Ma Thần Trời Sinh

Chương 477: C477



- Cái đó là… Đó là đồng tử của Bạch Ly Lão tổ!

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên kinh hãi, lại nhìn một chút huyết nhục cùng xương cốt đầy mặt đất, tựa hồ đã minh bạch cái gì.

Quả nhiên, chỉ đi thêm có vài bước, Ninh Tiểu Xuyên liền nhìn thấy khỏa đồng tử kim sắc khổng lồ còn lại.

- Bạch Ly Lão tổ đã chết rồi sao? Hắn chết như thế nào?

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên rất không bình tĩnh. Đột nhiên, ánh mắt hắn mãnh liệt co rụt lại. Chỉ thấy bên cạnh một cái ao nước xa xa, rõ ràng có một nàng thiếu nữ trẻ tuổi, trên người mặc vũ y thanh sắc, đang lặng yên nằm ở đó.

Nàng tựa hồ như đang ngủ, lại tựa hồ như chỉ là nằm yên tại đó.

Hôm nay gặp được việc lạ quả thật nhiều lắm!

- Đóa hoa màu đỏ rực kia chính là ngay tại trong ao!

Tiểu Linh Nhi đột nhiên kêu lên.

- Suỵt!

Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên ngưng trọng, nhìn chằm chằm thiếu nữ đang ngủ bên cạnh bờ ao, vội vàng làm ra một cái thủ thế chớ có lên tiếng.

Ninh Tiểu Xuyên tự nhiên là nhìn thấy đóa hoa tràn ngập linh tính kia, hơn nữa còn nhận ra đóa hoa kia là cái gì. Nhưng mà, nàng thiếu nữ thanh y đang nằm ngủ bên cạnh bờ ao kia quả thật rất cổ quái, khiến cho hắn trong lúc nhất thời không dám tùy tiện tới gần.

Nàng thiếu nữ thanh y kia tựa hồ không phải người sống, thân thể không hề cử động chút nào.

- Nếu như nàng thật là một người sống, vừa rồi thời điểm ta phá trận, khẳng định cũng đã tỉnh lại. Nếu như nàng đến bây giờ cũng không có tỉnh lại, như vậy nói rõ nàng cũng đã sớm chết đi rồi!

Ninh Tiểu Xuyên vì muốn cẩn thận một chút, vẫn sử dụng tâm thần hướng về phía nàng dò xét một phen, phát hiện nàng căn bản cũng không có hô hấp cùng tim đập!

Lúc này hắn mới yên tâm hướng về phía cái ao bên cạnh đi qua.

Ninh Tiểu Xuyên đứng bên cạnh bờ ao, ở khoảng cách gần quan sát thiếu nữ thanh y một phen, phát hiện tướng mạo nàng không ngờ xinh đẹp dị thường, cho dù so sánh với Ngọc Ngưng Sanh cũng không thua kém bao nhiêu.

Cặp mắt của nàng nhẹ nhàng nhắm lại, hai hàng lông mi nhỏ dài có chút nhếch lên, khóe miệng còn mang theo một tia mỉm cười nhàn nhạt.

Hai tay của nàng gối tại phía dưới khuôn mặt, giống như là đang ngủ say, bộ dáng thập phần ưu nhã, làn váy vũ y thanh sắc cơ hồ chỉ che lại đến giữa đùi, lộ ra một đôi đùi ngọc mượt mà thon dài, trên cặp đùi không có một tia thịt thừa. Một đôi chân ngọc cũng đều xinh xắn tinh xảo, mê người không gì sánh được.


Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên cũng không dừng lại trên người của nàng quá lâu, liền lập tức nhìn chằm chằm về phía đóa hoa đỏ rực ở trong Linh trì kia, trong lòng lập tức đại hỉ:

- Quả thật là Diệp Hồng Hoa! Tựa hồ sắp sửa đến lúc thành thục rồi! Để ta suy tính một chút, xem nó còn bao lâu nữa mới thành thục!

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên tự nhiên vô cùng kích động.

Diệp Hồng Hoa này không chỉ là một gốc Thông linh Kỳ dược, hơn nữa vừa vặn có thể trị hết thương thế của Ngọc Ngưng Sanh.

Không thể không nói, vận khí của mình thật sự quá tốt rồi!

Ninh Tiểu Xuyên dùng thủ pháp đặc thù của Dưỡng Tâm Sư, từ trong cơ thể phát ra một đạo tâm thần, hóa thành một tia khí lưu thâm hồng sắc, tiến vào trong nhụy hoa Diệp Hồng Hoa, cẩn thận phân tích thời gian thành thục của Diệp Hồng Hoa.

Đúng lúc này, thiếu nữ thanh y nằm ở dưới chân Ninh Tiểu Xuyên, mi mắt bỗng khẽ nhúc nhích một cái, đôi mắt xinh đẹp bỗng nhiên mở ra, vòng eo mảnh khảnh nâng lên, vẽ ra một đường vòng cung cực kỳ xinh đẹp, chậm rãi ngồi dậy. Nàng có chút mờ mịt nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên đang đứng bên cạnh mình, mãi nửa ngày sau, tựa hồ mới từ trong giấc ngủ say khôi phục lại tinh thần.

Ninh Tiểu Xuyên thu hồi tâm thần, trong lòng cực kỳ vui sướng khiến cho hắn không chú ý tới thiếu nữ thanh y bên cạnh đã thức tỉnh, cười to nói:

- Ngưng Sanh, ngươi được cứu rồi! Gốc Diệp Hồng Hoa này đã cực kỳ tiếp cận thời điểm thành thục! Chỉ cần đợi thêm mười tám tháng nữa, liền có thể hoàn toàn đản sinh ra linh trí, trở thành Thông linh Kỳ dược chân chính!

- Thật vậy sao?

Một đạo thanh âm nữ tử hưng phấn chợt vang lên.

- Đó là tự nhiên! Ta thế nhưng chính là Dưỡng Tâm Sư Cao cấp a! Muốn phán định thời gian Thông linh Kỳ dược thành thục, cũng không phải việc khó gì…

Thanh âm Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên dừng lại, sắc mặt cuồng biến. Vừa rồi tựa hồ cũng không phải thanh âm của Ngọc Ngưng Sanh?

- Ngoại trừ Ngọc Ngưng Sanh, còn có thể là ai?

Lòng bàn chân Ninh Tiểu Xuyên toát ra một cỗ khí lạnh, trên lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh. Từ từ quay đầu lại, chăm chú lên trên người nàng thiếu nữ thanh y kia. Nếu không phải tố chất tâm lý của hắn thật sự cao, nhất định sẽ khống chế không nổi sự kinh hãi trong lòng mà kêu to lên rồi.

- Nàng rõ ràng đã sống lại!

Thiếu nữ thanh y đứng dậy, bộ dáng thập phần mừng rỡ nhìn chằm chằm Diệp Hồng Hoa trong Linh trì, nói:

- Ta vốn cho rằng nó ít nhất còn phải thêm ba năm nữa mới có thể thành thục! Hóa ra chỉ cần có mười tám tháng thôi sao? Thật sự là tốt quá! Này, các ngươi là người phương nào? Chạy vào Hoang lĩnh Trảm Thiên để làm gì?

Ánh mắt nàng sáng quắc, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, sau đó lại nhìn về phía Ngọc Ngưng Sanh, cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên người Tiểu Linh Nhi.


Sau khi nàng nhìn thấy Tiểu Linh Nhi, con mắt lập tức trở nên sáng ngời không gì sánh được, so với ánh mắt Tiểu Linh Nhi còn muốn sáng ngời hơn.

Nàng đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang thanh sắc, chỉ trong nháy mắt, đã đáp xuống trước mặt Tiểu Linh Nhi:

- Tiểu muội muội thật đáng yêu! Ngươi tên là gì a?

Ngọc Ngưng Sanh lập tức kéo Tiểu Linh Nhi ra sau lưng mình, trong tay toát ra từng tia hàn băng nguyên khí, ngưng tụ thành một thanh chiến kiếm, cảnh giác nhìn chằm chằm thiếu nữ thanh y trước mặt.

- Tỷ tỷ, ta tên là Tiểu Linh Nhi!

Tiểu Linh Nhi nấp sau lưng Ngọc Ngưng Sanh, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt nói.

- Oa! Tiểu Linh Nhi, các ngươi từ nơi nào đến đây vậy?

Thiếu nữ thanh y nở nụ cười, dịu dàng nói.

Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên khẽ biến, vội vàng nói:

- Chúng ta chính là đến từ Cửu Việt Cương, sau khi đi vào Đại hoang liền bị lạc đường, đi tới đi lui cuối cùng xâm nhập nhầm vào nơi này! Nếu như có chỗ nào quấy rầy tiền bối, mong rằng tiền bối chớ trách!

Tại trong Đại hoang, có một vị chúa tể đã hạ Đại Hoang Lệnh, phàm là sinh linh vượt qua Hoang lĩnh Trảm Thiên, đều sẽ bị giết chết. Ai biết nàng thiếu nữ thanh y là cái gì?

Cho nên Ninh Tiểu Xuyên tự nhiên không dám nói đoàn người chính mình là từ Đế quốc Ngọc Lam tới, chỉ có thể nói là từ Cửu Việt Cương chạy tới.

Nàng thiếu nữ thanh y này quả thật rất cổ quái!

Xuất hiện trong sơn động nơi Bạch Ly Lão tổ vẫn lạc cũng đã rất không bình thường rồi. Đây là điểm đáng ngờ đầu tiên!

Thứ hai, vừa rồi Ninh Tiểu Xuyên rõ ràng đã dò xét qua nàng, phát hiện nàng căn bản không có hô hấp cùng tim đập, như thế nào lại đột nhiên sống lại?

Có thể giấu diếm được tâm thần của Ninh Tiểu Xuyên, đã nói rõ tu vi võ đạo của nàng tuyệt đối vượt xa hắn.

- Đừng gọi ta tiền bối! Kỳ thật tuổi ta vẫn còn rất trẻ! Dùng niên kỷ nhân loại các ngươi mà tính toán, hiện tại ta chỉ mới mười bốn tuổi à!

Thiếu nữ thanh y nghe Ninh Tiểu Xuyên nói là Võ giả từ Cửu Việt Cương chạy tới, một tia thần sắc cảnh giác trong mắt cũng biến mất, trên mặt tràn đầy nụ cười ôn nhu.


Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên cùng Ngọc Ngưng Sanh đều khẽ biến.

Ninh Tiểu Xuyên có chút thăm dò, hỏi:

- Tiền bối không phải nhân loại sao?

- Ha ha… có phải nhân loại hay không, rất quan trọng sao? Ta vốn nhìn không quen những tên gia hỏa xem thường nhân loại kia! Tự cho cao ngạo chính mình đến cỡ nào? Không đem các sinh linh khác để vào trong mắt! Đây là hành vi không lễ phép a! Các ngươi ngàn vạn đừng lo lắng, ta sẽ không xem thường nhân loại, ta vẫn cảm thấy sinh linh thiên hạ vốn là một nhà a!

Thiếu nữ thanh y cười ha hả, vuốt ve khuôn mặt Tiểu Linh Nhi, bộ dáng rất ưa thích chơi đùa cùng Tiểu Linh Nhi.

Nàng thiếu nữ thanh y này tuyệt đối có cổ quái! Nói không chừng Bạch Ly Lão tổ chính là chết trong tay nàng. Tu vi của nàng đến cùng là cao bao nhiêu, Ninh Tiểu Xuyên căn bản không thể nhìn thấu được.

Nếu như nàng đã không có địch ý, như vậy tự nhiên là không còn gì tốt hơn.

Ninh Tiểu Xuyên cùng Ngọc Ngưng Sanh liếc nhìn nhau một cái, đồng thời thở ra một hơi.

Thiếu nữ thanh y duỗi cái lưng mệt mỏi, cười nói:

- Hai người các ngươi cứ ở lại chỗ này, giúp ta trông coi Thông linh Kỳ dược a! Đợi sau khi Kỳ dược thành thục, ta nhất định sẽ khen thưởng các ngươi trọng hậu!

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Tiền bối đây là có ý gì? Chúng ta cũng không phải người hầu của ngươi, vì sao phải trông coi Kỳ dược cho ngươi?

Thiếu nữ thanh y xoay người lại, nghiêm nghị nói:

- Bởi vì ta là chủ nhân của các ngươi a!

Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên cứng ngắc lại, nói:

- Ngươi không phải nói sinh linh thiên hạ vốn là một nhà sao?

- Đúng vậy a! Chúng ta là cùng một nhà a! Ta là Gia chủ, các ngươi đều là người hầu của ta! Phàm là sinh linh tiến vào Hoang lĩnh Trảm Thiên, đều là người hầu của ta! Yên tâm! Nếu như có người khi dễ các ngươi, cứ việc báo tên của ta ra, ta sẽ làm chủ cho các ngươi!

Thiếu nữ thanh y đang định rời đi, đột nhiên dừng bước, nói:

- A! Đã quên nói với các ngươi, ta gọi là Thanh Tước Vương! Toàn bộ Hoang lĩnh Trảm Thiên đều do ta quản! Nếu như các ngươi dám chạy trốn, chính là đối địch với ta, chính là đối địch với toàn bộ Hoang lĩnh Trảm Thiên! Các ngươi sẽ không chạy trốn phải không?

Ninh Tiểu Xuyên cùng Ngọc Ngưng Sanh sớm đã bị thân phận của thiếu nữ thanh y dọa cho khiếp sợ. Thanh Tước Vương, chúa tể chân chính của Hoang lĩnh Trảm Thiên! Vận khí sẽ không đen đủi như vậy chứ? Ngay cả nàng cũng đều gặp phải?

Xem ra Bạch Ly Lão tổ chín phần chín là bị nàng giết chết!

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên âm thầm cảm thấy may mắn. May mắn vừa rồi hắn đã kịp thời cảnh giác, nếu như nói mình là Võ giả từ Đế quốc Ngọc Lam tới, chỉ sợ giờ phút này mình đã bước theo gót Bạch Ly Lão tổ rồi!


Thanh Tước Vương có thể trở thành chúa tể Hoang lĩnh Trảm Thiên, tu vi võ đạo khẳng định không thể đo lường! Giờ phút này chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn, sau khi đợi nàng rời khỏi, mới nghĩ biện pháp rời khỏi nơi đây.

- Tiểu Linh Nhi, đi chơi cùng tỷ tỷ, tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn nhân loại a!

Thanh Tước Vương nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt Tiểu Linh Nhi, muốn mang theo nàng rời đi.

Thần sắc Ninh Tiểu Xuyên ngưng trọng, nói:

- Ngươi không phải nói sinh linh thiên hạ là một nhà sao? Ngươi đến cùng là có ý gì?

Thanh Tước Vương nói:

- Mặc dù sinh linh thiên hạ là một nhà, nhưng mà, ta cũng biết đói bụng a! Nếu như đã đều là người một nhà, vậy thì phải nên trợ giúp lẫn nhau! Bọn hắn giúp ta nhét đầy cái bao tử, ta giúp bọn hắn ly khai cái thế giới này! Đây không phải là chuyện tình rất công bằng sao?

- Cái này… cái này là rất công bằng à?

Ninh Tiểu Xuyên tựa hồ có chút minh bạch ý tứ của câu sinh linh thiên hạ là một nhà kia của nàng. Cái này chính là muốn nói, nàng chính là Gia chủ, hết thảy sinh linh đều phải tuyệt đối nghe theo lời của nàng! Muốn ăn thì vẫn là ăn, muốn nô dịch thì vẫn sẽ nô dịch!

- Ha ha… đừng khẩn trương như vậy mà! Chỉ đùa một chút với các ngươi thôi! Ta từ nhỏ đã ăn chay rồi! Bằng không, ăn thịt Bạch Ly Lão tổ so với ăn thịt nhân loại còn tốt hơn rất nhiều, không phải sao?

Thanh Tước Vương nhìn thấy sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên cùng Ngọc Ngưng Sanh biến thành tái nhợt, liền ôm bụng cười, cái eo mảnh khảnh giống như là muốn gãy làm đôi luôn.

Ninh Tiểu Xuyên một hồi im lặng, cũng không biết nên trả lời nàng như thế nào.

Đúng lúc này, Tiểu Hồng từ bên ngoài động đi vào, vừa vặn đụng phải Thanh Tước Vương.

Tiểu Hồng vừa rồi đem hai đồng tử của Bạch Ly Lão tổ chuyển ra ngoài, không nghĩ tới nữ tử lúc trước đã chết rồi, bây giờ không ngờ đã sống lại. Bị dọa đến mức thân thể nó co rụt lại một khối, lui về phía sau mấy bước.

Con mắt Thanh Tước Vương lại một lần nữa sáng lên, đánh giá cẩn thận Tiểu Hồng, nói:

- Oa! Thần Long ấu thú a! Không phải Thần Long đều luôn sinh hoạt tại viễn dương sao? Trong Đại hoang tại sao có thể có Thần Long ấu thú huyết mạch thuần túy như thế?

Ánh mắt nàng lộ ra vẻ hưng phấn không gì sánh được, giống như là đứa trẻ năm sáu tuổi phát hiện ra món đồ chơi mới rất tân kỳ, không ngừng vuốt ve Tiểu Hồng từ đầu xuống đuôi:

- Này, ngươi tên là gì vậy?

- Ngao ngao ngao!

Tiểu Hồng quơ quơ móng vuốt về phía Thanh Tước Vương, lộ ra ánh mắt rất hung mãnh.

Nhưng mà, bộ dáng hung ác của nó ở trong mắt Thanh Tước Vương lại trở thành đang đùa giỡn với nàng. Nàng cười đến mức phi thường vui vẻ, duỗi ra bàn tay mảnh khảnh trắng như ngọc nắm lấy cổ Tiểu Hồng, nâng lên giữa không trung, cẩn thận nhìn nó một chút, nói:

- Hóa ra còn chưa có mở ra Linh tuệ! Xem ra không phải thú con từ trong Long Tộc chạy ra! Tiểu Linh Nhi, nói cho tỷ tỷ biết, nó tên là gì vậy?