Ngày Giáng Sinh cuối cùng cũng đến. Không khí lễ hội đang tràn ngập muôn nơi. Cả thành phố đều được trang hoàng đèn hoa lấp lánh. Ở những trung tâm thương mại lớn người ta còn chuẩn bị cả những cây thông khổng lồ để thu hút khách tham quan. Từ trẻ em cho đến người lớn, ai cũng nô nức diện trang phục rực rỡ để xuống phố vui chơi. Thùy My cũng thế, cô cũng đang rất mong chờ đêm Giáng Sinh đầu tiên với người mình yêu.
Đang loay hoay chọn quần áo đẹp để xuống phố cùng với Minh Trần thì Thùy My nghe có tiếng gõ cửa. Cô nghĩ bụng: "Không lẽ là anh Minh Trần? Sao ảnh đến sớm vậy ta?" rồi háo hức ra mở cửa, nhưng khi cánh cửa được mở ra, trước mặt cô không phải là Minh Trần mà là một cô gái. Vừa nhìn thấy Thuỳ My, cô gái ấy liền hỏi:
- Em là bạn gái của anh Minh Trần, Thuỳ My có phải không?
- Dạ? Sao chị biết?
- Chào em, chị là Linh Linh, người quen của anh Minh Trần. Chị có thể vào phòng nói chuyện với em một lát được không?
Thuỳ My khá là ngỡ ngàng, đột nhiên cô có dự cảm xấu về cô gái trước mặt nhưng cô cũng đã để cho cô ấy vào phòng. Vừa ngồi xuống, Linh Linh liền lên tiếng trước:
- Để không mất nhiều thời gian của em, chị sẽ vào thẳng vấn đề. Không biết là em đã dùng cách gì để có được trái tim của Minh Trần nhưng chị nghĩ là em không nên tiếp tục mối quan hệ này nữa. Em nghĩ mình xứng với anh ấy sao? Từ ngoại hình cho đến hoàn cảnh sống, em không đạt một tiêu chí nào cả. Vì thế mà hãy tự mình rút lui đi! Đừng cố chen chân vào chuyện tình của người khác nữa.
Thuỳ My cảm thấy có chút khó chịu trước những lời nói của Linh Linh nhưng vẫn cố kiềm chế:
- Tự nhiên một người không quen biết đột nhiên tìm đến rồi lại tự nhận là người quen của anh Minh Trần, sau đó lại dùng những lời lẽ khó nghe bảo tôi phải chia tay với người yêu của mình. Chị nghĩ tôi bị điên sao?
Linh Linh bật cười:
- Em nói cũng đúng. Đây là thiếu sót của chị. Chị quên nói với em điều này, thật ra thì chị không chỉ đơn thuần là bạn của anh Minh Trần mà chị còn là người yêu của anh ấy. Tụi chị yêu nhau đên nay cũng đã gần mười năm rồi. Gần đây chị và anh ấy có cải vả nên chị đã đi nước ngoài một thời gian nhưng thật không ngờ là trong khoảng thời gian đó Minh Trần lại qua lại với em. Điều đó có nghĩa là... em chính là kẻ thứ ba chen ngang phá hoại chuyện tình cảm của chị và Minh Trần. Đó cũng là lý do mà hôm nay chị đến tìm em. Lẽ ra chị không nên nói với em mấy lời này trong ngày vui như hôm nay nhưng chị không muốn em bị lừa dối thêm nữa, cũng như không muốn em tiếp tục làm tiểu tam. Cuộc đời còn dài, còn khối người để yêu vì vậy đừng nên yêu người đàn ông của kẻ khác.
Nghe đến đây, Thuỳ My cảm thấy hụt hẫng vô cùng, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra ngay lúc này. Tâm tư cô hết sức rối bời: "Thật sự là như vậy sao? Thật sự là mình đang yêu đàn ông của người khác sao? Lẽ nào mình đang bị lừa dối? Đang yên đang lành tự nhiên bị biến thành tiểu tam?" Thuỳ My cố gắng bình tĩnh hỏi lại Linh Linh:
- Những lời mà chị nói... tất cả đều là thật sao?
Linh Linh dùng vẻ mặt đắt thắng trả lời:
- Đúng vậy, nên chị khuyên em biết điều thì tránh xa anh ấy ra bằng không em sẽ phải trả giá cho sự ngoan cố của mình đấy.
Bỗng có tiếng nói từ ngoài vọng vào:
- Em định bắt ai phải trả giá vậy hả?
Đó là Minh Trần, anh đã nghe hết tất cả những gì mà Linh Linh nói từ đầu đến cuối, không sót từ nào. Anh bước vào phòng, nhìn Linh Linh bằng ánh mắt sắt lạnh. Linh Linh vẻ mặt tái nhợt, lắp bắp:
- Sao... Sao anh lại đến đây?
Minh Trần lạnh lùng đáp:
- Câu đó phải để tôi hỏi em mới đúng. Em làm gì ở đây?
Linh Linh không dám nhìn thẳng mặt Minh Trần:
- Em... Em chỉ đến để giành lại thứ thuộc về mình mà thôi.
Minh Trần tức giận:
- Ở đây không có thứ gì thuộc về em cả. Rời khỏi đây, nhanh lên!
Nhìn thái độ của Minh Trần và Linh Linh, Thuỳ My càng không hiểu mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào. Bỗng Linh Linh quay sang nhìn cô bằng ánh mắt đầy căm phẫn:
- Rồi mày sẽ phải hối hận.
Lúc này Minh Trần mới quát lên:
- Ra ngoài!
Sau khi Linh Linh đã rời đi. Minh Trần mới đến bên cạnh Thuỳ My, ân cần hỏi:
- Cô ta không làm gì em chứ?
Thuỳ My như người mất hồn, lắc đầu đáp:
- Không.
Minh Trần liền ôm lấy Thuỳ My:
- Vậy thì tốt rồi.
Bỗng Thuỳ My đẩy Minh Trần ra, kích động:
- Đây không phải là lúc để nói về chuyện này. Anh hãy nói đi! Chuyện mà chị ta nói có thật hay không? Có phải là anh đang lừa dối em không? Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Anh mau nói cho em biết đi!
- Được rồi, anh sẽ nói, anh sẽ nói mà. Em cần phải bình tĩnh lại. Anh sẽ giải thích tất cả với em. Chuyện là... Linh Linh là mối tình đầu của anh. Anh và cô ấy yêu nhau được gần ba năm thì chia tay. Sau đó Linh Linh đi nước ngoài và tụi anh cắt đứt liên lạc từ đó. Tụi anh chỉ vừa gặp lại nhau vài ngày trước trong lúc mua quà Giáng Sinh. Vì cũng lâu rồi mới gặp lại nên lúc đó anh và cô ấy có đi uống cà phê với nhau. Và đó là lần duy nhất anh gặp Linh Linh kể từ khi cô ấy về nước. Chuyện anh và cô ta yêu nhau gần mười năm, rồi cả chuyện anh bắt cá hai tay, anh lừa dối em, em là kẻ thứ ba... tất cả đều là bịa đặt. Không có một cái nào là thật hết. Cô ta nói với em những lời đó chỉ là muốn chia rẻ tình cảm của chúng ta thôi. Anh nghĩ là Linh Linh đang muốn quay lại với anh nên mới làm như vậy.
Cô nhìn anh:
- Tất cả những lời anh nói đều là thật có phải không?
Anh ghé sát mặt cô, chăm chú nhìn vào mắt:
- Nhìn anh giống đang nói dối lắm hả?
- Không giống.
- Vậy tin anh rồi phải không?
- Hừmmm... tạm tin. Hi vọng là trong tương lai em sẽ không bị lừa dối.
Anh bỉu môi:
- Phụ nữ đúng là đa nghi mà.
Cô nhếch môi:
- Em mà không đa nghi là em đã tin những lời lúc nảy của chị ta rồi chia tay với anh luôn chứ không để cho anh giải thích gì đâu.
- Ồ, vậy sao? Chớ chẳng phải là không nhờ đến kịp lúc thì em đã sa vào bẫy của cô ta rồi hả?
- Ờ... thì... Mà anh không thấy những lời chị ta nói rất có sức thuyết phục hả? Em cứ tưởng tự nhiên đang yên đang lành đùng một cái thành kẻ thứ ba. Tính đâu là em sắp bị tạt axit hay đánh hội đồng luôn không chừng. Không ngờ... mối tình đầu của anh lại đáng sợ đến như vậy.
Minh Trần bật cười:
- Vì anh cũng là người đáng sợ mà.
- Đúng rồi, một người đầu óc có vấn đề như anh thì đúng là đáng sợ mà.
- Em nói ai đầu óc có vấn đề hả?
- Nói anh đó.
- Sao em dám hả?
Nói rồi Minh Trần tiến đến dùng tay định gõ lên trán Thuỳ My, nhưng cô đã vội lấy tay che trán lại. Thấy vậy Minh Trần mới dừng lại và thay vì gõ lên trán thì anh lại hôn lên môi của cô. Thuỳ My được một phen bất ngờ, cô cắn môi, tủm tỉm cười:
- Đồ xấu xa!
- Miệng thì nói người ta xấu xa nhưng trong lòng thì đang thích muốn chết, có phải không? (Chứ còn cái gì nữa)
- Cái anh này!
Ạnh khoái chí véo má cô rồi cười lớn. Đoạn, anh đưa cho Thuỳ My một túi giấy sang chảnh:
- Thôi không giỡn nữa. Tặng em nè! Quà Giáng sinh.
Cô cầm lấy món quà, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn hạnh phúc.
- Có quà nữa hả? Cảm ơn nha!
- Mở ra xem đi!
Cô hí hửng mở quà, bên trong túi giấy là một chiếc hộp màu trắng xịn sò, bên trong chiếc hộp là một em đầm ôm màu đỏ quý sờ tộc. Cô cầm chiếc váy ướm lên người, nụ cười rạng rỡ trên môi.
- Trời ơi, quà này xịn nha!
Anh cười hỏi:
- Thích không?
Cô gật đầu:
- Ừm. Công nhận người yêu em có mắt thẩm mỹ ghê, chọn cái đầm đẹp quá chừng.
- Nghe mà mát lòng mát dạ ghê. Mà em mặc thử đi xem có vừa không.
- Ok.
Đầm anh mua là đầm body ôm sát cơ thể, style tối giản kèm điểm nhấn là phần xẻ tà khá cao tạo nên sự gợi cảm, tôn lên nét quyến rũ của người con gái. Và cũng chính vì thế mà khi mặc vào, Thùy My cản thấy có chút ngại ngùng. Cô lưỡng lự một lát rồi mới dám bước ra đứng trước mặt Minh Trần. Mặc dù khá mắc cỡ vì trước giờ cô chưa từng mặc đầm khi gặp anh và cũng chưa từng mặc kiểu đầm này nhưng cô vẫn cố tỏ ra thật tự nhiên.
- Ten ten!!! Thấy sao?
Anh đang đọc báo, nghe giọng cô liền ngước mắt nhìn:
- Em làm sao vậy? Làm gì mà đứng khép nép vậy?
Cô ấp úng:
- Sao... sao là sao? Khép nép gì đâu.
- Vậy thì đứng thẳng lên, tự tin lên anh mới ngắm được chứ.
- Thôi đi, không ngắm được thì thôi, em tự ngắm.
Đoạn cô đi đến trước gương, xoay qua xoay lại, hóp bụng, thẳng lưng các kiểu.
Chiếc đầm rất phù hợp với cô, cực kì tôn dáng từ vòng một cho đến vòng ba, thêm phần xẻ tà để lộ ra phần đùi nõn nà, gợi cảm hết nấc. Cô tủm tỉm cười, tự tin tạo dáng mà quên mất trong phòng còn có sự hiện diện của anh. Cũng vì thế mà anh được dịp ngắm người yêu thật rõ. Từ hồi quen biết nhau đến giờ anh chưa từng nghĩ cô có một cơ thể hút mắt đến thế: "Xem ra quyết định chọn chiếc váy này là vô cùng đúng đắn."
- Rất hợp với em. Mặc đi chơi luôn đi!
Bấy giờ, khi nghe giọng anh, cô mới chợt nhớ ra là anh vẫn còn trong phòng, thế là sự ngượng ngùng lập tức trở lại. Cô khép nép định đi thay ra.
- Thôi, lần sau đi.
- Lần này đi, anh mua để em mặc Noel mà.
Đoạn, anh đứng dậy giữ cô đứng trước gương:
- Nhìn kìa, đẹp như thế này thì phải đi cháy phố ngay thôi. Thoa thêm ít son nữa là xinh như minh tinh.
Cô liền bỉu môi:
- Thôi thôi, không tin mấy người được. Không biết lúc mới gặp ai đã nói tui là đồ quê mùa, rồi cái gì mà "not my style".
Anh cười lớn, giả vờ ngây ngô:
- Ai? Ai dám nói em quê mùa hả? Đúng là không có mắt nhìn người.
- Anh chứ ai.
- Ủa? Anh có nói như vậy hả? Ha ha ha, chắc tại lúc đó em là người dưng, còn bây giờ em là người yêu nên lúc nào trong mắt anh em cũng xinh đẹp rạng ngời. (Lại là một sự lươn lẹo)
- Thôi, thôi, tui không tin.
Anh phì cười ôm lấy cô từ phía sau.
- Người yêu anh không đẹp nhưng người yêu anh mlem.
Cô chau mày, vội đẩy anh ra.
- Tránh ra, không được lợi dụng.
- Uầy, anh chưa hề làm gì luôn nha.
- Cảnh giác trước vẫn hơn. Thôi, đi chơi nè, nói qua chở người ta đi chơi mà làm gì đâu không à.
- Rồi, trang điểm, làm tóc gì đi rồi xuất phát nè.
- Đợi xíu, chải tóc, thoa son là xong rồi.
Xong xuôi, cả hai nắm tay nhau đi ra cửa, bỗng dưng cô dừng lại.
- Ủa xe anh đâu? Hôm nay anh không đi xe hả? Rồi mình đi bằng cái gì?
Minh Trần bình thản trả lời:
- Em cứ khéo lo. Hai chúng ta cùng nhau tản bộ trong đêm Giáng Sinh không phải là lãng mạn hơn sao?
- Đúng là lãng mạn thật nhưng em thắc mắc là nhà anh cách đây khá xa, không lẽ anh cũng đi bộ từ nhà đến đây sao?