Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 137



Bà Dung tự nhận mình là người có văn hóa, không muốn cùng đứa con dâu đanh đá này cãi nhau.

Hơn nữa, hôm nay bà ta qua đây là vì có chuyện quan trọng hơn,

Cho nên bà ta nhịn, đè lại tất cả lửa giận xuống dưới.

“Mẹ tìm Dung Yên, mẹ với nó đã hai năm không gặp rồi, không phải là nó muốn quay về thành sao? Mẹ tìm được cho nó một mối hôn sự tốt, chỉ cần nó đồng ý, vậy sẽ không có chuyện gì phải lo nữa, hơn nữa, công việc cũng chuẩn bị xong xuôi rồi, lương chính thức là 35 đồng mỗi tháng.”

Mẹ Dung chưa kịp nổi bão, Dung Văn Trạch ở một bên cũng chen miệng vào.

“Chị dâu, Dung Yên trở về cũng tốt, về sau hai mẹ con ở chung một chỗ, dễ dàng gặp mặt, không cần phải chia cắt mỗi người một nơi, hơn nữa điều kiện nhà đối phương khá tốt, cho dù về sau Dung Yên không muốn đi làm thì cũng không sao cả.”

“Dù sao con bé sớm hay muộn cũng phải lấy chồng, vậy thì gả vào nhà có điều kiện không phải tốt hơn sao, nửa đời sau chẳng lo chịu khổ. Anh với chị không phải cũng chỉ cần mỗi thế thôi sao?”

Mẹ Dung trừng mắt nhìn ông ta:”Nếu nhà đó điều kiện tốt như thế sao chú không gả con gái chú đi ấy?”

Dung Văn Trạch:....

Ông ta cũng muốn, nhưng con gái không thích, ông ta còn biết thế nào?

Quan trọng nhất chính là, con nhà người ta chê con gái ông ta xấu, không đẹp bằng cháu gái ông ta.

“Đây không phải là do em muốn hai mẹ con chị sớm đoàn tụ sao? Chỉ cần Dung Yên kết hôn với chàng trai đó, nhà bọn họ cũng sẽ sắp xếp công việc cho chị, còn có 200 đồng lễ hỏi, chị dâu, đến lúc đó chị vừa có tiền vừa có việc, nửa đời sau cái gì cũng có.”

Mẹ Dung cười lạnh, trên trời còn có cái bánh nhân lớn như vậy rớt xuống nhà bà sao?

A.

Bọn họ hao tâm tổn sức như vậy, chắc chắn đã được hứa hẹn không ít chỗ tốt.

Muốn dùng con gái bà để đổi lấy lợi ích về mình….Đừng có mơ.

“Không cần giả vờ tốt bụng, điều kiện tuyệt như thế vẫn nên để cho con gái chú đi, phải rồi, quên nói cho các người biết, Yên Yên nhà chị đã kết hôn ở dưới thôn rồi, con rể chị rất tốt, hai vợ chồng nó cũng rất tình cảm.”

“Cô nói cái gì?!” Biểu tình của bà Dung trầm hẳn xuống.

Dung Văn Trạch cũng cực kì kinh ngạc:”Kết hôn? Chị dâu, trò đùa này không vui đâu.”

“Chị cần gì phải lấy chuyện này ra đùa với chú? Con gái chị kết hôn rồi.” Mẹ Dung nói xong, quay đầu lại hô một tiếng:”Tiểu Dư, cháu qua đây.”

Tần Dư vốn dĩ vẫn luôn nghe trộm, lúc này nghe thấy bà gọi, lập tức chạy ra.

Đứng thẳng người bên cạnh mẹ Dung:”Cô.”

Cậu ưỡn thẳng ngực, làm chính mình nhìn qua ngay ngay ngắn ngắn.

Mẹ Dung nhìn ba đôi mắt trợn tròn không thể tin nổi, trong lòng vui vẻ:”Nhìn thấy không, đây là em trai ruột của con rể chị, lần này con rể có việc không đi thăm anh chị được, nên để cho em trai thay mặt theo Yên Yên về thăm.”

Muốn tính kế con gái bà để vẽ mộng xuân thu cho mình ư?

Mối thù hai năm trước đẩy con bé xuống nông thôn bà còn chưa có tính sổ đâu!

“Tiểu Dư, đến đây, đây là bà nội của chị dâu cháu.” Mẹ Dung cực kì cao hứng giới thiệu.

Tần Dư cực kì có lễ phép chào: ”Cháu chào bà nội thông gia.”

Xưng hô này kêu lên có bao nhiêu là vi diệu, mẹ Dung nghe xong càng cảm thấy vui sướng, trên mặt cười tươi như hoa, mấy ngày hôm nay đây vẫn là lần đầu bà cười tươi như vậy.

Bà Dung:...

Như vừa mới nuốt phải một con ruồi.

Ai là bà nội thông gia với cậu ta?

“Thằng nhóc này đừng có mà tùy tiện kêu lung tung, hôn sự đó của Dung Yên không tính, bà nội nó còn sống sờ sờ, hôn nhân sao có thể đến phiên nó làm chủ?” Dung Trân nhảy ra nói.

Bà ta tuyệt đối không cho phép Dung Yên tự ý gả chồng, hơn nữa còn là gả ở nông thôn.

Nếu là không ai tới làm mai thì không tính, tùy tiện gả nha đầu đó cho nhà nào đấy là được, nếu có thành quả phụ hay mệnh bạc thì cũng chỉ có thể trách là mệnh nó không tốt mà thôi.

Nhưng hiện tại không được.

Dung Yên nhất định phải được gả cho nhà kia.

Nếu không công việc của con trai bà ta phải làm sao bây giờ? Hứa hẹn được phân cho nhà lớn của bà ta phải làm sao bây giờ? Chẳng phải đều sẽ bị ngâm nước nóng hay sao, chuyện này tuyệt đối không được.

Khuôn mặt nhỏ của Tần Dư căng lại, khí thế vừa đủ, một chút cũng không giống như bộ dáng của một thằng nhóc nghèo không có kiến thức ở dưới quê.