Trong mắt cô ta lập tức hiện lên sự phẫn nộ, nhưng vì kế hoạch nên cô ta chỉ có thể nhịn tất cả xuống.
Ra vẻ ôn tồn nói: “Không phải cô luôn muốn gả vào Tần gia sao? Tần Dã là người của Tần gia, cô gả cho anh ta là được rồi. Anh ta đã kết hôn thì sao chứ? Người vợ đó là anh ta cưới ở dưới thôn…..Sao xứng với thân phận bây giờ của anh ta được? Người Tần gia chắc chắn cũng không muốn nhận đứa cháu dâu này đâu. Chờ đến lúc bọn họ ly hôn rồi thì không phải cô sẽ trở thành Tần thiếu phu nhân chân chính à?”
Minh Lệ Bình xuy một tiếng: “Tôi lại không thích anh ta.”
Mặc dù vừa nãy thấy Tần Dã đẹp trai thật, nhưng người này quá lạnh lùng, không thú vị, còn không vui bằng Tần Chân.
Nghĩ đến Tần Chân, sắc mặt Minh Lệ Bình đen hơn.
Rõ ràng cô ta có cơ hội gả cho Tần Chân, kết quả lại bị người khác cướp mất, làm cho cô ta cảm thấy cực kỳ không cam lòng.
Cho nên, thời điểm nghe thấy cháu trai lưu lạc bên ngoài của Tần lão gia tử trở về……Hơn nữa không biết Từ Khả có hận thù gì với cô gái kia, thế mà lại đến tìm cô ta rồi xúi cô ta đi gặp Tần Dã.
Dù sao cô ta cũng nhàm chán không có việc gì làm, nên mới đồng ý.
Mà một cái tát kia chính là cô ta cố ý đánh Từ Khả…..Người phụ nữ này muốn tính kế cô ta, có chuyện hay như vậy sao.
Không sai, cháu trai của lão gia tử trở về đã kinh động đến toàn bộ khu đại viện, sao cô ta có thể không biết chứ?
Từ Khả không thể hiểu được cô con gái riêng này có ý gì.
Đúng vậy, người cùng tuổi với cô ta lại là con gái lớn của chồng cô ta, cô ta lại trở thành mẹ kế.
“...Thật ra tôi cũng muốn tốt cho cô thôi, dù sao điều kiện của Tần Dã cũng khá tốt, anh ta cũng rất biết phấn đấu, nghe nói anh ta trúng tuyển đại học Bắc Kinh với thành tích cao. Sau này, hai người sẽ trở thành bạn cùng trường.”
Minh Lệ Bình rất ngạc nhiên trước những lời này, cô ta hơi nheo mắt lại và hỏi: “Cô nói thật à?”
Nhìn thấy sự quan tâm của cô ta, Từ Khả lập tức nói: “Đương nhiên là thật rồi. Với gia thế và bằng cấp đại học bây giờ của Tần Dã, sau này anh ta nhất định sẽ có tiền đồ sáng lạn! Chưa kể...”
Từ Khả nhìn Minh Lệ Bình, thấp giọng thì thầm: “Đều là người nhà họ Tần, cho dù không làm vợ Tần Chân, vậy thì làm em dâu không phải cũng rất tốt hay sao?”
Minh Lệ Bình đương nhiên nghe được lời thì thầm của cô ta, lập tức trừng mắt nhìn Từ Khả: “Nếu cô còn nói nhảm, có tin tôi sẽ xé nát cái miệng của cô luôn không?”
Từ Khả lập tức ngậm miệng, dù sao bọn họ đã ở chung được nửa năm, tính tình của Minh Lệ Bình, cô ta vẫn biết một chút.
Người phụ nữ này phải thuận theo ý cô ta, nếu không như vậy thì ngay cả người thân cô ta cũng không nhận.
Cô ta muốn dùng cả hai người để bảo đảm... Nếu chỉ dựa vào người phụ nữ Dung Mạn Mạn kia thì chắc là không được.
Ngoại trừ việc không biết xấu hổ thì những phương diện khác, Dung Mạn Mạn căn bản không bằng Dung Yên, thật sự không có bản lĩnh gì có thể lấy ra được cả.
Vậy mà muốn khiến Tần Dã động lòng... Có lẽ nằm mơ sẽ nhanh hơn.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô ta nghĩ đến đứa con gái riêng của mình.
Minh Lệ Bình có ngoại hình sáng sủa, tuy không đẹp bằng Dung Yên nhưng vẻ ngoài của cô ta thực sự khiến trái tim đàn ông rung động.
Còn nữa... Minh Lệ Bình là người nhà họ Minh, gia cảnh cũng khá tốt, hơn nữa cô ta còn đỗ đại học, thân phận lại tăng thêm một tầng.
So với người phụ nữ Dung Yên kia thì các phương diện của cô ấy đều xứng đôi với Tần Dã hơn.
Mặc dù nhà họ Tần không phản đối việc Dung Yên trở thành người nhà họ Tần.
Nhưng mà, cô ta không tin rằng những người này không quan tâm đến chuyện môn đăng hộ đối?
Sau khi nhà họ Tần nắm bắt được Tần Dã, đến lúc đó, bọn họ nhất định sẽ nói Tần Dã ly hôn với Dung Yên.
Chỉ là cô ta không thể đợi lâu như vậy...Bởi vì cô ta không muốn để con tiện nhân Dung Yên đó sống sung sướng lâu như vậy.
Cô ta chỉ muốn con tiện nhân đó phải vô cùng khốn khổ, cuộc sống đau đớn trong khoảng thời gian ngắn này thôi.
Cô ta luôn có trực giác... Chỉ cần cuộc sống của Dung Yên không tốt, thì cuộc sống của cô ta mới thực sự trở nên hạnh phúc.
“...Lệ Bình, nếu cô không muốn thì cứ coi như tôi chưa từng nói gì về chuyện này, vậy thì tôi đi trước đây.” Còn việc dặn dò Minh Lệ Bình đừng nói với bố cô ấy, điều đó thực sự không cần thiết.
Mặc dù nhà họ Minh rất tốt, nhưng so với nhà họ Tần thì kém xa. Nhà họ Minh cũng muốn dựa hơi nhà họ Tần, nếu như hai nhà thật sự có thể kết thông gia... Chắc là người nhà họ Minh còn cảm ơn cô ta không kịp đấy!
Minh Tả Thuận làm sao có thể khiển trách cô ta chứ?
Minh Lệ Bình thản nhiên nhìn Từ Khả, không quan tâm đến việc cô ta đi ra ngoài.
Cho dù giữa cô ta và Tần Dã có xảy ra chuyện gì hay không thì cũng không liên quan gì đến người phụ nữ tâm tư độc ác này.
Khi nhìn thấy người phụ nữ đến gần cửa, cô ta nói thẳng: “Này, sao người phụ nữ kia lại đắc tội với cô vậy? Tại sao cô không g.i.ế.c cô ta thì không được?”
Từ Khả nghe thấy những lời này vang lên ở sau lưng, cô ta dừng lại rồi quay người lại.
Cô ta chậm rãi nói: “Tôi chỉ không thích cô ta lừa dối tình cảm của người khác thôi, lúc trước, Tần Dã vì cứu cô ta cho nên mới bị ép cưới cô ta, cho nên, cô ta là người lấy oán báo ân, đương nhiên… Ngoài chuyện này ra, cô ta còn vu khống tôi, nếu không có cha cô, tôi sợ… tôi còn đang bị cô ta hãm hại đó!”
Minh Lệ Bình khịt mũi coi thường mấy lời nói này của cô ta.
Lời nói của Từ Khả chỉ có thể tin một nửa, nhưng mối hận nhất định là có thật, hơn nữa có thể còn không nhỏ, nếu không tại sao cô ta lại muốn phá vỡ hôn nhân của người khác?
Nhưng mà, đây không phải việc của cô.
Cô thử một lần cũng được, ai bảo Tần Chân cưới người khác rồi chứ? Dù sao cũng phải có người chịu sự báo thù của cô mà đúng không?
Đương nhiên, nếu người đàn ông này thật sự ly hôn, vậy thì cũng không thể trách cô, chỉ có thể trách số mệnh của anh ta không tốt, trách lòng dạ của anh ta không đủ kiên định thôi.