Ma Thần Máu

Chương 225: Ma Lang



Ở sâu trong lãnh địa Hung Thú có một nơi gọi là Ma Lang Sâm Lâm, nơi đây là địa bàn của Hung Thú Ma Lang, chúng là một loài sói đen to lớn sống theo bầy đàn hàng trăm ngàn con, là loài mãnh thú khát máu, chuyên đi săn các sinh vật khác là thức ăn. Mặc dù chỉ là một bầy sói, nhưng chúng dám tranh đoạt thức ăn với hổ báo, thậm chí là dám giết các loài mãng xà giao long. Trình độ hung hãn không loài nào sánh được.

"Keng...keng..." - Tà Huyết đang cùng một con sói đen to hơn ba mươi trượng chiến đấu.

Con Ma Lang này có tới ba cái đầu, toàn thân được bao phủ bởi một lớp lông rậm rạp màu đen, vô cùng cứng rắn. Từ ba cái miệng to lớn của Lang Vương phun ra những cột lửa đen ngòm, tát về phía Tà Huyết, nhưng bị Huyết Sắc Giáp cản lại phần lớn.

"Mẹ kiếp! Lửa gì lạnh kinh khủng!" - Tôi cắn răng nghiến lợi chống đỡ đòn tấn công của con sói, ngọn lửa không thể gây thương tổn trực tiếp cho tôi, nhưng lại làm đông lạnh áo giáp, khiến tôi trở nên chậm chạp.

Con Lang Vương này có tu vi Độ Kiếp kỳ, mạnh hơn tôi rất nhiều lần. Tất nhiên nếu tôi biến Ác Quỷ Máu thì có thể giết nó dễ dàng, nhưng như vậy lại tiêu tốn rất nhiều năng lượng, mà tôi lại đang đi săn để thu thập máu và ma tinh của Hung Thú, nên đành phải đánh nhau một cách vô cùng chật vật với nó.

"Gào...tiểu tử chết đi." - Sáu con mắt của Ma Lang Vương lóe sáng hung ác, nó vung trảo đánh thẳng về phía tôi.

Cú đánh vô cùng mạnh, tôi bị ngọn ma diễm thiêu đốt đông cứng thân thể nên phản ứng chậm chạp không kịp tránh né, bị nó đánh lún người xuống đất, gần như là bị một trảo đập bẹp.

"Đại vương uy vũ...gào...gào..." - Bốn phía xung quanh gần trăm con Ma Lang Đại Thừa kỳ và Ma Nguyên kỳ gầm thét cổ vũ.

"Gào...gào...Tiểu tử Cổ Ma này thật ngu ngốc, lại dám vác xác tới địa bàn của chúng ta, không biết sống chết." - Một con Ma Lang có hai cái đầu tru tréo mỉa mai.

"Hú...hú...hú..." - Ma Lang Vương ngửa mặt lên trời, ba cái đầu sói hướng về ba hướng tru lên hồi lâu, khí thế của Độ Kiếp kỳ tỏa ra làm không gian quay cuồng, uy thế vô cùng.

Hắn đang ra oai với lũ thuộc hạ, thể hiện uy quyền của vua tộc sói.

"Đại vương đừng đánh chết hắn, đánh chết thì thịt hắn ăn sẽ không ngon nữa, thϊế͙p͙ đang mang lang chủng của đại vương, ngài phải nhường hắn cho thϊế͙p͙ ăn đó." - Một con sói cái có màu trắng vừa gầm thét vừa nhìn tôi, từ miệng của nó nước dãi chảy lòng thòng, con sói dùng lưỡi ɭϊếʍ mép, bộ dáng thèm thuồng.

"Được! Để ta đập hắn mềm xương rồi cho nàng ăn." - Lang Vương gật gật cả ba cái đầu sói, ánh mắt hung ác nhìn về phía Tà Huyết đang nằm trêи đất.

"Cành...cành...ầm...ầm...ầm..." - Con sói khổng lồ liên tục giơ móng vuốt khổng lồ giáng mạnh lên người Tà Huyết, những cú tát của nó khiến mặt đất xung quanh rung lên bần bật, giống như động đất. Một hồi lâu sau nó mới dừng lại, dùng mũi ngửi ngửi, giống như xác định xem Tà Huyết đã ngỏm củ tỏi chưa.

"Gào...thịt hắn mềm rồi đấy, nàng ăn đi rồi sinh cho ta những lang tử khỏe mạnh." - Lang Vương dùng ánh mắt nhu hòa nhìn con sói cái màu trắng, cho dù là Hung Thú thì chúng vẫn luôn đối xử rất tốt với người thân.

Bạch Lang nhìn tên Cổ Ma đã bị đập thành thịt vụn nằm trêи đất, nó vô cùng sốt ruột, vừa nghe Lang Vương nói liền nhào tới, há cái miệng sói ngoạm lấy Tà Huyết, sau đó ngậm vào trong miệng. Điều kỳ lạ là Bạch Lang chưa kịp nhai để thưởng thức mỹ vị, thì tên Cổ Ma đã tan ra thành một vũng máu chui xuống cổ họng chảy vào bụng nó.

"Gào...thịt hắn ngon chứ?" - Ma Lang Vương đi lại gần, dùng lưỡi ɭϊếʍ láp bộ lông trắng của thê tử, bộ dáng cực kỳ cưng chiều.

"Gào...không ngon gì cả." - Bạch Lang lắc lắc đầu.

"Gào...Không ngon? Được rồi, để ta dẫn lũ thuộc hạ đi bắt Mãng Xà cho nàng ăn." - Ma Lang Vương cọ cọ cái đầu sói khổng lồ vào người Bạch Lang.

Sau đó nó nhìn về lũ thuộc hạ.

"Gào...trực chỉ Tử Vong Đầm Lầy, chúng ta đi săn Mãng Xà và Cá Sấu." - Nó gầm lên ra hiệu, rồi phóng lên phía trước, dẫn đàn sói tiến về khu vực đầm lầy.

Nhưng vừa đi được một đoạn ngắn thì phía sau vang lên tiếng kêu thảm thiết, Ma Lang Vương sợ hãi quay đầu lại.

"Gào...gào...thê tử nàng làm sao vậy?" - Ba cái đầu của Lang Vương quýnh quáng hỏi.

"Ư...ử...thϊế͙p͙ đau bụng quá, chắc sắp sinh rồi." - Bạch Lang rêи rỉ, khuôn mặt nó tràn ngập vẻ thống khổ.

"Gào...sao lại sinh sớm như vậy được, phải hơn một ngàn năm nữa chứ?" - Lang Vương lắc lư ba cái đầu, dù nó có tới ba hộp sọ, nhưng trí thông minh của nó khá thấp.

"Ô...ô...thϊế͙p͙ đau bụng quá, đại vương mau làm gì đi, thϊế͙p͙ cảm thấy con của chúng ta sắp chui ra ngoài rồi." - Bạch Lang đau lớn dùng hai chân trước ôm lấy bụng, lăn trái lộn phải.

"Gào...nhị nương, tam nương, hai cô mau giúp vương hậu sinh lang tử." - Lang Vương gầm thét nhìn về hai con sói cái khác, một con màu xám, còn một con màu đen. Hai con sói này là em gái của Bạch Lang, cũng là thê thϊế͙p͙ của Lang Vương.

Hai con sói cái nhìn nhau gật gật đầu, trong mắt chúng lấp lóe một tia hiểm ác, nhưng rất nhanh biến mất.

"Gào...vâng thưa Lang Vương." - Hai con sói cái gật gật đầu, đi lại gần Bạch Lang.

Một con thì áp tai lên bụng nghe ngóng, một con thì dùng đầu ghì chặt cổ Bạch Lang, không cho nó giãy giụa.

Sau một lúc giả vờ nghe ngóng, con sói đen hướng về phía Lang Vương nói.

"Gào...bẩm Lang Vương, vương hậu khó sinh, e rằng phải mổ để lấy vương tử ra, nếu không cả mẹ lẫn con sẽ gặp nguy hiểm." - Con sói đen dịu giọng nói.

"Gào...mổ? Ý ngươi là ngươi muốn rạch bụng vương hậu để lấy con của ta ra?" - Lang Vương trừng sáu con mắt nhìn con sói cái màu đen.

"Gào...ngươi muốn hại chết ái thê của ta sao?" - Lang Vương tức giận gầm thét, quát vào mặt con sói đen.

"Ử...ử...sao thϊế͙p͙ có thể hại vương hậu được chứ, nàng là tỷ tỷ ruột của thϊế͙p͙ mà."

"Xin đại vương bớt giận, lang tộc chúng ta có sức khôi phục rất mạnh, cho dù mổ bụng thì cũng chỉ cần tĩnh dưỡng ngàn năm là khôi phục lại." - Con sói đen gục đầu xuống đất.

"Gào...ô...ô...thϊế͙p͙ đau bụng quá...chàng mau để hai muội muội làm đi...thϊế͙p͙ sẽ chịu được..." - Bạch Lang lại tru lên đầy đau đớn, nước mắt nó giàn giụa.

Lang Vương dùng ba bộ não của nó điên cuồng suy nghĩ.

"Gào...làm đi, nhưng mẹ con nàng có mệnh hệ gì thì ta giết ngươi." - Ma Lang Vương gào thét, nét mặt vô cùng dữ tợn, nó nhe nanh đe dọa, khiến con sói đen sợ hãi quỳ sụp xuống, dập dập đầu liên tục.

"Gào...xin đại vương an tâm, thϊế͙p͙ sẽ cố hết sức."

Con sói đen đi lại gần Bạch Lang, mắt nó lấp lóe một tia tàn độc.

"Xin lỗi tỷ tỷ, nếu tỷ không chết thì đại vương sẽ không bao giờ yêu ta." - Con sói cái màu đen nói thầm trong miệng, sau đó liếc mắt nhìn con sói màu xám, dùng mắt ra hiệu.

Con sói xám gật gật đầu, nó lấy ra một cây thảo dược màu đen đã chuẩn bị từ trước, nhai nát rồi mớm vào miệng Bạch Lang.

"Tỷ tỷ yên tâm, uống thứ này vào tỷ sẽ hết đau." - Sói xám cọ cọ cái đầu của nó vào Bạch Lang, ra vẻ rất thân thiết.

Nhưng Ánh mắt của nó tràn ngập vẻ hung ác.

"Tất nhiên, chết rồi thì sẽ không biết đau nữa." - Sói xám tàn ác suy nghĩ khi thấy Bạch Lang chìm vào hôn mê.

Sói đen giương bàn chân trước, vạch ra móng vuốt sắc bén như dao của nó bắt đầu mổ bụng Bạch Lang.

Lang Vương bồn chồn như kiến bò trong bụng, nó chồm lên chồm xuống, đi đi lại lại, mắng chửi lũ thuộc hạ. Hắn đang vô cùng lo lắng cho Bạch Lang và những đứa con trong bụng nàng.

Con sói đen hết sức cẩn thận mổ bụng Lang Hậu, moi một bào thai từ bên trong bụng nàng ra ngoài.

"Sao lại thế này!" - Sói đen hoảng sợ, bên trong bào thai là ba con sói con vẫn chưa thành hình, cưỡng ép lấy ra thì chắc chắn chúng không sống được.

"Con ta sao rồi?" - Lang Vương chồm lại nhìn, nhưng thấy bào thai thì mặt nó đen kịt.

"Nhanh cứu thê tử của ta." - Tam Thủ Ma Lang run giọng nói, nó không còn gầm thét được nữa.

Ba đứa con của nó đã chết non, nó cố kiềm nén cơn tức giận, đợi cứu được thê tử thì mới tính sổ sau.

"Vương Hậu vì khó sinh nên...nên..." - Con sói đen mặt tái mét co quắp, nó tính toán chỉ cần cứu lũ sói con rồi để Vương Hậu chết, Lang Vương có đau buồn thì cũng không thể trừng phạt nó, nhưng bây giờ lũ sói con bị chết non, còn Bạch Lang đã chết vì độc dược, khiến nó không biết ăn nói như thế nào.

"Nên làm sao? Nhanh cứu nàng! Không phải ngươi nói chỉ cần được chăm sóc là nàng sẽ khỏe lại sao?" - Lang Vương lạnh lẽo chất vấn.

"Xin đại vương tha tội, việc này không phải lỗi của thần thϊế͙p͙, là do sức khỏe của tỷ tỷ quá yếu." - Con sói đen gục đầu xuống đất van xin.

"Tiện nhân!" - Lang Vương gầm thét điên loạn. Nó giơ móng vuốt chụp thẳng vào người con sói cái.

"Ầm..." - Sói cái bị móng vuốt sắc nhọn đập trúng, xé toạc ra một vết thương lớn.

"Ô...ô...xin đại vương tha mạng..." - Con sói cái đau khổ cầu xin, trí tuệ của Hung Thú không được cao cho lắm, nên nó không lường trước được khi thất bại Lang Vương sẽ giết chết nó.

Nhưng Tam Thủ Ma Lang lúc này hung tính bạo phát, toàn thân bốc cháy ma diễm màu đen, nó đã tiến vào trạng thái cuồng nộ.

Lang Vương nhào tới, dùng hai chân trước dẫm lên người con sói đen, ba cái miệng mở rộng, điên cuồng cắn xé từng miếng thịt trêи người nó.

Con sói cái gào thảm thiết liên tục, tiếng tru của nó khiến những con sói khác sợ hãi, bịt tai tránh ra xa.

Sau một lúc thì tiếng gào của con sói đen cũng im bặt. Lang Vương quay lại nhìn con sói xám, bây giờ ba cái mõm của nó be bét máu, nhiều miếng thịt vụn còn dính trêи răng nanh.

"Xin đại vương tha mạng, xin đại vương tha mạng..." - Con sói xám dập đầu lia lịa, miệng tru tréo van xin.

Nhưng Lang Vương ánh mắt hằn tia máu, nó giương vuốt lao về phía con sói xám, chuẩn bị giết chết nó.

Sói xám sợ hãi tuyệt vọng, nó nhìn về phía tỷ tỷ, trong lòng hối hận vô cùng, đáng lẽ ra nó không nên vì ghen tị mà ra tay với tỷ tỷ của mình.

Bỗng nó thấy cái xác của tỷ tỷ nhúc nhích.

"Lang Vương, Lang Vương, tỷ tỷ còn sống, tỷ tỷ chưa chết." - Giống như kẻ sắp chết đuối giữa sông thì vớ được một que củi cứu mạng, sói xám điên cuồng tru loạn, hy vọng tìm được đường sống.

Tam Thủ Ma Lang nghe vậy thì dừng lại, nó nhào tới gần thi thể của Bạch Lang quan sát. Thì thấy đúng là thi thể của Bạch Lang đang nhúc nhích thật.

"Thê tử, nàng mau tỉnh lại đi, nàng đã sinh cho ta ba đứa con khỏe mạnh, nàng không được chết, con của chúng ta cần có nàng." - Lang Vương vừa nói vừa ɭϊếʍ láp thi thể Bạch Lang, hy vọng nó sống lại.

Nhưng thi thể của Bạch Lang nhúc nhích rồi co giật liên tục, sau đó trở nên khô quắt héo rũ, chỉ còn da bọc xương.

"Thê tử!!" - Tam Thủ Ma Lang gầm lên tuyệt vọng, nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu thi thể cũng khô quắt thì nó biết Bạch Lang sẽ không bao giờ sống lại được nữa.

"Xoẹt!!" - Cái bụng của Bạch Lang bị một lưỡi kiếm đâm thủng, sau đó một con Ác Quỷ toàn thân đỏ máu chui ra ngoài.