Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 19: Ba nấc thang của tình yêu



Có một số chuyện, nếu không biết thì sẽ không phát hiện ra, một khi đã biết, kể cả dù là lơ đãng chú ý một chút cũng có thể biết lỗi lầm của bản thân lúc trước sai đến mức nào.

Sau khi Tô Ái Ái biết chuyện của Liệt Tình và Phương Ca, chỉ cần hơi chú ý một chút cũng phát hiện ra hai người này đúng là rất kì quặc.

Rõ ràng anh là nam cán bộ thể dục, cô ấy là nữ cán bộ thể dục, vậy mà hai người vẫn chẳng chịu nói với nhau một câu, Lần nào thầy giáo dạy thể dục cũng trêu: “Học sinh lớp tự nhiên hay thật, con gái thì hùng hùng hổ hổ, con trai thì rất điềm đạm, bạn nam cán bộ thể dục này giống như một cô bé, còn bạn nữ cán bộ thể dục thì như một cậu con trai.”

Nếu như trước đây, Tô Ái Ái nhất định sẽ cười ồ lên, nhưng hôm nay khi nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Thạch Liệt Tình, dáng vẻ như sắp muốn bỏ chạy, ngay lập tức cô đã hiểu rõ rồi.

Tiết toán, thầy Triệu kinh điển tiếp tục với những cách giảng bài biến thái của ông, chỉ vào phương trình trên bảng, lớn tiếng nói: “Mọi người nhìn lên đây, phương trình này! Thử đi tiểu một lần sau đó chắc chắn sẽ giải được!” Sau đó ông cười, lông mày cũng nhướn lên hết cỡ.

Con trai, con gái trong lớp đều giậm chân bình bịch, đập bàn đập bàn, sau đó cười nghiêng ngả.

Tô Ái Ái chẳng có tâm trạng nào để cười, cô thậm chí đã bỏ qua màn hài kịch xuất sắc ban nãy của thầy Triệu kinh điển. Tô Ái Ái cũng không hiểu, rõ ràng là cô nhìn lên bảng đen cơ mà, tại sao nhìn chăm chú nhìn chăm chú mãi lại chuyển sang nhìn bóng lưng của Phương Ca? Mái tóc đen sẫm của anh, khuôn mặt anh hơi ngẩng lên, ngón tay linh hoạt chuyển bút viết bài, đường nét bờ vai cương nghị… Vẫn là một cậu thiếu niên đẹp đẽ như trước, chỉ có điều cô lại cảm thấy hôm nay anh không giống với mọi khi, bởi vì bí mật của Liệt Tình sao?

Tô Ái Ái nghĩ cô có nên làm chút việc gì không? Vì Liệt TÌnh, vì Phương Ca, cũng vì chính bản thân cô…

“Hứa Viễn Hạo, phương trình này có mấy cách giải?” Thầy Triệu knh điển đột nhiên chỉ định.

Hứa Viễn Hạo vội vàng gấp điện thoại đang nhắn tin với cô bạn hoa khôi lớp bên lại, đứng lên, vò đầu bứt tai suy nghĩ.

Thầy Triệu kinh điển không ngờ lại đặt cốc nước xuống, ở trên bục giảng làm một tư thế tay biểu thị số hai.

Hứa Viễn Hạo nhanh chóng trả lời: “Hai cách, hai cách!”

Thầy Triệu kinh điển cười gian: “Tốt! Trả lời quá nhanh!”

Đột nhiên nghiêm giọng: “Sai rồi! Ba cách!”

Cả lớp cười phá lên.

Hứa Viễn Hạo không phải một học sinh hiểu ý thầy giáo cho lắm, rất không phục cãi lại: “Thầy Triệu, thầy nói là hai cách mà!”

Thầy Triệu kinh điển nói: “Ngồi xuống, chú ý nghe giảng đi, Hứa Viễn Hạo, em còn nhắn tin nữa là tôi chặt tay em đấy!”

Hứa Viễn Hạo lúc này mới sờ sờ mũi ngồi xuống.

Đầu óc Tô Ái Ái chợt lóe sáng, đột nhiên nghĩ tới nên tìm ai đó giúp đỡ.

Tô Ái Ái là một người thuộc cả hai phái: hành động và dễ kích động, lúc hết tiết, thừa lúc mọi người đang nộp bài tập chặn được Hứa Viễn Hạo lại, kéo cậu ta đến cửa cầu thang, kể lại mọi chuyện một cách đơn giản, tất nhiên là bỏ qua đoạn Liệt Tình đem thư đưa lại cho cha mẹ.

Sự thực đã chứng minh rằng Tô Ái Ái đã tìm đúng người, Hứa Viễn Hạo cũng là một người rất hăng hái, vuốt tóc một cái rồi nói: “Được rồi, hết giờ học hôm nay tớ sẽ kéo Tiểu Phương đi! Còn cậu kéo Thạch đầu đi! Gặp nhau pở trước học viện âm nhạc!”

Tô Ái Ái cũng không ngờ lại nhanh đến vậy, “Á” lên một tiếng, Hứa Viễn Hạo đã chạy xa rồi, vừa chạy vừa quay đầu lại vẫy vẫy tay: “Nhất định là như thế nhé!”

Kiến trúc của học viện âm nhạc tương đối là cổ kính, bao gồm có phòng nhạc và phòng học, cao hai tầng, đi trên cầu thang cũng có thể nghe được tiếng “kẽo kẹt, kẽo kẹt” của thớ gỗ, trong không khs còn có những hạt bụi nhỏ li ti. Phía trước học viện âm nhạc là một khoảng sân thương rất rộng, phía sau sân thượng chính là sân bóng.

Hứa Viễn Hạo đúng là một cao thủ tình trường, nơi cậu ta chọn cũng là một chỗ không tệ.

Trên đường đi Tô Ái Ái cứ mơ mơ hồ hồ muốn kéo Liệt Tình tới học viện âm nhạc mà chẳng nói rõ lý do, cuối cùng Liệt Tình tức giận: “Nói rõ đi, cậu muốn tớ tới đây thực chất là muốn làm gì?”

Tô Ái Ái lúc này mới cúi đầu nhận tội: “Tớ đã hẹn với Hứa Viễn Hạo rồi!” Nhìn trộm sắc mặt của Thạch Liệt Tình rồi tiếp tục nói: “Cậu ấy sẽ kéo Phương Ca tới đó!”

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tô Ái Ái, Liệt Tình xoay người định bỏ đi, Tô Ái Ái đã nhanh nhẹn túm được cnáh tay cô bạn kéo lại.

Thạch Liệt Tình giận dữ nghiến răng nghiến lợi quát: “Tô Ái Ái!”

Bên này gọi, bên kia cũng có người gọi “Tô Ái Ái!” Hứa Viễn Hạo và Phương Ca đã tới.

Hứa Viễn Hạo bẻ cổ áo, vẫn rất có tâm trạng nói đùa: “Hihi, thật sớm quá!”

Thạch Liệt Tình “hừ” một tiếng, không tiện nổi giận với người ngoài, chỉ có thể dí dí trán Tô Ái Ái: “Cậu bắt tớ tới đây làm gì chứ? Tớ và cậu ta lại chẳng nói chuyện với nhau!”

Lúc Liệt Tình nói như vậy, Phương Ca lại quay người, đôi mày thanh tú nhíu lại.

Tô Ái Ái rất buồn, cũng hơi bực mình, lớn tiếng nói với Liệt Tình: “Thế nào gọi là không nói chuyện với nhau? Các cậu không phải đều là người Trung Quốc sao? Không biết nói tiếng Trung sao? Cậu nghe không hiểu cậu ấy nói gì, hay là cậu ấy nghe không hiểu cậu nói gì?”

Hứa Viễn Hạo nghe xong cười “phụt” một cái.

Tô Ái Ái lườm Hứa Viễn Hạo, một tay túm lấy dây cặp sách của cậu ta muốn kéo cậu ta rời khỏi sân thượng, lúc lướt qua Phương Ca bèn dừng lại, không biết có nên nói hay không nhưng vẫn nói: “Nè… Liệt Tình sau khi tốt nghiệp xong là đi luôn rồi, hai người nói chuyện đi!” Một câu cuối cùng nói rất đơn giản như vyậ rồi lập tức kéo Hứa Viễn Hạo rời đi.

Phương Ca ngẩng đầu thật cao nhìn thảng vào mắt Tô Ái Ái, nói: “Tớ biết rồi, cảm ơn!” Ánh mắt dịu dàng như nước, từng hạt nước trong suốt như sắp sửa rơi xuống.

Trái tim Tô Ái Ái đột nhiên nhói đau như bị người ta bóp chặt một cái, đây là lần đầu tiên Phương Ca nói hai chữ “cảm ơn!” với cô nhưng cô lại cảm thấy nước mắt mình sắp rơi rồi.

Tô Ái Ái vốn dĩ là muốn đi, nhưng lại bị Hứa Viễn Hạo lôi kéo đứng ở dưới sân thượng, thôi được, cô cũng thừa nhận là cô muốn nán lại. Vì thế cục diện lại biến thành 2-2, hai người nói chuyện, hai người nghe trộm…

Bóng dáng ông mặt trời rất nhanh được in lên đường chạy plastic trên sân thể dục, những cậu trai trên sân bóng chia thành tốp năm tốp bảy, tiếng luyện đàn piano trong phòng đàn “tinh tinh tang tang” ngay sát bên tai.

Ở góc kia, một cô gái với mái tóc ngắn xoăn tự nhiên và một chàng thiếu niên tao nhã dịu dàng đứng đối diện nhau,

Anh mở lời trước: “Tớ đã xem danh sách học sinh đặc biệt rồi, khi nào thì cậu đi?”

Tô Ái Ái nghe thấy giọng nói của anh, đứng phắt dậy, đi xuống bậc thang, đi một bước lại đếm, tự nói với lòng mình: “Cậu ấy thích mình! Cậu ấy không thích mình!”, “Số chẵn là thích, số lẻ là không thích!”

Rất lâu sau, người kia mới nói: “Sau khi tốt nghiệp, khoảng tháng bảy!”

Người ấy còn nói: “Là cậu không nói chuyện với tớ trước!” Giọng nói có chút giận dỗi vút cao bất thường.

Anh nói: “Không phải, là cậu không để ý đến tớ trước!”

Tô Ái Ái dừng chân lại một lát, tiếp tục lẩm bẩm: “Thích! Không thích!”

Người kia quát: “Vớ vẩn, sau khi bố mẹ tớ đưa bức thư cho bố mẹ cậu, cậu lập tức không thèm chơi với tớ nữa!”

Hiếm lắm mới thấy giọng nói anh cao vút thế này: “Cậu còn dám nói thế, là cậu không tới tìm tớ!”

Người kia nói: “Là cậu ở bên cạnh Tống Tiểu Kiềutrước!”

Tiếng đàn trong phòng bỗng nhiên im bặt.

Một lát sau, anh nói khẽ: “Ừ!”

Tô Ái Ái trượt chân, tay chống xuống đất, bị trầy một mảng da lớn. Cô im lặng đứng lên, phủi phủi quần, xoay người đi xuống dưới. Phía dưới cô còn những ba tầng bậc thang. Thực ra chẳng cần đếm, bất kể là bao nhiêu bậc thang thì Phương Ca anh chắc chắn sẽ không thích Tô Ái Ái cô, cô biết chứ, nhưng tại sao đã biết rồi cô vẫn muốn khóc như thế này?

Tà dương chậm rãi phủ xuống, thảm cỏ màu xanh như được trải một lớp mật vàng óng, xa xa, những chàng trai chơi xong trận bóng cũng chuẩn bị về nhà, cậu thiếu niên kia đứng dưới ánh nắng chiều còn sót lại, cả cơ thể như được tô lên một màu vàng nhàn nhạt, trên tóc cũng có những luồng sáng rực rỡ.

Anh vươn một tay ra, rất cẩn thận cất tiếng: “Thạch Liệt Tình, chúng ta vẫn là bạn nhé!”

Cô gái có mái tóc xoăn tự nhiên không nói gì, rất lâu sau mới lớn tiếng nói: “Lại nữa!Lại nữa! Ừ, thì là bạn!” Đưa một tay ra, vốn dĩ định bắt tay, lại cảm thấy xấu hổ bèn đổi hướng, vỗ “bộp” một cái lên bàn tay cậu thiếu niên.

Phương Ca mỉm cười, thu tay lại, nói: “Mẹ tớ bảo lúc nào rảnh rỗi thì đến chơi!”

Cô gật đầu, tóc cũng rung rung cả lên, nói: “Kẹo mẹ cậu làm đến giờ tớ vẫn còn nhớ như in!”

Hai người đã nói chuyện xong, lại không biết nói gì nữa bèn đứng nghiêng người nhìn xuống.

Đột nhiên, con người giỏi phá hỏng không khí nhất bất ngờ xuất hiện, Hứa Viễn Hạo không nhịn nổi nhảy dựng lên, chỉ vào hai người lớn tiếng nói: “Ặc ặc! Ông đây thật chịu hết nổi rồi, bày tỏ thì bày tỏ đi, lại còn nói tiếng phổ thông nữa!”

Là thế này, mọi người trừ lúc ở trên lớp thì hầu hết thời gian đều nói tiếng địa phương của thành phố này, hai người kia trước nay chưa từng nói chuyện với đối phương nhiều như vậy lần nào, lần nói chuyện này, một người thì căng thẳng, một người thì nghiêm túc, nói chuyện lâu như vậy mà không nhận ra cả bản thân và đối phương đều đang nói chuyện kiểu pha trộn giữa tiếng địa phương và tiếng phổ thông.

Tô Ái Ái vốn dĩ chẳng muốn hé răng, nhưng nghe thấy Hứa Viễn Hạo nói như thế, dù đang ôm bụng ngồi xổm ở một góc vẫn cười phá lên.

Thạch Liệt Tình lập tức chạy tới đuổi giết Hứa Viễn Hạo, vừa đuổi vừa hét: “Cậu muốn chết hả, tớ và Phương Tiểu Ca là huynh đệ đó! Cậu không biết gì cả! Chỉ biết nói linh tinh thôi!”

Phương Ca đi tới, thấy Tô Ái Ái đang ngẩn ngơ bèn mỉm cười với cô, khuôn mặt thanh tú như muốn bung ra dưới ánh tịch dương.

Tô Ái Ái đột nhiên rất muốn hỏi Phương Ca: Cậu đã từng nói “tổn thương thì tổn thương” là vì ai? Nhưng cô vẫn không hỏi, hỏi ra thì sao chứ? Cô đột nhiên nghĩ đến hương vị của viên “Tú đậu” mà Liệt Tình kín đáo đưa cho cô dịp trước, vừa chua vừa đắng đến mức đau cả miệng, thậm chí đến trái tim cũng tê tái.

Thạch Liệt Tình chỉnh đốn xong Hứa Viễn Hạo lập tức đến kéo Tô Ái Ái đi.

Hai cô gái tay trong tay chậm rãi đi trên con đường mòn trong vườn trường, Tô Ái Ái không nói gì, đáng lẽ cô phải vui  cho Liệt Tình chứ, rõ ràng cô tự nguyện làm tất cả mọi chuyện là vì Liệt Tình cơ mà nhưng tại sao cô lại cảm thấy oan ức như vậy? Phải chăng cô chính là một kẻ ngốc?

Thạch Liệt Tình nắm tay Tô Ái Ái, rất thật lòng nói: “Ái Ái, cảm ơn cậu, thật đấy, cảm ơn cậu!” Da xung quanh gò má đỏ ửng cả lên, cười vui vẻ như cô nàng thảo nguyên, vừa sảng khoái lại vừa đáng yêu.

Tô Ái Ái dùng một tay nắm chặt tay Thạch Liệt Tình, cô cúi đầu rất thấp, nhìn một bên tay khác của mình, chỗ bị trầy da, máu vẫn cứ chậm rãi chảy ra, cảm giác đau đớn xuyên tận vào tim.

Có những vết thương, lúc bị thương thì không cảm thấy đau đớn gì, cho dù nhìn nó có sâu đến mức đáng sợ nhưng cũng không cảm thấy đau, có điều dần dần sẽ cảm thấy đau, sau đó càng ngày càng đau. Cuối cùng cảm giác đau đớn cũng mất đi. Cho đến khi đóng vảy rồi thì thực sự là hết đau…

Nhiều năm sau đó, Tô Ái Ái và Âu Dương cùng nằm trên sofa xem phim, một bộ phim tương tự như bộ phim Surreal của Anh, trong phim có một đoạn đối thoại giữa cha và con, cậu con trai Sam, 8 tuổi, vì một cô gái cậu thầm mến trong trường mà buồn bực không vui, nhưng cha dượng lại tưởng rằng cái chết của mẹ cậu trở thành bóng ma đè nặng lên tâm lý cậu bé, muốn khuyên bảo con trai, rồi lại vì không biết cách nói chuyện với cậu con riêng của vợ này thế nào bèn nghĩ ra rất nhiều lý do khác nhau.

Cha dượng hỏi: “Con trai, con buồn phiền vì chuyện gì vậy? Về chuyện của mẹ con hay là chuyện khác? Là chuyện ở trường sao? Có người trêu chọc con à? Hay là nghiêm trọng hơn những chuyện này? Cho cha một chút đầu mối đi.”

Con trai: “Cha thực sự muốn biết à?”

Cha dượng: “Thực sự muốn biết!”

Con trai: “Cho dù cha chẳng giúp được gì?”

Cha dượng: “Đúng vậy, cho dù như vậy cũng vẫn muốn biết.”

Xấu hổ nửa ngày, cuối cùng cậu con trai nói: “Sự thật là…con đã yêu rồi.”

Cha dượng lúc này mới như được giải thoát, cười nói: “Ồ! Cuối cùng cha cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi!”

Con trai nghiêm túc hỏi: “Vì sao?”

Cha dượng nói: “Cha tưởng chuyện gì ghê gớm lắm!”

Con trai không hiểu, nghiêm túc hỏi: “Còn có chuyện gì đau khổ hơn cả yêu đương sao??”



Người cha dượng suy nghĩ xong bất đắc dĩ thở dài: “Ừ, con nói đúng, yêu đương là chuyện đau khổ nhất.”

Liệt Tình, hãy tha lỗi cho tớ lúc ấy không thể nào vui vẻ cho chuyện của cậu được. Lúc đầu, tớ nghĩ thích một người là chuyện đáng mừng đến mức nào cơ chứ, một nụ cười của anh ấy, một câu nói buột miệng, đều khiến cậu cảm thấy thế giới của mình như bừng sáng. Tớ vẫn đang mơ mộng, tớ sẽ thích một người như thế, sau đó, trên thế giới này nhất định sẽ có một người vì tớ mà tồn tại. Thì ra tớ đã sai rồi, thì ra thích một người không hề chỉ cảm thấy vui vẻ, hóa ra, yêu là sẽ đau đớn…
— QUẢNG CÁO —