Ma Y Độc Phi

Chương 87: Mờ ám



Edit: susublue

Đợi đến khi lấy nước hoa xong, đám người Bạch Vũ Mộng đuổi theo mấy người phía trước, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng, càng đi vào trong nhiệt độ càng cao, mới đi chưa được mấy bước, người cũng đã đầm đìa mồ hôi, may mắn là đám người Bạch Vũ Mộng đã ăn thuốc chống nóng trước rồi, nếu không sẽ không chống đỡ nổi cơn nóng bức này.

Nhìn thấy mọi người nóng như vậy, Thượng Quan Diệu Nhiên đành phải tuyên bố nghỉ ngơi một đêm rồi lại đi tiếp.

Nhưng trong rừng rậm băng hỏa lại chẳng phân biệt được ngày đêm, cánh rừng rậm rạp chặn mất ánh nắng và ánh trăng, mọi người chỉ có thể suy đoán thời gian thôi.

Đám người Lam Hạo Thần trải một tấm thảm lông hồ bên một cái cây, rồi ngồi lên đó.

Lúc này, có một đám người đi tới: "Các ngươi, tránh ra, chỗ này là ta nhìn thấy trước."

Bạch Vũ Mộng miễn cưỡng mở mắt, nhìn xem Thượng Quan Tịch và Sài Mộ Hương nghênh ngang đi tới, rụt người vào trong ngực Lam Hạo Thần.

Nhìn thấy mấy người họ đều hiền lành, Thượng Quan Tịch đã sớm quăng mất mất lời cảnh cáo của Thượng Quan Diệu Nhiên ra sau đầu, liền đi lên quát lớn kêu bọn họ tránh ra.

Sài Mộ Hương kéo tay áo Thượng Quan Tịch: "Tịch nhi, hay là thôi đi, chúng ta tìm một chỗ khác là tốt rồi."

"Không được, Mộ Hương tỷ tỷ, thân thể ngươi không thoải mái, nơi này rất tốt, nên ngồi ở đây, còn bọn họ phải để cái thảm lông hồ này lại."

Chẳng những Thượng Quan Tịch thấy được vị trí này, mà còn coi trọng tấm thảm lông hồ này nữa, diễn[[email protected]<lle3;quy1d00n giận dữ giậm chân hô hoán ra lệnh cho bọn họ, tấm thảm lông hồ quý giá như vậy sao có thể dùng để làm đệm để ngồi.

Mà tuy rằng ngoài miệng thì Sài Mộ Hương nói như vậy, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm tấm thảm lông hồ trắng đó, lông hồ có màu trắng thuần khiết như vậy rất hiếm thấy, cho dù là Mặc Liễu sơn trang cũng không có.

Lại nhìn thấy một bóng người mặc y phục màu xanh lục dần dần đi tới gần, tiếp tục tận tình khuyên nhủ Thượng Quan Tịch.

"Tịch nhi, ngươi lại náo loạn cái gì, mau xin lỗi bọn họ đi." Giọng nói hơi tức giận của Thượng Quan Diệu Nhiên vang lên.

Thượng Quan Tịch ủy khuất nhìn Thượng Quan Diệu Nhiên: "Ca ca, sao ngươi lại giúp người ngoài chứ, có phải ngươi không thương ta không, ta chỉ muốn giúp Mộ Hương tỷ tỷ tìm một chỗ thoải mái, ta sai rồi sao?" Nói xong còn rơi vài giọt nước mắt.

Thượng Quan Diệu Nhiên vừa nhìn thấy muội muội mình yêu thương từ nhỏ khóc, bỗng chốc cũng mềm lòng, nhưng mấy người này cũng không thể đắc tội, nhất thời không biết nên làm cái gì.

"Hình như Thượng Quan trang chủ thật sự thích đồ của chúng ta, ta cũng không nghĩ rằng ngay cả chút tiền làm mấy cái này mà Mặc Liễu sơn trang cũng không có." Lam Giác Phong miễn cưỡng mở miệng.

Trong lúc nhất thời, Thượng Quan Diệu Nhiên không còn lời nào để nói, đúng vậy, hình như luôn là bọn họ giành đồ với đám người Bạch Vũ Mộng.

Đường Ức Ảnh cũng nhếch môi cười lạnh: "Thượng quan trang chủ, ngươi cũng từng là võ lâm minh chủ, nên biết cái gì gọi là đạo nghĩa, bây giờ lại làm như vậy, thật đúng khiến cho người ta không dám khen tặng!"

Thượng Quan Diệu Nhiên bị nói đến mất thể diện, đành phải quát một tiếng: "Tịch nhi, còn không mau xin lỗi bọn họ."

"Hừ!" Thượng Quan Tịch hừ một tiếng, liền giận dỗi xoay người chạy đi.

Lần này cũng không thiếu nữ nhân vào rừng, đa số đều là thiên kim của các gia tộc hoặc các đại môn phái, nhìn thấy tình huống này, cũng nhịn không được mà nghị luận.

"Ngươi xem nàng ta thật không biết xấu hổ mà, sao lại ở trước mặt mọi người ôm ấp nam nhân, còn ra thể thống gì nữa." Nàng sẽ không thừa nhận là mình ghen tị.

"Nhưng ngươi xem lông hồ của bọn họ kìa, thật sự rất tốt, nếu ta cũng có một tấm thì tốt biết bao nhiêu."

"Ngươi cũng đừng suy nghĩ nữa, không nhìn thấy bọn họ rất kiêu ngạo sao, vừa rồi Thượng Quan tiểu thư đi qua cũng không lấy được trái ngọt nào, huống chi là chúng ta."

"..."

Đám người Bạch Vũ Mộng cũng không thèm để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ lo nghỉ ngơi.

Một đêm bình an vô sự, sáng sớm Bạch Vũ Mộng vừa tỉnh lại liền cọ cọ vào người Lam Hạo Thần theo thói quen, sau đó mới mở đôi mắt mê mang ra.

Lam Hạo Thần vẫn duy trì tư thế của tối hôm qua không hề thay đổi, bây giờ chỉ sủng nịch nhìn Bạch Vũ Mộng lười nhác như mèo con.

Hình như Bạch Vũ Mộng nhận ra cái gì đó, vội vàng đứng dậy, "Thần, không phải chàng luôn bảo trì tư thế này từ tối hôm qua đến giờ chứ!"

"Ừ, ai bảo Mộng Nhi ngủ ngon như vậy, mà ta lại rất mềm lòng, không đành lòng quấy rầy nàng, nàng xem hiện tại tay của ta không cử động nổi nữa rồi." Lam Hạo Thần hơi ủy khuất nói.

Bạch Vũ Mộng vội vàng đi đến trước mặt của hắn giúp hắn xoa bóp cánh tay đau, Lam Hạo Thần nhân cơ hội ôm Bạch Vũ Mộng vào lòng.

Đang lúc Bạch Vũ Mộng muốn đứng lên phản kích, bên cạnh lại truyền đến một giọng nói chế nhạo: "Ta nói các ngươi, muốn ân ái cũng không cần trắng trợn như vậy, nơi này còn có những người độc thân đó."

"Nếu ngươi hâm mộ, có bản lĩnh thì tự đi tìm một người đi!" Bạch Vũ Mộng khinh thường bĩu môi, nhìn Lam Giác Phong không ngừng oán giận bên cạnh.

"Đúng vậy đúng vậy, hừ, ta thấy là không ai muốn ngươi rồi, giống như bổn tiểu thư, ai gặp cũng thích, hoa gặp hoa nở, ai gặp cũng phát cuồng." Hạ Tử Lăng tiếp lời.

"Ta thấy là hoa bị dọa nở, người bị dọa đến phát cuồng thì đúng hơn, ngươi lớn lên như vậy, quả thực nên xin lỗi cha mẹ đi." Lam Giác Phong không quên cãi lại.

"..." Hạ Tử Lăng không nói gì thêm, cho dù nàng biết có lẽ đây không phải thật sự, Lam Giác Phong chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng nào có nữ nhân không để ý đến dung mạo, nghe người khác nói như vậy, dù là thật hay giả, vẫn có chút khó chịu.

Hơn nữa, chính nàng cảm thấy mình lớn lên không tệ, sao vào mắt Lam Giác Phong lại trở thành xấu rồi?

Thấy Hạ Tử Lăng không mở miệng, Lam Giác Phong có chút buồn bực đâm thọt nàng: "Ôi, không phải ngươi thật sự bị ta kích thích rồi chứ, thật ra vừa rồi ta..."

"Sao có thể?" Hạ Tử Lăng ngắt lời của hắn, "Vì sao ta phải để ý ngươi nói cái gì, ngươi là gì của ta, dựa vào cái gì mà muốn ta để ý ngươi?" Hạ Tử Lăng càng nói càng lớn.

Tình huống bên này làm kinh động chung quanh, bọn họ đều nhìn về bên này, Hạ Tử Lăng có chút xấu hổ, nước mắt đầy mắt, xoay người chạy đi chỗ khác.

Hình như Lam Giác Phong cũng có chút luống cuống, mờ mịt nhìn bóng lưng đang chạy về phía trước, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Hắn cho rằng đó chỉ là một câu nói đùa, ngày thường bọn họ cũng đều nói như vậy, diễn;""Dannf<lle3[{Quy1d0on sao hôm nay lại làm nàng khóc, phải biết rằng, hắn không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là thấy nữ nhân khóc.

Bạch Vũ Mộng có chút bất đắc dĩ nhìn một màn trước mắt, đang yên đang lành, sao đột nhiên lại biến thành như vậy?

Nhưng, nàng cũng nhìn ra giữa bọn họ có một chút mờ ám, nghiền ngẫm cười: "Còn không mau đi kéo nàng về, trong rừng rậm băng hỏa này nguy cơ trùng trùng, nàng đi một mình lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

Lam Giác Phong cũng có chút nóng vội, nhưng vẫn cứ mạnh miệng nói: "Vì sao phải là ta đi?"

"Chuyện này là ngươi dựng lên, tất nhiên là ngươi đi, còn không mau lên, nếu không đi, sẽ đuổi không kịp đâu." Lời nói của Lam Hạo Thần rất có tác dụng, Lam Giác Phong nhanh chóng vận khởi khinh công đuổi theo.

Tất nhiên Lam Hạo Thần cũng phát hiện, đệ đệ này thân cận với hắn từ nhỏ, tất nhiên hắn cũng hi vọng nhìn thấy hắn hạnh phúc.
— QUẢNG CÁO —