Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta

Chương 15




Edit: Nhi Nhi


Beta: Mèo Sama


Date: 01/02/2016


...o0o...o0o...o0o...


Sau khi ăn xong, Doãn Mộ Tuyết thu dọn xong chén dĩa của hai người và trở vào phòng khách, Mạt Ngôn đã cầm sẵn trong tay bản hợp đồng được đánh kỹ càng ngồi chờ nàng: "Tiểu Doãn, đây là hợp đồng ta vừa tải xuống trên mạng, ngươi xem qua đi, có chỗ nào không ổn không?"


Doãn Mộ Tuyết tiếp nhận, đọc thật cẩn thận từ đầu tới cuối. Tổng thể là không có vấn đề gì, nhưng vì sao lại có mục này? Nàng có chút không hiểu: "Mạt tổng, mục này là..." Doãn Mộ Tuyết nhìn Mạt Ngôn, tay chỉ vào bản hợp đồng.


"Vậy, nếu như không có nguyên nhân nào đặc biệt, ngươi đến ăn cơm cùng với ta đi. Ta chán ghét phải ăn cơm một mình. Ngươi sẽ đồng ý mà, đúng không?" Mạt Ngôn sợ Doãn Mộ Tuyết cự tuyệt, thế nhưng nàng lại lộ ra ánh mắt lấy lòng hiếm thấy.


Ánh mắt của Mạt Ngôn làm tâm Doãn Mộ Tuyết có một chút xao động, ánh mắt này... tựa như của người kia. Cho dù nàng đã vùi lấp đi bóng dáng của người ấy, nhưng đôi mắt đối diện cùng với trong ảnh chụp quả thật rất giống. Doãn Mộ Tuyết vẫn là tham luyến mà nhìn đến ngây ngốc.


"Doãn tiểu thư...Ngươi sẽ đồng ý, đúng không?" Mạt Ngôn thấy Doãn Mộ Tuyết ngồi nửa ngày cũng chưa trả lời nàng, lại hỏi một lần nữa với đôi mắt chờ mong. Chẳng lẽ yêu cầu này quá đường đột sao? Nếu không phải như vậy thì nàng như thế nào lại ngây dại?


"A... A..., Mạt tổng, nếu là hạng mục công việc trong hợp đồng, ta cũng không có ý kiến gì. Ký ở đây đúng không?" Doãn Mộ Tuyết lấy ra một cây bút màu đen từ trong túi, ký tên mình, sau đó trả lại về tay Mạt Ngôn. Sau khi ký hợp đồng xong xuôi, Doãn Mộ Tuyết đem chìa khóa mà Mạt Ngôn đã phân chia cho mình cất kỹ vào trong túi, khom người chào Mạt Ngôn: "Mạt tổng, nếu không có chuyện gì nữa, hôm nay ta xin phép về trước. Đúng rồi, Mạt tổng, đường đến nhà ga công cộng gần đây đi như thế nào, ngươi biết không?"


"Để ta đưa ngươi đi, chỗ này đón xe không tiện." Chỗ ở của Mạt Ngôn cách nhà ga công cộng khoảng 10 phút đi xe, mà bên ngoài trời cũng đã tối như vậy, để Doãn Mộ Tuyết một mình đi đến đó Mạt Ngôn vừa không nỡ lại vừa không yên tâm.


Doãn Mộ Tuyết không từ chối. Hiện tại nàng rất sốt ruột muốn về nhà xem một chút. Vừa rồi lúc Tần Phong gọi điện thoại tới, nàng có thể nghe được tiếng khóc của Điểm Điểm từ đầu dây bên kia truyền đến.


Mạt Ngôn chở Doãn Mộ Tuyết đến nhà ga công cộng. Trên đường, cho dù xung quanh có cây cối nhưng rất ít người đi đường và xe cộ đi qua, nàng lại thấy có vài ba thanh niên to lớn đứng ở trạm chờ. Mạt Ngôn quyết định trực tiếp giẫm chân ga, nhanh chóng rời khỏi nơi đây.


"Mạt tổng! Dừng lại đi, qua mất rồi" Doãn Mộ Tuyết nhìn trạm chờ vừa vụt qua tầm mắt mà Mạt Ngôn lại chưa dừng xe, đành phải lớn tiếng nhắc nhở. Rõ ràng Mạt Ngôn đã giảm lại tốc độ lúc gần đến trạm, Doãn Mộ Tuyết kể cả thắt lưng an toàn cũng mở sẵn để chuẩn bị xuống xe, lời cảm ơn trong lòng cũng sắp ra đến miệng. Doãn Mộ Tuyết không rõ vì sao Mạt Ngôn lại đột nhiên tăng tốc, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn trạm dừng ở phía sau càng ngày càng xa.


"Ta thật không có ý tứ, vừa rồi không thấy rõ, cứ tưởng biển quảng cáo. Dù sao hiện tại cũng không về được, chúng ta đến chỗ chờ tiếp theo nha." Mạt Ngôn chạy tới trạm kế, lại giở ra trò cũ.


Sau một hồi, sắc mặt Doãn Mộ Tuyết ngày càng khó coi, nàng cho rằng Mạt Ngôn đang trêu cợt nàng, nàng không có thời gian cũng không có tâm tình để cùng chơi với Mạt Ngôn, lời nói nói ra ngữ điệu cũng trở nên có chút khó chịu: "Mạt tổng, ngươi dừng sang bên đường một chút, ta muốn xuống xe."


"Tiểu Doãn, làm sao vậy? Nhà của ngươi chắc cũng nhanh đến thôi, dù sao cũng đã đi ra, sẵn tiện ta chở ngươi đến dưới lầu đi, bây giờ xe công cộng cũng không dễ tìm." Mạt Ngôn nghe trong lời nói của Doãn Mộ Tuyết có vẻ không vui, thoáng thả chậm tốc độ. Mạt Ngôn lúc nói ra như vậy chính bản thân nàng còn cảm thấy giật mình, không ngờ lại có lúc nàng chủ động muốn đưa một người nào đó về nhà.


"Không cần phiền toái như thế đâu, Mạt tổng, ngươi cho ta xuống phía trước đi. Xe buýt ở đây cũng tốt lắm, ta sẽ nhanh về thôi" Doãn Mộ Tuyết thái độ kiên quyết, Mạt Ngôn tuy là không hề có chút nào tình nguyện, cũng dừng lại trước một nhà ga gần đó, để Doãn Mộ Tuyết xuống xe.


Doãn Mộ Tuyết cùng Mạt Ngôn tạm biệt nhau xong, đi đến chỗ tấm biển dừng xe buýt, chờ một lúc xe cũng tới. Ánh đèn xe chiếu vào trên người Doãn Mộ Tuyết, dáng người nhu mì cùng khuôn mặt xinh đẹp khiến cho những người bên cạnh nhất thời đều ngơ ngác nhìn, dẫn tới người đi ngang qua đường cũng đều hướng vào chiếc xe này mà điên cuồng huýt sáo, thét to. Đứng ở cách đó không xa, Mạt Ngôn vẫn chưa rời đi, không hiểu tại sao trong lòng nàng lại dấy lên một cỗ tức giận, xem ra hợp đồng ngày mai còn phải bổ sung thêm một điều: "Bên A sẽ vì bên B cung cấp xe đưa rước." mới được.


Xe buýt chậm chạp khởi hành, mà đám tốp năm tốp ba thanh niên đứng phân tán ở trạm chờ giống như càng ngày càng chậm rãi tới gần bên người Doãn Mộ Tuyết, dần dần đem nàng vây bên trong, ngăn chặn tầm mắt của Mạt Ngôn.


"Tiểu thư, ngươi cũng sống ở đây sao? Ta cũng vậy, sao trước đây ta chưa từng thấy ngươi? Đây là danh thiếp của ta, ngày nào đó có thể mời ngươi ăn cơm không?" Một người đàn ông trông có vẻ tri thức, mặc tây trang với giày da rút danh thiếp từ trong túi ra đưa đến trước mặt Doãn Mộ Tuyết.


Lập tức, lại có thêm một người khác đem danh thiếp của hắn đưa cho Doãn Mộ Tuyết.


Doãn Mộ Tuyết thoáng từ trong đám người bước gần ra ven đường, đối với những người đó cười nói: "Thật xin lỗi, phiền toái nhường đường cho ta qua.", mà vẫn không nhận danh thiếp của hai người kia.


Mạt Ngôn thật sự không thể tiếp tục nhịn được nữa. Nàng mở cửa xe, bước nhanh đến trước mặt Doãn Mộ Tuyết, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những nam nhân xung quanh, kéo tay Doãn Mộ Tuyết đi về hướng chiếc xe của mình.


Mạt Ngôn mở cửa xe, cũng không quan tâm Doãn Mộ Tuyết có nguyện ý hay không, liền đem nàng nhét vào. Trở lại ghế lái, hừ một tiếng liền nghênh ngang lái đi. Bỏ lại đám người ở trạm dừng kia sợ hãi than: "A, trách không được chưa từng thấy qua, thì ra là có xe Ferrari đưa đón"


"Mạt tổng, sao ngươi lại quay lại?" Doãn Mộ Tuyết cho rằng Mạt Ngôn sau khi để nàng xuống xe thì đã rời đi rồi, đột nhiên bây giờ lại xuất hiện trước mặt nàng, còn kéo nàng lên xe, làm cho Doãn Mộ Tuyết rất là giật mình, cũng thực hoang mang.


Mạt Ngôn bắt đầu từ vừa rồi sắc mặt đã không tốt, cho dù hiện tại Doãn Mộ Tuyết đã ngồi ở bên mình, sắc mặt cũng không có chuyển biến tốt đẹp gì, ngược lại càng ngày càng khó coi. Tại sao trở về? Nữ nhân này chẳng những không cảm tạ mình giúp nàng giải vây, ngược lại còn hỏi mình vì sao trở lại. Mạt Ngôn nghĩ lại đều thấy tức, xe này của nàng không đáng để ngồi sao? So với xe buýt xấu hơn nhiều lắm sao? Còn không muốn để cho nàng đưa về.


Nhưng cho dù trong lòng có bất mãn nhiều đến cỡ nào, nàng cũng không dám nói, lỡ như vừa mới nói đi ra, Doãn Mộ Tuyết liền không đến nữa thì sao? "Tiểu Doãn, ngươi không cần xem chuyện ta đưa ngươi về trở thành một loại gánh nặng. Thật ra, bình thường, mỗi đêm ta đều có thói quen lái xe đi dạo một vòng, một mình ta ở nhà rất cô đơn. Mà ngươi lại là một cô gái xinh đẹp như vậy, ta cũng không yên tâm để ngươi lại chỗ này, lỡ như có cuyện gì xảy ra, làm sao ta kham nổi. Cho nên, vừa rồi ta vẫn luôn đứng ở bên đường, muốn nhìn ngươi lên xe buýt rồi mới đi.


Mặc kệ Mạt Ngôn nói có thật hay không, Doãn Mộ Tuyết vẫn là thực cảm động. Đã bao lâu rồi không có người lo lắng cho nàng giống như vậy, đến đây, Doãn Mộ Tuyết lại nghĩ tới người mà từ tận sâu trong đáy lòng nàng không muốn nhớ tới. Doãn Mộ Tuyết lặng lẽ nắm chặt hai tay, nhắc nhở chính mình, Doãn Mộ Tuyết, ngươi không thể lại nghĩ về người kia nữa, người ấy đối với ngươi đã muốn không còn tồn tại.


"Mạt tổng, dù thế nào đi nữa cũng cám ơn ngươi" Doãn Mộ Tuyết sau khi định thần lại, chân thành nói lời cảm tạ với Mạt Ngôn.


Theo chỉ dẫn của Doãn Mộ Tuyết, Mạt Ngôn rất nhanh liền lái xe đến dưới khu chung cư của nàng. Chờ Doãn Mộ Tuyết xuống xe đi vào sâu bên trong một lúc lâu, Mạt Ngôn không khỏi đánh giá hoàn cảnh của tiểu khu này, nơi đây phòng ở dù thế nào cũng phải là hàng khá giả, thuộc loại khu dân cư tương đối xa hoa. Nếu ở một chỗ như vậy, vì sao còn muốn đi làm công việc thu ngân? Mạt Ngôn càng nghĩ càng hồ đồ, càng ngày càng cảm thấy Doãn Mộ Tuyết thần bí khó lường. Xem ra ngày nào đó nàng phải cho người điều tra mới được. 

— QUẢNG CÁO —