng Nghị nhìn thấy thế bèn lập tức rút đi ngay.

Rồi sau đó, vào giây phút hắn ta muốn lùi xuống thì không khí xung quanh hắn ta đông cứng lại.

Với thực lực của tông sư trung kỳ như Ôn Hoằng Nghị, hắn ta cảm thấy cứ như mình đang rơi vào trong vũng bùn, hành động ngắc ngứ, chậm chạp hơn rất nhiều.

Những tông sư khác cũng đi đứng một cách khó khăn.

Còn những người không phải là tông sư thì không thể động đậy được chút nào.

Dường như trời đất đã trở thành hổ phách, bọn họ đã trở thành tiêu bản im lặng!

Ôn Hoằng Nghị trừng to mắt, hắn ta nhìn Trịnh Bá Nghị với vẻ hoảng sợ.

Đây…Đây là thực lực của tông sư hậu kỳ sao? Không đúng, sợ là cho dù Trịnh Bá Nghị không phải tông sư đỉnh phong thì cũng sắp đột phá rồi!

Trong lúc dùng khốn thiên tỏa địa, nếu Trịnh Bá Nghị muốn giết hắn ta thì chỉ cần một chiêu thôi là đủ!

Mỗi một cảnh giới nhỏ của cấp bậc tông sư đều khác nhau nhiều như trời với đất, những tông sư sơ kì mà có thể đánh hòa với trung kì như Trịnh Đông Dương hiếm có vô cùng!

Trần Thuận bắt buộc phải chết!

Tiếc là!

Ôn Hoằng Nghị thầm than thở.

Rồi cảnh tượng tiếp theo đó lại khiến cho Ôn Hoằng Nghị trừng như muốn rớt tròng mắt ra ngoài.

Hắn ta đã nhìn thấy gì?

Dù là hắn ta cũng như rơi vào vũng bùn ở khu vực khốn thiên tỏa địa của Trịnh Bá Nghị, còn Trần Thuận lại đi đứng như người bình thường như thể không bị ảnh hưởng một chút nào vậy!

“Rốt cuộc chiêu khốn thiên tỏa địa của ông đã ra dáng rồi!”

Trần Thuận nhếch miệng cười lạnh: “Nếu như là người khác thì chắc chắn phải chết!”

“Tiếc là người ông gặp phải lại là tôi!”

“Ông vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được người mà ông đối mặt là ai đâu!”

Sau khi nói dứt lời, Trần Thuận phất tay.

“Phá cho tôi!”

Sau khi Trần Thuận nói dứt lời.

Những cây xung quanh đều nghiêng ngả, tất cả mọi chiếc lá rung rinh như thể nghe thấy lời kêu gọi nào đó.

Một lát sau, những chiếc lá đều rời cành, bay vút lên trời.

Vào giây phút này, những chiếc lá bay rợp trời đều lần lượt cuốn về phía ranh giới giữa Giang Nam và Giang Bắc.

Mù mịt, che kín bầu trời!

Hình thành khung cảnh kỳ lạ và hoành tráng vô cùng!

Nhưng trên thực tế, mỗi một tán lá đều giống như kiếm sắc có thể làm người khác bị thương!

Xẹt!

Xẹt!

Xẹt!

Dường như vùng đất khốn thiên tỏa địa lấy Trịnh Bá Nghị làm trung tâm lập tức bị những chiếc lá ấy cứa phải, nứt ra muôn ngàn mảnh.

Không khí như thể bị đông cứng lập tức vỡ ra.

Mọi người đều có thể hoạt động như bình thường.

Vào giây phút này, dường như tất cả những chiếc lá đã đánh mất thần hiệu, lại trở thành chiếc lá bình thường rơi lào xào trên mặt đất!

Tầm mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía Trần Thuận.


Ánh mắt Trịnh Bá Nghị nhìn Trần Thuận đong đầy vẻ khiếp sự!

‘Khốn thiên tỏa địa’ mà lão ta sử dụng khác hẳn với Trịnh Đông Dương.

Nhưng mà lại bị Trần Thuận phá trận một cách dễ dàng?

Lão ta cũng có thể dùng khí để khống chế mọi vật, nhưng dù là lão ta cũng không thể khống chế được những chiếc lá cùng lúc!

Khả năng của Trần Thuận khiến cho người khác giật mình!

Lực phản thệ lập tức khiến cho cổ họng Trịnh Bá Nghị thấy ngòn ngọt, nhưng khi một ngụm máu tươi muốn trào ra khỏi miệng đến cuối cùng lại được lão ta nuốt ngược trở về.

“Nhóc con, cậu khiến cho người khác sợ hãi một cách bất ngờ đấy, hôm nay không giết cậu thì sau này ắt sẽ thành đại địch!”

Mặc dù Trịnh Bá Nghị sợ hãi, nhưng lão ta là người đã bước nửa chân vào đỉnh phong tông sư, lão ta có gì mà phải sợ cái gì!

Một khắc sau, lão ta lại tiếp tục giao đấu với Trần Thuận!

Mỗi một chiêu của lão ta đều mang sức mạnh bùng nổ mạnh mẽ hơn người.

Nhưng Trịnh Bá Nghị càng chiến thì càng sợ hãi!

Lão ta không những không chiếm được thế thượng phong mà dần dần bị Trần Thuận lấn lướt.

“Đã lâu không sướng như vậy rồi!”

Trần Thuận rống lên một tiếng đầy thoải mái.

Đây là người đầu tiên miễn cưỡng đối chiêu với hắn được trên đời này.

Sau vài chiêu.

Trần Thuận không nương tay nữa.

Hắn nhấc chân đá vào lồng ngực Trịnh Bá Nghị.

Trịnh Bá Nghị lập tức phun ra máu tươi rồi bay thẳng ra ngoài.

“Trốn!”

Đây là ý nghĩ duy nhất của Trịnh Bá Nghị trong giây phút này.

Không ngờ Trần Thuận cũng còn trẻ tuổi mà lại đáng sợ như thế.

Cho dù là tông sư hậu kỳ như lão ta, đã bước nửa bàn chân vào đẳng cấp tông sư đỉnh phong mà cũng không đấu lại Trần Thuận.

Sợ rằng cả nhà họ Trịnh chỉ có một mình gia chủ là có thể giết Trần Thuận mà thôi.

Trịnh Bá Nghị không do dự nữa, lão ta quay người bỏ trốn.

“Ông muốn chạy rồi sao? Hôm nay, tôi phải lấy ông để thử thần thông đầu tiên của tôi trong thần cảnh!”

Trần Thuận thét lớn, hắn đứng nguyên tại chỗ, không hề đuổi theo lão ta.

“Cầm Long Thủ!”

Trần Thuận vừa đọc vừa duỗi tay ra làm động tác bắt người.

Lập tức có bóng bàn tay giữa ranh giới trời và đất, nhắm thẳng về phía Trịnh Bá Nghị đang bỏ trốn.