Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 461



Đồ ăn trưa ở tứ hợp viện này rất ngon, người bình thường có nhiều nhất là tám món đồ ăn.

Lúc này bọn họ lại chuẩn bị cho mỗi bàn mười tám món ăn.

Có cá có thịt……Quy cách không tồi.

Quan trọng nhất chính là mỗi bàn đều để một bình rượu ngon.

Bữa cơm này ăn rất lâu, sau khi ăn xong thì những khách khác đã rời đi, ông Tần cũng không có ở lâu, bởi vì ông biết cháu trai và cháu dâu sẽ không có thời gian!

Nhóm láng giềng mà mẹ Dung dẫn đến là người thu dọn chén đũa.

Bao gồm vài người và thím Kim tới lúc hai giờ chiều, lúc này mới hoàn thành công việc.

Đồ ăn thừa thật đúng là không có.

Vốn dĩ tính chừa lại một chút, để lát nữa cả đám có thể ăn, nhưng mà toàn bộ đã bị ăn hết.

Mẹ Dung phải phát cho mỗi người hỗ trợ một túi kẹo.

"Cái này mang về cho con cái trong nhà nếm thử."

Sau khi thím Kim từ chối thì nhận lấy, "Chúng tôi sẽ nhận, coi như là dính chút không khí vui mừng, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi."

"Được, vậy mọi người đi thong thả, về sau có thời gian thì lại đến chơi."

Thím Kim cũng có chút phiền muộn, dù gì bọn họ cũng đã là hàng xóm nhiều năm, bây giờ cách vách dọn đến đây, hằng ngày muốn gặp mặt, thật sự có chút khó.

"Được, sẽ đến, chúng tôi đi đây."

Vài người chào tạm biệt với mẹ Dung.

Mẹ Dung tiễn mọi người đến cửa, tận khi không còn thấy bóng dáng ai nữa mới quay vào.

Nhìn thấy Tần Dã đi ra từ nhà, liền gọi anh: "Tần Dã, mấy cái bàn, chén đũa này con mượn ở đâu? Để còn trả về."

"Lát nữa con sẽ đi trả." Tần Dã nói xong câu này, liền đi tới trước mặt mẹ vợ, "Mẹ, cái này cho mẹ."

Anh lấy vòng tay vàng từ trong túi ra, sau đó đưa đến tay mẹ Dung.

Mẹ Dung sợ ngây người, "Cái này, cái này cho mẹ?"

Tần Dã gật đầu, "Vâng ạ, vốn dĩ buổi sáng sẽ đưa cho mẹ, nhưng lại vội vàng nên quên mất, mẹ đeo thử xem, cái này là làm riêng cho mẹ, mặt trên con còn bảo người ta khắc ngày sinh nhật mẹ lên."

Mẹ Dung khiếp sợ không thôi, vòng tay này cầm vào rất nặng, nhất định là tốn rất nhiều tiền.

"Cái này con cầm về đi, mẹ đến tuổi này còn đeo vòng tay vàng gì nữa……"

"Không thể lấy lại, vàng này là của con, con đã để cho người ta gia công lại một chút, dù sao đây cũng là đồ con tặng mẹ, mẹ không thể ghét bỏ."

Mẹ Dung: ……

Vòng vàng lớn như vậy, bà ấy ghét bỏ cái gì?

"Như vậy, như vậy không được……"

"Ôi trời mẹ ơi, mẹ cũng đừng từ chối mãi nữa, dù gì đây cũng là tấm lòng của con rể này! Nếu như mẹ không nhận, vậy không phải là làm tổn thương con rể sao? Mẹ không những phải nhận, mà còn phải đeo nó mỗi ngày, tốt nhất là đi tới chỗ mấy chị em hàng xóm lúc trước khoe khoang một chút……Nói cho mấy bà đấy biết, đây là con rể tốt của mẹ mua cho……Làm cho mấy bà ấy ghen ghét đến chảy nước mắt!"

Tần Dã: ……

Không, anh không có ý đó. Đây không phải là suy nghĩ của anh.

Con gái của bà ấy chẳng nói được lời nào hay.

Nhưng mà, bà ấy cũng không có trả lại cái vòng tay vàng nữa.

"Tiểu Tần, mẹ rất thích, cảm ơn con! Không nghĩ tới ba con bọn họ còn chưa mua được cái gì cho mẹ, mà con lại mua, mẹ rất vui."

Dung Văn Minh vô tội vừa bước ra từ phòng bếp: ……

Dung Yên: ……

Cô chưa có mua vàng, nhưng mà các hiện vật khác cũng không thiếu chứ?

Thật ra mẹ Dung rất vui vẻ, nhưng mà, bà ấy luyến tiếc mang lên, dù sao ngày thường cũng phải làm việc, hơn nữa vòng tay này có chút lớn, mang lên cũng quá nổi bật.

Vẫn là để sau này đeo cũng không muộn.

Bà ấy vui vẻ cất chiếc vòng đi.

"Lão Dung, ông và Tiểu Tần đem những cái bàn ghế này trả về, nhớ rõ là đem theo kẹo cho bọn họ."

Dung Văn Minh gật đầu, "Được."

Sau đó nhìn về phía Tần Dã, "Con mượn những thứ này từ nơi nào?"

Vốn dĩ ông ấy muốn tự mình đi mượn, nhưng mà nhà của Tần Dã cách tứ hợp viện hơi xa, anh họ Tần Chân lại có chỗ mượn.

Vì vậy nên ông ấy mặc kệ việc này.

"Ở chỗ ông nội của con, bây giờ con đi trả, ba, ba không cần đi cùng, một mình con là được."

"Dù sao ba cũng đang rảnh rỗi, ba dọn ghế dựa là được, nhà mình không phải có xe đẩy sao? Vác vật nặng thì không thể vác nhưng mà vác mấy cái ghế dựa thì vẫn có thể."

Tần Dư cũng chạy ra hỗ trợ.

Tần Dã thấy vậy thì không nói gì nữa.

Mặc dù Tần Chân đã bảo từ từ……Anh ấy có việc nên sẽ tới trễ chút, nhưng mà Tần Dã cảm thấy vẫn nên sớm đem bàn ghế trả về thì tốt hơn.

Dù sao cũng gần, đi qua đi lại cũng không tốn bao nhiêu công sức.