Mặc Cho Thời Gian Tĩnh Lặng Như Biển

Chương 8



Sau khi tốt nghiệp Thạc sĩ, Lâm Hướng Tự về nước gây dựng sự nghiệp cho riêng mình. Tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, đã từng thực tập tại Thung lũng Silicon, hơn nữa anh còn có số vốn lớn để khởi nghiệp và mối quan hệ của ba mẹ cho nên công ty khi được đưa vào hoạt động cũng coi như thoải mái, rất nhanh chóng đi vào quỹ đạo.

Bọn họ đã sắp hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mọi người chung quanh đều đã bắt đầu bàn về chuyện hôn nhân. Lâm Hướng Tự thật sự rất mệt mỏi với việc phải bắt đầu mối quan hệ lại một lần nữa, số lần ba mẹ thúc giục anh kết hôn đã nhiều vô kể nên anh đành phải chấp nhận việc xem mắt. Gia thế và ngoại hình đều là do hai bên gia đình lựa chọn ra, Lâm Hướng Tự ôm tâm tình nếu như đối phương không phải quá tệ thì có thể cùng nhau đi ăn một bữa cơm. Lúc ở khách sạn khi nhìn thấy người đến, cô gái trước mặt đã nhịn không được lớn tiếng gọi: “Lâm Hướng Tự?”

Là thế giới này quá nhỏ hay vận mệnh kỳ diệu? Đối tượng xem mắt của Lâm Hướng Tự thế mà lại là người bạn cùng bạn cấp hai kiêm bạn tốt của Hồ Đào, người đã thích thầm Lâm Hướng Tự bấy nhiêu năm, Trình Lệ Dĩnh. Lâm Hướng Tự vẫn không có ấn tượng nào về cô ấy, phụ nữ trong một khoảng thời gian dài không gặp, anh lại chẳng có cách nào để nhận ra cô.

“Như vậy cũng tốt, chúng ta lại làm quen một lần nữa đi. Xin chào, em là Trình Lệ Dĩnh. Lệ trong mỹ lệ, Dĩnh trong sáng suốt, là một cái tên rất tầm thường đúng không?”

Một lần nữa bắt đầu một cuộc sống mới, Lâm Hướng Tự bỗng nhiên cảm thấy như vậy cũng không phải là điều gì khó khăn. Trở lại thời điểm như lúc ban đầu, không có Từ Thủy Mặc cũng chẳng có Hàn Dư Tiếu, chỉ có một chàng thiếu niên vô ưu vô lo mà thôi.

“Xin chào, tôi là Lâm Hướng Tự, Hướng trong hướng Nam, Tự trong hòn đảo.”



Anh là người đầu tiên Trình Lệ Dĩnh thích, tuy rằng sau đó cô nàng đã muốn quên đi và yêu thêm người khác nhưng duyên phận lại là một chuyện kỳ lạ, ai có thể nói trước được điều gì chứ?

Bọn họ bắt đầu chính thức hẹn hò, xem phim ảnh, đi dạo phố, đánh tennis, ăn bữa tối dưới ánh nến với nhau.

Hồ Đào cũng bị tin tức này làm cho ngạc nhiên, cô và Trình Lệ Dĩnh lại liên lạc lạc với nhau, cùng nhau dạo phố mua sắm. Khuya đến khi trở về nhà liền lấy cho mình một tách bích loa xuân, mùi hương quanh quẩn, phải cách thật lâu mới có thể cảm nhận được hương vị không gì sánh được của nó.

(Bích loa xuân: một loại trà xanh)

Vận mệnh lại một lần nữa đẩy anh về phía người khác, ngay cả bản thân Hồ Đào cũng có thể cảm giác được đây đã là lần cuối cùng.

Cuộc đời của anh xuất hiện bốn người con gái: Từ Thủy Mặc là xuân, dịu dàng động lòng người; Hàn Dư Tiếu là hạ, nhiệt huyết ngắn ngủi; Trình Lệ Dĩnh là thu, cây lá sum suê; còn cô, cô là mùa đông dài đằng đẵng, lề mề lại chậm chạp, không một ai muốn dừng chân lại ở bên.

Nhẫn cầu hôn của Lâm Hướng Tự là anh đã đề nghị để cho Hồ Đào cùng đi chọn mua với mình. Ngón tay của Trình Lệ Dĩnh nhỏ, không có sẵn cỡ nhẫn nhỏ như vậy. Lâm Hướng Tự thanh toán tiền đặt cọc sau đó quay đầu lại, anh không phát hiện ra bóng dáng của Hồ Đào đâu, đi quanh quầy hai vòng mới phát hiện cô đang đưa biên lai cho nhân viên cửa hàng.

“Em mua cái gì vậy?” – Anh tò mò hỏi.

“Một chiếc vòng cổ thôi.” – Cô không quay đầu lại nhìn anh, mở hộp gói đồ nhân viên cửa hàng đưa qua. Một chiếc vòng cổ bằng bạc đơn giản, ở giữa có một viên pha lê nhỏ. Cô cầm chiếc vòng cổ lên, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hướng Tự: “Giúp em đeo lên được không?”

Cô vén tóc lên, để lộ chiếc cổ trắng nõn. Thật giống như năm mười tuổi ấy, cô buộc tóc đuôi ngựa, ngồi trên hàng rào đung đưa tóc qua lại, Lâm Hướng Tự không kiên nhẫn nữa, anh hỏi cô chừng nào thì mới có thể cắt hết đám tóc đó đi.

Sau đó, cô thật sự đi cắt tóc, rồi lại nuôi dài thêm một lần nữa. Sau khi đã thử qua một lần tóc xoăn và thất bại, lại cắt đi nuôi lại từ đầu. Chẳng biết đã luân phiên mấy mùa xuân hạ thu đông bọn họ mới có thể đi đến hiện tại. Lâm Hướng Tự cảm khái, anh chỉ cười bản thân mình như thế nào lại đa sầu đa cảm như vậy chứ, đây có được gọi là một loại khủng hoảng trước hôn nhân không?

Cầu hôn, kết hôn, hết thảy đều đã nước chảy thành sông. Hồ Đào nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương kia liền nghĩ, vận mệnh trong cuộc sống này thật sự không công bằng. Cô đã dùng cả đời để cố gắng theo đuổi, Từ Thủy Mặc phải trả giá bằng sinh mệnh của mình, Hàn Dư Tiếu cho dù có khóc lớn đến cỡ nào cũng không thể để đứng cùng một chỗ với anh. Cứ như vậy, bọn họ đã chấp tay nhường anh cho Trình Lệ Dĩnh – một cô gái vào mười lăm năm trước đã đỏ mặt, níu lấy góc áo của mình thấp giọng nói: “Làm sao bây giờ, tớ có chút thích Lâm Hướng Tự rồi.”

Trong tiệc cưới của Lâm Hướng Tự, Hồ Đào nâng ly kính rượu anh, thật tâm thật ý nói: “Chúc anh hạnh phúc.”

Đây là lần cuối cùng Lâm Hướng Tự nhìn thấy Hồ Đào. Cô mặc một chiếc sườn xám được cắt may khéo léo, chỉ trang điểm mỗi hàng lông mày. Một lần cuối cùng này, cô không còn hy vọng bản thân có thể trở thành dáng vẻ người con gái anh thích nữa, đuôi ngựa đơn giản, ngũ quan thanh tú.

Vào đêm hôm đó khi Lâm Hướng Tự ngủ say, điện thoại anh nhận được một tin nhắn, trên đó chỉ vỏn vẹn một câu ngắn ngủi: Em muốn đến một nơi có tuyết.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Hướng Tự thức trắng đêm tìm kiếm, cơ hồ đã muốn quật ba thước đất lên cũng không thể tìm thấy Hồ Đào. Em ấy là Hồ Đào, bản thân Lâm Hướng Tự đã từng nói qua, Hồ Đào không có ba mẹ, người thân và bạn bè, em ấy chỉ có anh mà thôi.

Từ đó về sau, mỗi khi Lâm Hướng Tự đi ngủ không bao giờ tắt máy nữa, nhưng cũng từ đó, anh không còn nhận được tin tức nào về Hồ Đào nữa.

Lâm Hướng Tự rốt cuộc cũng đã hiểu được tình yêu của Hồ Đào dành cho mình khi cô kiên quyết không từ mà biệt rời đi. Cô đã sớm trở thành một người tàn phế, tình yêu và những năm tháng thanh xuân đẹp nhất đều dành cho anh, ngoài anh ra cô không có cách nào để yêu người khác được nữa.

Ba năm sau khi Hồ Đào biến mất, Lâm Hướng Tự đi công tác tại Bắc Kinh vừa hay có tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường đại học, anh gặp lại Hàn Dư Tiếu. Hai người tùy ý trò chuyện tán gẫu về tình hình gần đây, hiện tại cả hai đều đã lập gia đình, tình yêu của thời thanh xuânnông nổi đã lụi tắt từ lâu, Lúc Lâm Hướng Tự đứng dậy chuẩn bị tạm biệt, Hàn Dư Tiếu bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hồ Đào đâu? Hai người không đi cùng nhau sao?”

Những năm qua anh đều luôn bận rộn công việc, Hồ Đào dường như chỉ còn là một hình bóng, càng lúc càng mờ nhạt trong cuộc sống của anh. Mỗi khi ngẫu nhiên nhớ tới Lâm Hướng Tự chỉ cảm thấy tim mình nói đau, cơn đau khiến cho anh chẳng thể hô hấp nổi cho nên chi bằng không hoài niệm về nó nữa, coi như đối xử tốt với chính mình một chút.

“Anh cùng với em ấy…” – Anh cố gắng suy nghĩ nát óc nhưng vẫn là không tìm được một từ ngữ chuẩn xác, anh đành phải thật có lỗi cười nói: “Anh không tìm thấy em ấy.”

Hàn Dư Tiếu ngẩng đầu kinh ngạc: “Anh….”

Cô không biết nên tiếp tục mở miệng như thế nào, bởi vì người đàn ông trước mặt rõ ràng đang mỉm cười nhưng khóe mắt lại lặng lẽ rơi nước mắt.

Một giọt hai giọt, lách tách, giống như hổ phách vỡ vụn trên mặt đất. Ngoại trừ Hồ Đào ra, không còn ai có được lòng thương xót như vậy.

Cuộc sống của anh và cô dây dưa cùng một chỗ, cuối cùng lại mờ nhạt đến thế.

Hồ Đào Hồ Đào, anh thế mà lại không biết hiện tại cô đang ở nơi nào, rằng còn sống hay đã chết.

— Nếu như em chết đi, liệu anh có khóc không?

— Anh sẽ không. Anh sẽ đi cùng với em.

Cuộc sống của cô đã ngây người hơn mười lăm năm. Mười lăm năm qua cô vẫn đeo chiếc kẹp tóc mà anh tặng cho mình, bắt chước nét chữ của anh giống như đúc; anh dẫn theo cô chạy qua con phố tránh cơn mưa tầm tã, ngồi hơn mười mấy giờ xe lửa để trở về thăm cô. Bọn họ đã từng uống chung một bình nước, nhắn tin ngày đêm; tuy rằng sốt cao nhưng anh vẫn nhận điện thoại của cô như thường lệ, cô giúp anh xắn ống tay áo lên, bọn họ đã từng hát với nhau dưới ánh đèn mờ trong KTV. Anh đã dùng tháng tiền lương đầu tiên mua giày cao gót cho cô, cô cũng sẽ làm tất cả món ăn mà anh thích.

Lúc còn học trung học bọn họ đã cùng nhau xem qua một bộ phim điện ảnh, tình tiết đã mơ hồ, khi ấy anh chỉ nhớ rõ trong đó có câu thoại: Love means never having to say you’re sorry.

Cô đã từng ở phía sau đưa tay ôm lấy anh, nước mắt thắm đẫm một đời của anh.

Cô là không khí của anh, thế nhưng anh đã quên mất cách để thở rồi.

Dữ quân sơ tương thức, do như cố nhân quy. Thiên nhai minh nguyệt tân, triêu mộ tối tương tư.

Triêu mộ tối tương tư.

(Lần đầu gặp gỡ người, tựa đã quen từ lâu. Chân trời trăng sáng rọi, sớm tối mãi tương tư.

Sớm tối mãi tương tư.)

TOÀN VĂN HOÀN