Mặc Cho Thời Gian Tĩnh Lặng Như Biển

Chương 3



Nói xong, Hồ Đào mở miệng thật lớn, nhanh chóng giải quyết hết chỗ kẹo đường trong tay, có vẻ vẫn chưa đủ thoả mãn, lè lưỡi liếm nốt chỗ đường còn sót lại trên que gỗ.

“Thế nào? Rất đơn giản đúng không? Anh muốn thử không em mời?”

Lâm Hướng Tự nhìn hành động trẻ con của Hồ Đào khoé miệng bất giác cong cong, vẽ lên một nụ cười trên gương mặt u ám.

Hồ Đào nhìn nụ cười từ từ hiện lên trên khuôn mặt anh, bàn tay đang vung vẩy trong không khí khựng lại. Cô ngơ ngác nhìn anh, trong lòng không hiểu sao lại nhộn nhạo nóng rực, suýt nữa đã bị cảm giác không thể giải thích này làm cho cảm động đến mức rơi nước mắt.

Hồ Đào biết, nụ cười này là Lâm Hướng Tự dành cho cô. Vì người con gái ăn hết “không vui”, ngớ ngẩn khua chân múa tay này nên anh mới cười.

Hai người không đi xe bus, tự hiểu với nhau việc đi bộ để đưa Hồ Đào về. Chiều hè đã buông xuống, ráng trời hồng phía xa lúc đậm lúc nhạt, chim nhạn từng bầy từng bây vỗ cánh bay qua, phủ lên hai con người mang đầy tâm trạng. Nhưng Hồ Đào cảm thấy sự im lặng đã vơi bớt đi sự nặng nề lúc trước, chắc hẳn Lâm Hướng Tự đã nhẹ nhõm đi phần nào.

Đi đến dưới chân toà nhà, Hồ Đào đứng lại: “Em tự lên được.”

Cô phất tay nói lời tạm biệt với Lâm Hướng Tự, xoay người bước đi. Chưa đi được mấy bước gió đã thổi qua, Hồ Đào mơ hồ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Cô đột nhiên mỏi mệt vô cùng, không còn sức lực để bước đi. Cô chỉ muốn bên cạnh Lâm Hướng Tự, gặm nhấm nỗi sầu bi này cùng anh, xoa dịu vết thương lòng của anh, không muốn xa rời dù chỉ một phút.

“Hồ Đào!” Giọng Lâm Hướng Tự đột nhiên vang lên.

Hồ Đào quay đầu nhìn, mái tóc anh bị gió thổi tán loạn, cô thấy bóng đêm nặng nề, thấy bướm đêm vỗ cánh vờn quanh bóng đèn đường loang lổ, thấy dòng sông sau lưng anh cuộn trào, thấy cả đỉnh Thái Sơn chót vót vạn dặm xa xôi.

“Cô ấy đã đẩy anh.” Lâm Hướng Tự nói từng chữ thật rõ ràng, thật chậm rãi, nhưng cũng giống như lấy toàn bộ năng lượng còn sót lại trong cơ thể để nói ra. “Người bị đâm chết, đáng lẽ ra phải là anh.”

Chuyện lúc đó quá bất ngờ, không ai biết rốt cuộc chính xác đã xảy ra chuyện gì, chỉ có anh biết rõ. Anh vĩnh viễn không quên nổi khoảng khắc người con gái ấy đã dùng hết sức lực đẩy anh ra như thế nào. Trong buổi chiều tranh sáng tranh tối ấy, trong lúc bóng đèn pha ô tô xẹt qua ấy, cô ấy dường như đã mang hy vọng sống cả đời này trao lại cho anh.

Hồ Đào như thấy bầu trời sao kia đột nhiên tối sầm lại, miệng lưỡi bị gió thổi cho khô khốc, cổ họng cũng nghẹn đặc hít thở không thông. Lúc lâu sau cô mới mở miệng: “Hãy nén bi thương.”

Cô quay người vội vàng chạy lên lầu, chạy đến tầng cao nhất thì đột nhiên ngã nhào, giống như con bướm bị người ta tước đi đôi cánh, từ không trung buông cho bản thân mình rơi xuống.

Hồ Đào ngồi ở nơi cầu thang tối đen, đầu gối đau đớn từng cơn. Nhưng cũng chẳng thể nào bằng được một phần đau khổ của Lâm Hướng Tự.

Cả đời này, Lâm Hướng Tự cả đời này sẽ không bao giờ quên được Từ Thuỷ Mặc.

Sinh nhật Lâm Hướng Tự vào tháng mười một, thời tiết lạnh lẽo. Hồ Đào trốn học trèo tường chạy sang Nhất Trung tìm anh thì được biết anh không lên lớp. Cô đi hỏi thăm khắp nơi cũng không ai biết anh đi đâu.

Hồ Đào miễn cưỡng rặn ra một nụ cười khách khí, chiếc hộp quà được gói tỉ mỉ nằm yên trong túi xách, bên trong là chiếc khăn quàng cổ cô đã thức trắng bao đêm đan cho anh.

Hỏi thăm nơi chôn cất Từ Thuỷ Mặc cũng không phải chuyện khó khăn gì. Tuy không phải học sinh của trường Nhất Trung nhưng vẻ ngoài xinh đẹp khiến Hồ Đào chẳng tốn mấy công sức.

May mà trời vẫn chưa đổ tuyết, nếu không thì ở nơi nghĩa trang tiêu điều hoang vắng như vậy, chỉ cần đứng ngoài hàng rào nhìn vào cũng khiến cho người ta rơi nước mắt. Lá cây xào xạc, đến cả thảm cỏ dại cũng chẳng còn chút sức sống nào. Gió đông thổi qua khiến không trung như nhuốm thêm màu u buồn ảm đạm.

Hồ Đào tìm thấy Lâm Hướng Tự khi anh đang gục đầu vào bia đá của một ngôi mộ. Thân hình cao gầy đầy tiều tuỵ và cô độc khiến sống mũi Hồ Đào cay xè. Cô vì anh mà đau lòng, nhưng lại chỉ có thể đứng từ xa yên lặng mà nhìn anh. Chàng thiếu niên thoăn thoắt trèo tường, miệng khẽ mỉm cười khi lần đầu họ gặp nhau ngày nào đã bị bánh xe vận mệnh biến thành một người ẩn nhẫn và đau thương đến vậy.

Lâm Hướng Tự đến bên bia mộ Từ Thuỷ Mặc từ sáng sớm. Anh cũng không biết bản thân mình nên làm gì. Ngón tay khẽ chạm vào dòng chữ lạnh như băng trên tấm bia, từng chữ một như khắc sâu vào tim anh. Nhưng nét khắc sắc lẻm nhìn qua thật ghê người. Anh đảo mắt liếc về phía sau, chỉ thấy lờ mờ một bóng dáng giữa màn sương mù, không rõ già trẻ. Hẳn họ cũng là người ở lại, đến đây tiếc thương những người đã rời đi.

Đợi đến lúc Lâm Hướng Tự rời đi có cố ý ngoái lại nhìn thật kỹ, bóng người ấy đột ngột ngồi xuống khiến anh nhìn không rõ.

Hồ Đào chắc rằng Lâm Hướng Tự không nhìn thấy cô, vĩnh viễn sẽ không thấy cô, vĩnh viễn không biết cô đã đứng sau lưng anh, âm thầm chịu đựng những đau đớn của anh, và cả của cô. Anh sẽ mãi không biết được, có một người yêu anh đến tuyệt vọng như vậy.