Ma Thần Trời Sinh

Chương 607: C607



Lục Nhân cười mỉa mai, nói:

- Tâm thần của Ninh Tiểu Xuyên đã bị Trì Hâm công phá. Lúc này, tâm thần của Trì Hâm đã tiến vào trái tim của hắn, sẽ triệt để hủy diệt căn cơ của hắn. Vậy mà các ngươi còn không nhận thua, quả thực chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ mà.

Nhạc Minh Tùng nói:

- Gấp cái rắm! Nói không chừng tâm thần của Trì Hâm xông vào trái tim của Ninh Tiểu Xuyên, sau đó không đi ra nữa thì sao?

- Điều… điều này sao có thể? Ha ha… Thật đúng là nực cười. Địa Ngục thủy cộng thêm ma chủng, cho dù là trái tim của Thiên Nhân cũng phải thối rữa chứ đừng nói chi một cái…

Lục Nhân còn chưa nói xong thì đã thấy một đạo ánh sáng màu xám bay ra.

Ầm...

Tâm thần của Trì Hâm trọng thương, hoảng sợ trốn ra khỏi trái tim của Ninh Tiểu Xuyên, ba dòng Địa Ngục thủy cũng bị đánh tan, lực lượng tinh thần trở nên suy yếu không gì sánh được, gần như bị nghiền nát.

Địa Ngục ma chủng do tâm thần ngưng tụ cũng quay trở về thân thể.

Phốc…

Sắc mặt Trì Hâm biến thành tái nhợt vô cùng, trong mắt tràn ngập thần sắc không cam lòng, sau đó thổ ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả cái bàn lớn.

Lục Nhân đứng khá gần hắn, cho nên máu tươi cũng bắn lên mặt hắn, dọa cho hắn không khỏi ngốc trệ, miệng lắp bắp:

- Bại… Thất bại rồi…

Trì Hâm thập phần không cam lòng, cố gắng khống chế tâm thần muốn tái chiến, thế nhưng toàn thân lại không khởi dậy một tia lực lượng nào, sắc mặt càng thêm tái nhợt, lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.

- Ha ha… Thất bại rồi, thất bại rất hay.

Nhạc Minh Tùng vỗ bàn nhảy dựng lên, xoa xoa bàn tay, cười nói:

- Các vị, Trì Hâm đã thất bại rồi! Kết quả thắng bại đã định, những người đặt Ninh Tiểu Xuyên thắng mau đến lĩnh tiền đi nào!

- Không thể nào!

Trên mặt Lục Nhân nổi gân xanh, hét lớn một tiếng:

- Trì Hâm rõ ràng đã chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, làm sao có thể thua được, nhất định là các ngươi ở sau lưng giở trò quỷ!


- Con bà ngươi, mấy trăm ánh mắt đều đổ dồn vào, kẻ nào có thể giở trò quỷ được chứ?

Nhạc Minh Tùng xắn ống tay áo lên, rất muốn nện cho Lục Nhân hai cái bạt tai.

Ninh Tiểu Xuyên từ từ mở mắt, trong mắt bắn ra một tia hào quang chói lọi, nói:

- Ta đã đạt tới cảnh giới Đại Dưỡng Tâm Sư, tâm thần của Trì Hâm dám xông vào trái tim của ta, ta không dùng Dưỡng Tâm Chân Đỉnh luyện hóa tinh thần của hắn, đã là may mắn cho hắn rồi.

- Đại Dưỡng Tâm Sư… Không có khả năng, không có khả năng…

Lục Nhân lẩm bẩm giống như thất hồn lạc phách.

Lục Nhân được xưng là thiên tài Dưỡng Tâm Sư vạn năm khó gặp, nhưng hai lần trùng kích cảnh giới Đại Dưỡng Tâm Sư đều thất bại, Ninh Tiểu Xuyên làm sao có thể thành công được?

Không có khả năng!

Không có khả năng!

Lục Nhân không thể nào tiếp nhận được sự thật này.

Lúc này, những thiên tài tuấn kiệt của Cửu Việt Cương cũng đều hưng phấn không thôi, có người nói với giọng điệu âm dương quái khí:

- Lục đại công tử, dám chơi thì dám chịu, bây giờ mới thẹn quá hóa giận thì không phải đã muộn rồi ư? Còn không mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi chúng ta? Ha ha…

Một tiểu đạo cô xinh đẹp cười nói:

- Các ngươi thật là không biết tự lượng sức mình, dám đấu pháp với Ninh công tử, hắn chính là đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ của Cửu Việt Cương chúng ta, các ngươi bị đánh bại cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Một tài tuấn trẻ tuổi khác lại góp lời:

- Vừa rồi ta đặt 600 vạn Huyền thạch đánh cược Ninh công tử thắng, bây giờ không ngờ lại lời được 1800 Huyền thạch, không biết phải tiêu thế nào đây.

Nghe nói vậy, sắc mặt Lục Nhân lập tức đại biến, vừa rồi hắn đã đem hết mọi thứ trên người ra đặt cược, kể cả những bảo vật của trưởng bối trong tộc cũng lấy ra đặt. Không ngờ bây giờ Trì Hâm lại thua.

Trời đất… Đó là những bảo vật tiếp cận hai ức Huyền thạch a, nếu cứ như vậy mà thua trận, vậy thì… vậy thì xem như mình táng gia bại sản rồi.

Lúc trước, tất cả mọi người đều cho rằng Trì Hâm nhất định sẽ thắng, cho nên mới đặt một khoản tiền lớn lên người Trì Hâm, thậm chí có người còn dốc hết tài sản đặt cho Trì Hâm.


Bây giờ thì hay rồi, không ngờ Trì Hâm lại bị một Dưỡng Tâm Sư đánh bại, rất nhiều người sắc mặt đã chuyển thành màu xanh, đau lòng muốn khóc.

Còn những tu sĩ của Cửu Việt Cương thì đều đặt cho Ninh Tiểu Xuyên thắng, tất nhiên cũng kiếm được một khoản lớn. Bây giờ, tất cả mọi người bắt đầu chọn lựa đống tài bảo trước mặt, thậm chí còn chọn tới chọn lui, chỉ chọn những thứ tốt mà đám con cháu thế gia đã xuất ra mà thôi.

Đám thí sinh và con cháu thế gia lúc trước đặt cho Trì Hâm thắng đều giận đến mức đầu bốc khói, không chỉ thống hận Ninh Tiểu Xuyên mà còn thống hận Trì Hâm, thống hận cả Nhạc Minh Tùng.

- Con mẹ nó, bị tên khốn kia đào hố thảm rồi! Trưởng bối trong tộc gom góp rất lâu mới chuẩn bị đủ Huyền dược và Huyền Khí cho ta, vốn hi vọng ta có thể lực áp quần hùng trong Thiên Môn khảo thí, nhất cử trở thành đệ tử nội môn của Thiên Đế Sơn. Bây giờ tất cả đều bị hắn thắng, nếu ta thất bại trong Thiên Môn khảo thí, sau khi trở về, nhất định sẽ bị đánh chết mất thôi.

Một tên thiên tài đến từ ngũ phẩm văn minh trung cấp tức giận mắng.

Nhạc Minh Tùng nói:

- Bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Thiếu niên, để ta kể cho ngươi nghe, xem như dùng tiền này để mua lấy một lần giáo huấn cho mình đi, cơ hội như thế cũng không có nhiều đâu.

Một thiên chi kiêu nữ dung mạo xinh đẹp khoảng chừng hai mươi tuổi, vừa lau nước mắt vừa cắn môi, nói:

- Huyền Khí, trận bàn, Huyền đan của ta đều thua rồi, lấy cái gì mà tham gia Thiên Môn khảo thí đây?

- Vị tiên tử này, không cần lo lắng, nếu như ngươi nguyện ý bồi Nhạc mỗ một đêm. Nhạc mỗ nhất định sẽ trả lại bảo vật cho tiên tử, từ trước tới nay ta vẫn luôn vui vẻ giúp đỡ người khác, không nhịn được nhất là nữ hài tử bị ức hiếp sỉ nhục.

Nhạc Minh Tùng nói.

Rất nhiều người đều hận tới nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn có người tức đến hôn mê.

- Chúng ta đều bị hắn lừa rồi! Từ lúc bắt đầu, hắn đã đào sẵn cái hố để chúng ta cùng nhảy vào. Bây giờ thì hay rồi! Bảo vật và Huyền thạch của chúng ta đều thua sạch, Thiên Môn khảo thí nhất định sẽ thất bại.

Một tên tài tuấn trẻ tuổi chỉ vào Nhạc Minh Tùng, toàn thân run rẩy, gương mặt giận dữ đến vặn vẹo biến dạng.

Nhạc Minh Tùng nghiêm túc nói:

- Huynh đài, không thể nói như vậy được. Trên chiếu bạc vốn có thắng có thua, mấu chốt là khi thua phải có phong độ. Nếu như hôm nay ta thua, cho dù táng gia bại sản thì ta cũng nhận, ta chính là một nam tử có phong độ như vậy a.

- Nhiều Huyền thạch và tài bảo như vậy đủ sánh ngang với tổng tài phú của một đại tộc rồi, một mình ngươi giữ được ư?

Tên thiên tài tuấn kiệt của Vương Tôn Phủ chợt xuất thủ, nguyên khí trong cơ thể dũng mãnh tràn ra, năm ngón tay biến lợi kiếm như móc sắt, móng tay sắc bén như lưỡi đao.


Tài phú của đám con cháu thế gia Vương Tôn Phủ là phong phú nhất, cũng bị thua thảm nhất, tất nhiên không có khả năng bỏ mặc cho đám người Nhạc Minh Tùng và Ninh Tiểu Xuyên rời đi.

Bằng không, bọn hắn không chỉ mất đi thể diện, mà còn tổn thất nặng nề, tiếp theo Thiên Môn khảo thí cũng sẽ gặp phải bất lợi.

Một tên tu sĩ nếu như mất đi Huyền Khí, đan dược trị thương, Huyền thạch khôi phục nguyên khí, vậy thì chẳng khác gì tự phế đi một nửa tu vi.

- Đừng có nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì, mọi người cùng nhau xông lên, đoạt lại Huyền thạch và Huyền Khí vốn của chúng ta.

Một tên tu sĩ Ngũ Bộ Thiên Thê của Vương Tôn Phủ hét lớn một tiếng, dẫn đầu đánh tới, muốn cướp đoạt lấy Huyền thạch và tài bảo trên chiếu bạc.

Mục đích của hắn, không những chỉ đoạt lại Huyền thạch và Huyền Khí của mình, mà còn kích động cho những tu sĩ ở đây phát sinh bạo loạn, cướp đi mấy trăm kiện Huyền Khí mà Nhạc Minh Tùng đã xuất ra.

Dù sao thì tại Thiên Vũ Lâu cũng đông đảo tu sĩ, trong lúc hỗn loạn mà cướp đi bảo vật, chính là cơ hội không thể tốt hơn.

Đây là cơ hội cuối cùng để đám con cháu thế gia Vương Tôn Phủ vãn hồi cục diện.

Quả nhiên, toàn bộ tu sĩ Thiên Vũ Lâu đều trở nên điên cuồng, mặc dù cảm thấy rất không vẻ vang gì, nhưng dù sao bọn hắn cũng là người thua. Cho nên cũng không e ngại nhiều, tất cả mọi người đều ra tay, bản thân hiển nhiên cũng phải ra tay rồi.

Đoạt đoạt đoạt…

Ầm...

Bỗng nhiên, một đám hỏa vân đỏ thẫm từ trong Thiên Vũ Lâu dũng mãnh tràn ra.

Bên trong đám hỏa vân phóng ra từng mảnh lân phiến Kỳ Lân, quả thực giống như từng khối phù lục dán lên thân thể mọi người, khiến cho tất cả tu sĩ bên trong Thiên Vũ Lâu đều cảm thấy áp lực khổng lồ, thân thể không thể nhúc nhích nổi.

Thời gian đột nhiên đọng lại, những tu sĩ muốn cướp đoạt Huyền thạch và Huyền Khí đều giống như bị hóa đá.

Ninh Tiểu Xuyên và Kim Lăng đều khẽ liếc nhìn nhau, đồng thời nhìn lên trên Thiên Vũ Lâu.

Vụt...

Một cái Pháp Tướng đỏ thẫm phóng ra, bao trùm toàn bộ Thiên Vũ Lâu, hình thành một mảnh không gian Lĩnh Vực.

Ba ngôi sao màu đỏ xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, ngưng tụn thành một đoàn tinh vân ngũ quang thập sắc, từ trong tinh vân phóng ra hư ảnh một đầu Kỳ Lân, tản mát hào quang sáng ngời, chói đến mức mọi người không mở mắt nổi.

- Kỳ Lân Trường Thụy Pháp Tướng. Lạc Vũ đến rồi!

Kim Lăng nhìn chằm chằm Pháp Tướng trên đầu, khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Trên lưng hư ảnh Kỳ Lân, có một nữ tử tuyệt mỹ mặc trường bào đỏ rực, mái tóc đen dài như thác nước, da thịt mềm mại như son phấn, ngực mông đầy đặn, dáng người thướt tha, đôi chân thon dài thẳng tắp, khiến người ta cảm thấy một loại khí chất mờ ảo mà cao quý.

Rất nhiều người chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh của nàng mà không thể nhìn rõ gương mặt chân thực, tựa như một vị tiên cơ đứng trong một ngọn lửa cháy hừng hực.


- Vũ tiên tử.

Những tu sĩ khác cũng nhận ra nàng, trong lòng thập phần rung động.

Khó trách Pháp Tướng của nàng vừa xuất, đã chấn trụ tất cả mọi người, thì ra nàng chính là một trong hai vị tiên tử của Thiên Đế Sơn.

Không ngờ chân thân của nhân vật như vậy lại giáng lâm, còn người nào dám lỗ mãng nữa?

Âm thanh của Lạc Vũ rất trong trẻo linh xảo, đặc biệt dễ nghe, nói:

- Thắng bại đã phân, tất nhiên cũng có thắng có thua. Những kẻ thua cuộc thì tiền cược cũng không trở về tay các ngươi nữa, nếu kẻ nào dám ra tay cướp đoạt tài vật của đệ tử Vạn Kiếm Cung, đừng trách ta không khách khí với hắn!

Rất rõ ràng, vị đại sư tỷ của Vạn Kiếm Cung chính là chỗ dựa của đám người Ninh Tiểu Xuyên.

Những tên tu sĩ trẻ tuổi hai mặt nhìn nhau, mặc dù rất không cam lòng, thế nhưng, Vũ tiên tử ở trước mặt, còn kẻ nào dám ra tay nữa?

- Đáng giận!

Đám con cháu thế gia của Vương Tôn Phủ không đắc tội nổi với Lạc Vũ, cho nên đều đem toàn bộ cừu hận tính lên người Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng.

Trong lòng bọn hắn thầm phát thệ, một khi rời khỏi Thiên Vũ Lâu, sẽ không tiếc bất cứ giá nào lấy mạng Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng, cướp lại những Huyền thạch và bảo vật trở về.

Người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong.

Có nhiều tài phú như vậy, cho dù là đệ tử hạch tâm của Thiên Đế Sơn cũng phải động tâm. Lần này, Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng chết chắc rồi.

Lục Nhân im lặng cắn chặt răng, trong lòng cười thầm:

- Các ngươi cứ đắc ý đi! Để lộ nhiều bảo vật như vậy ra ngoài, không đến ngày mai, hai người các ngươi sẽ đầu thân mỗi chỗ, thi cốt không trọn vẹn a.

- Đại sư tỷ, ngươi tới thật quá đúng lúc.

Nhạc Minh Tùng chắp tay trước ngực, cúi đầu với nàng, nói:

- Đại sư tỷ, ta có một đại bí mật muốn nói với ngươi: huynh đệ Ninh Tiểu Xuyên của ta đã thích ngươi từ lâu. Hắn từng nói với ta rằng, khoảnh khắc đầu tiên hắn nhìn thấy ngươi, đã sững sờ như gặp nữ thần, từ đó về sau không thể quên nổi, mỗi đêm đều không thể ngủ yên, trong đầu đều là hình bóng của ngươi. Vừa rồi hắn còn nói, những tài bảo này thuộc về chúng ta, e rằng sẽ khiến chúng ta rước lấy họa sát thân. Vì vậy, hắn muốn đem toàn bộ những tài bảo này giao cho sư tỷ, chỉ mong có thể đổi lấy một nụ cười của sư tỷ! Hy vọng sư tỷ… hãy nhận lấy toàn bộ!

Thanh âm của Nhạc Minh Tùng rất lớn, có thể nói là tê tâm liệt phế, truyền vào trong tai mỗi người.

Yên tĩnh…

Toàn bộ tu sĩ tại Thiên Vũ Lâu lại một lần nữa hóa đá, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, cái cằm như muốn rơi xuống đất, đồng loạt nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên. Thầm nghĩ:

- Huynh đệ à, ngươi cũng quá khoa trương rồi nha.