Người ta đều nói "người ngoài xem chuyện vui, người trong xem vũ đạo", trên thực tế, khi khoảng cách được nới rộng ra ở một mức độ nhất định, thì không cần người chuyên nghiệp cũng có thể nhận được sự khác biệt rõ ràng.
Trình độ của những thực tập sinh ở đây không đồng đều, phần lớn đều có thể coi là nửa trong nghề, giờ phút này bọn họ có thể phát hiện rõ ràng ra sự khác biệt giữa Lê Kiều và những thành viên cùng nhóm.
Vũ đạo của nhóm này thiên về múa cổ điển Trung Quốc, nó kết hợp bản chất của kinh kịch, võ thuật và múa ba lê, đồng thời thêm bớt các yếu tố hip-hop để phát triển. Các thành viên khác trong nhóm nhảy chính xác, động tác khéo léo, gọn gàng, nhưng Lê Kiều đã nhảy ra sự quyến rũ khác biệt.
Từ rung động của đầu ngón tay, sự quyến rũ nhàn nhã và mềm mại được truyền đến quét sạch toàn bộ hiện trường, theo sau vũ đạo cổ điển Hoa Quốc là phải xoay tròn, cậu xoay, chuyển mình, mở, đóng, xoắn, tròn, cong ... lúc chậm rãi như một con én duyên dáng điềm tĩnh nằm trên tổ, lúc nhanh nhẹn như diều hâu trong đêm lướt qua từng cơn gió.
Lời bài hát "thanh phong vị lão" kể về câu chuyện của một thiếu niên trẻ tuổi hào hiệp, sau khi trải qua thăng trầm tang thương, mất đi khí chất năm xưa và trở về Giang Nam cùng thơ với rượu bầu bạn qua ngày. Lê Kiều được phân cho phân đoạn hiệp khách lần đầu tiên đến Giang Nam: “cánh buồm ung dung xuôi về phương nam… nơi khách điếm lưu lại một tách trà.. cùng người mới đến chuyện trò."
Nhiều người cảm giác gần đây Lê Kiều càng ngày càng toát ra một loại khí chất khó giải thích, bây giờ họ mới phát hiện ra, khi khí chất đó thoát ra thực sự có thể dung hòa vào bài hát đầy vần điệu cổ xưa này. Họ dường như nhìn thấy hai mươi bốn cây cầu trong màn mưa mù mịt, mái hiên xanh với hàng trăm viên gạch, gió và sương dưới khóe mắt của hiệp sĩ, và cả tách trà ấm áp vẫn còn mới trong lòng bàn tay anh ta.
Dưới lớp nền đầy khí chất cổ phong xa xưa bao bọc, không chỉ trình tự biểu diễn trước đó bị lu mờ, mà ngay cả điệu nhảy solo được sắp xếp đặc biệt cho C vị trong đoạn dạo đầu cũng trở nên rất tầm thường, có thể nói là không tệ, nhưng ai sẽ quan tâm đến một tách trà trong một bức tranh hơn tách trà tỏa hương thơm ngào ngạt bốc khói nghi ngút trong lòng bàn tay?
Sau khi bài hát kết thúc, hiện trường hoàn toàn rơi vào im lặng.
Các thành viên của thanh phong vị lão thở hổn hển nhìn xung quanh, tò mò và sợ hãi về sự im lặng này. Họ quá chú tâm để ghi nhớ động tác cùng vị trí trong toàn bộ quá trình, lúc diễn cũng không dám liếc nhìn trái phải, cho nên bọn họ đối với tình huống hiện tại nhất thời hoang mang, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Họ thầm suy đoán: Có phải chúng ta đã làm quá tốt, khiến người khác sinh ra cảm giác bị uy hiếp? Có phải hay không sự đối lập của Lê Kiều quá lớn khiến họ không biết nói gì? Chẳng lẽ là bọn họ quá tốt, huấn luyện viên muốn đích danh khen ——
“Là như thế này.” Thẩm Phong thu lại bảng số liệu trước mặt, ngẩng đầu nói: “Nếu như đề nghị của tôi là đổi C, có ai có ý kiến gì không?”
*
Mồ hôi các thành viên trong nhóm đổ xuống như thác, trong khoản khắc đó tất cả cứng người tại chỗ, họ vô thức nhìn xung quanh và thấy rõ biểu hiện trên khuôn mặt của các thực tập sinh khác "À, chắc chắn rồi", "PD nói rất có lý", "Tôi đồng ý +1 “......nhìn kìa, họ hoảng ngay lập tức——
Phản ứng này cho thấy hầu hết mọi người đều đồng ý với đề xuất "thay đổi C vị" của Thẩm Phong, và ứng cử viên cho vị trí này chắc chắn đã nhận được sự đồng thuận cao nhất: Ai vậy? Người này vừa rồi nhất định phải biểu hiện ra năng lực vượt xa bọn họ, bọn họ biết vượt qua một chút sẽ sinh tranh cãi, vượt qua quá nhiều sẽ tự ngầm hiểu!
Đó là ai? Tuy rằng bọn họ luyện tập cả đêm, đề phòng lẫn nhau nhưng cũng là đang khảo nghiệm lẫn nhau, ai giấu giếm giỏi như vậy, vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ? ? !
Với tư cách là bên liên quan đến việc "đổi C", Trang Thành vẫn không kìm lòng được, môi run run hỏi: "PD, xin hỏi anh muốn ai thay thế tôi?"
Thẩm Phong đưa mắt nhìn vào camera và nói: "Đoạn ghi hình này sẽ được phát sóng ngay thôi. Để chứng minh rõ ràng tôi không thiên vị bất kỳ ai, hãy hỏi thử các vị lão sư khác nhé. Xin hỏi Cung lão sư, cô nghĩ ai là người phù hợp với C vị nhất?"
Cung Huệ Vân là giảng viên thanh nhạc, cô ấy đã giành được giải quán quân trong cuộc thi cho thanh thiếu niên khi còn nhỏ, kỹ năng ca hát vô cùng mạnh mẽ, nhưng ở những nơi khác, ngoại trừ kỹ năng ca hát, cô ấy cư xử như một cô gái mới mười bảy, mười tám tuổi đang hoài xuâ.. trong chương trình cô đối với các tuyển thủ đẹp trai hoa si, sự tương phản đáng yêu này cũng là điểm đáng xem.
Khi Cung Huệ Vân nghe thấy câu hỏi, cười khanh khách đáp: "Tôi không biết nhiều về vũ đạo. Nhưng đứng từ góc độ một khán giả nữ thuần túy, tôi nghĩ Lê Kiều phù hợp hơn."
Thẩm Phong quay qua hỏi người hướng dẫn bên kia: “Fast lão sư, cậu cảm thấy ai thích hợp với C vị nhất?”
Fast An là giảng viên rap được tổ chương trình mời đến. Là một chàng trai người Trung Quốc xinh đẹp, sở hữu năng lực chuyên môn hàng đầu, nhưng anh ấy lại biết rất ít tiếng Trung. Những trò đùa với khẩu âm tiếng Trung không rõ ràng của anh ấy thực sự là một điểm nổi bật khác của chương trình. Để tránh bị chê cười, bây giờ anh rất cẩn thận về lời nói của mình.
Fast gãi gãi cái đầu tròn xoe nói: "Tôi nghĩ rằng tốt hơn là gõ vào bên trong!"
Một tràng cười cố nén vang lên giữa các học viên, Fast đỏ mặt xấu hổ quay sang nhìn chằm chằm mấy nhóc, họ từng người một đứng thẳng và giả vờ như cái gì cũng chưa làm.
“Thầy Bành” cuối cùng Thẩm Phong quay sang Bành Ngao đang cố giả làm đà điểu bên cạnh “Thầy thấy thế nào?”
Thành kiến của Bành Ngao đối với Lê Kiều đã đạt đến một mức độ nhất định, tranh chấp của anh ta với Lê Kiều cũng trở thành chủ đề được tìm kiếm sôi nổi, khi đó người qua đường đã giúp anh ta mắng Lê Kiều, nếu bây giờ anh ta thừa nhận rằng Lê Kiều nhảy giỏi, đủ trình độ thay thế C vị của đội, không phải là tự tát vào mặt mình sao?
Nhưng nếu anh ta nói ra một cái tên khác thì năng lực chuyên môn và tín ngưỡng nghề nghiệp mà anh ta tự hào mấy chục năm sẽ lại tra tấn lương tâm anh ta, mặt tái xanh, cuối cùng bất đắc dĩ phun ra cái tên đó: “... Lê Kiều. "
Sau khi có được câu trả lời mình muốn, Thẩm Phong mỉm cười và quay sang Trang Thành một lần nữa: "Tôi có cùng suy nghĩ với tất cả các lão sư ở đây. Tôi nghĩ Lê Kiều có tư cách sở hữu C vị này hơn."
Trên mặt Trang Thành cắt không còn giọt máu, nhất thời mất khống chế, không dám tin kêu lên: "Làm sao có thể là hắn! Hắn, hắn..."
“Con heo nhỏ thật ra chính là bản thân mình.” Hệ thống lăn lộn trên giường, cười lớn.
“Tao không định chơi trò giả heo ăn thịt hổ với bọn họ.” Lê Kiều nói: “Bọn họ tự mình luyện tập trước, sau đó chờ lúc cùng nhau luyện liền giở trò chơi tao. Tao có ý tốt muốn nhắc nhở bọn họ bị người ta lừa, ai ngờ mấy người nào đó còn đồng tâm hiệp lực náo đến độ tao không tới phòng tập được nữa."
"Cho nên chủ nhân chỉ có thể: Nam nhân, thịnh thế phồn hoa này như ý ngươi muốn a ~" Hệ thống nhếch miệng cười.
“Sao giọng điệu của mày nghe kỳ quái vậy” Lê Kiều tùy ý nói, “Đông Cung hoàng hậu làm bánh kếp lớn, mùi vị rất giống như thế, mày học từ đâu đấy?”
"Tui gần đây có đọc một ít tiểu thuyết ngôn tình bá đạo tổng tài cưỡng chế yêu đặc biệt kích thích~" Hệ thống đột nhiên ngồi dậy "Chủ nhân, ngày nào mà cậu rảnh rỗi tui liền chia sẻ cho xem!"
Trong khoảng thời gian trò chuyện với nhau, Trang Thành đã hoàn toàn hiểu được chuyện gì vừa xảy ra thông qua ánh mắt và biểu cảm của mọi người xung quanh, bốn người cố vấn đều đưa ra sự nhất trí chưa từng có, quả nhiên đúng như lời Thẩm Phong nói, tất cả không có sai. Nhưng cũng tàn nhẫn đến mức không thương tiếc, không chỉ hắn ta, mà khuôn mặt của ba thành viên khác trong đội cũng hiện rõ sự đau đớn như thiêu như đốt.
“Tôi chỉ là gợi ý mà thôi.” Thẩm Phong lúc này hạ giọng, từ từ nói: “Đối với buổi biểu diễn trên sân khấu của một tập thể, C vị nên để người có năng lực mạnh nhất đảm nhận, nhưng nó không phải vì cậu không tốt, chỉ là một đoàn đội cần mỗi người đều ở vị trí thích hợp, mới có thể phát huy hiệu quả tốt nhất, cậu nói đúng không?"
Giọng điệu của anh ta cực kỳ ôn hòa, nhưng đối với bọn người Trang Thành, Tôn Hướng Dương mà nói, lại giống như một nhát dao nhẹ nhàng lướt qua điểm chí mạng, Trang Thành cúi đầu, cuối cùng xấu hổ nói: "...Cảm ơn PD đã gợi ý. Đúng vậy, chúng tôi đồng ý đổi C vị."
*
"..Lê Kiều."
Sau bài kiểm tra của người hướng dẫn, các học viên lần lượt giải tán, Lê Kiều bị Trang Thành chặn lại một mình trong phòng tắm.
"Chuyện lúc trước tôi cố ý nhằm vào cậu, cậu đã nhìn ra rồi đúng không?"
“Tôi quá hiếu thắng mà mê muội làm ra một việc mà lẽ ra mình không nên làm… Tôi xin lỗi.” Trang Thành khàn giọng nói, ánh mắt giống như một đống phế tích đổ nát lặng lẽ sau khi hy vọng hoàn toàn dập tắt, lúc hắn nói khóe miệng cũng nhếch lên "Nói xong rồi, cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn một chút... Tương lai cậu sẽ là C vị, xin chỉ giáo nhiều hơn."
"Chỉ giáo nhiều hơn thì thôi đi. Tôi không có nhiều thời gian như vậy." Lê Kiều đang lau mặt, từ khăn tắm lộ ra một con mắt, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, "Bất quá, ở chung với tôi không phải chuyện xấu đâu, sớm muộn gì anh cũng hiểu thôi."
...
Trong khu bình luận của diễn đàn dành cho người hâm mộ, đám người gào thét xé nát tim gan phèo phổi cuối cùng cũng đợi được chủ nhân quả dưa mình mong ngóng bấy lâu:
[Sẽ có bất ngờ với màn trình diễn của Lê Kiều tin tôi đi_
*"Cữu gia gia, thế mà ông được mời thẳng tới hiện trường, a a a a!"
Một ông lão mặc áo khoác dài bất lực nhìn cô bé đang la hét, ném cả người lên chiếc bàn gỗ cẩm lai của mình, nói: "Đừng nhảy lên, bé con, con nói "ông thẳng" là có ý gì?"
"Đó là" Idol Live 101 ", một chương trình tìm kiếm tài năng, nó hiện đang rất nổi tiếng!" Cô gái nhỏ năm nay mười lăm tuổi. Cẩn thận cầm lá thư mời lên như nâng bảo vật trân quý "Các bạn học của cháu đều bí mật theo dõi phát sóng trực tiếp của Lê Kiều trong lớp đó ông... Thế mà ông lại được mời tới hiện trường tham gia ghi hình, cữu gia gia, ông thật tuyệt vời!"
"Đó chỉ là một chương trình giải trí." Với tư cách là chủ tịch của liên minh hiệp hội võ thuật hiện có ở Hoa Quốc, Võ Phong vẫn bác bỏ những chương trình truyền hình này, ông cau mày khiển trách cháu gái của mình, "Cháu là học sinh trung học, không chăm chỉ học tập như người bình thường đi, xem những thứ vô dụng này làm gì. . . "
“Không phải vô dụng!”Cô gái lè lưỡi nói: “Ông, ông không biết sao, có một vị thí sinh tên là Lê Kiều, cậu ấy siêu mạnh luôn, vung đao chém quỷ thôi mà cũng đẹp trai như vậy. —— ông ơi, làm ơn, ông có thể cho cháu lá thư mời này không, cháu đảm bảo rằng mình sẽ đứng trong top mười của lớp vào cuối học kỳ, nếu cháu không làm được, ông cứ đánh cháu đi! !"
Võ Phong không hề coi trọng lời nói của cháu gái mình, khi nghe thấy cụm từ "dùng đao", ông cũng chỉ nghĩ đây là mánh khóe mới của đám tiểu thịt tươi, nhìn vào thời gian của bức thư mời, đúng lúc đang trong kỳ nghỉ đông nên lắc đầu, thản nhiên ném nó cho cháu gái.
Người cháu vui vẻ cầm lấy lá thư bước đi. Để lại Võ Phong bần thần ngồi nhìn vỏ đao treo trên tường thật lâu.
——
Ông sở dĩ không có tâm tình tham gia những hoạt động tiêu khiển dạng này, là vì biết rõ thời hạn của mình sắp đến gần. Lần ông đột phá trước đó cũng đã qua ba mươi năm, mấy chục năm nay, thanh bảo kiếm gia truyền này vẫn luôn luôn ở cạnh bầu bạn, nhưng võ công của ông vẫn không tiến bộ dù chỉ một chút.
Càng nghĩ càng cảm khái, đứng ngẩn ngơ từ chạng vạng đến giữa đêm, nhớ lại lần đột phá ba mươi năm trước, ông hoàn hồn, rút kiếm trên bức tường, sải bước về phía sân võ đã bị khóa từ lâu của tổ tiên để lại.
Ba mươi năm trước, ông ở nơi đó lĩnh ngộ đột phá, tuy rằng võ quán đã trở thành chỗ cho thanh niên rèn luyện, nhưng lúc này trăng thanh gió mát, có lẽ ở nơi xưa cũ này ông vẫn có thể lần nữa hưởng thụ khoái cảm người kiếm hợp nhất v
Võ Phong trong lòng tràn đầy tự hào, lấy chìa khóa của phòng tập võ thuật, sau đó sải bước vào trong căn phòng của chính mình, đẩy cánh cửa sân bị khóa ra——
Dưới ánh trăng nhất kiếm phá không, đạo quang hồng sắc tỏa ra nhàn nhạt.
"Kiếm đạo cụ có thể mua ở chợ quá giòn, dùng lực nhẹ sẽ gãy." Lê Kiều phàn nàn, "Kiếm trong trung tâm thương mại hệ thống đắt quá."
"Trung tâm mua sắm tràn đầy linh kiếm có pháp lực, với cấp khởi đầu thì này thật sự quá đắt!" Hệ thống cảm thấy áy náy mà than thở. Rốt cuộc không thể cung cấp cho ký chủ đạo cụ mong muốn, hơn nữa rất có thể phải chịu trách nhiệm! Đôi mắt tròn xoe của nó tuyệt vọng đảo qua đảo lại, cuối cùng cảnh (phấn) giác (khích) nhảy dựng lên "Chủ nhân, có sinh vật lạ đang tiến đến từ khoảng cách hai mươi mét, chúng ta hãy quên kiếm đi và chuẩn bị đối phó với nó đã!"
"Không phải sinh vật lạ, mà là người." Lê Kiều dùng thần thức quét qua một lượt "Hắn có chút tu vi trên người, có lẽ phải ứng phó..."
"Chờ một chút, " Lê Kiều lại cẩn thận quét một lượt khách nhân, nói: "? Hình như bọn họ tới đưa đồ ăn."...