Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 35: Tô Ái Ái hút thuốc ở chợ sau – P.1



Nếu lúc này bạn hỏi người mà Tô Ái Ái hâm mộ nhất là ai, nhất định cô sẽ không chút do dự mà trả lời: “Lâm Tắc Từ!”

Việc này chúng ta phải bắt đầu tìm hiểu từ ngày hôm qua, à không phải, không phải, bắt đầu tìm hiểu từ tháng trước mới đúng.

Đến tận mùa thu, nụ hôn đầu của cô nương Ái Ái vẫn còn tồn tại trên miệng của chính cô nàng, đó không phải bởi vì Âu Dương công tử quá hiền lành, mà là do Âu Dương công tử quá bận rộn.

Hai người trừ lúc buổi tối có gọi điện thoại cho nhau thì chỉ có thể gặp nhau trong bữa liên hoan.

Bữa liên hoan của đám con trai không tránh khỏi việc ăn uống linh đình, khói lượn lờ, luôn miệng kể những câu chuyện cười, mở miệng là chửi bậy, những câu hô to “Uống” “Uống” Uống” lại rất phù hợp với những tiếng “Gâu” “Gâu” “Gâu” của con chó vàng mà chủ quán nuôi.

Khi chỉ có Âu Dương và Ái Ái tuyệt nhiên không hề có một chút khói thuốc lá cho nên đây là lần thứ hai cô nhìn thấy anh hút thuốc. Ái Ái và Anh bạn nhỏ vẫn trung thành với Coca-cola, ghé mắt nhìn em gái nhỏ của A Đan. Âu Dương hút thuốc rất giỏi, A Đan hút thuốc cũng rất giỏi, em gái nhỏ đó sắp biến thành thiên sứ có cánh trong khói thuốc mờ mịt rồi, ấy thế mà trên mặt cô nàng vẫn đầy vẻ ngưỡng mộ và say mê, đúng là rất có bản lĩnh!

Tô Ái Ái chun mũi, hai tay hút thuốc cừ khôi này! Tại sao chỉ có duy nhất cô là  không thể chịu được mùi thuốc lá chứ?

Anh bạn nhỏ cuối cùng không may bị thất thủ, bị Bàn tay nhỏ kéo đi uống rượu, vừa mới ra khỏi quán đã ôm chầm lấy cột điện “ọe” một tiếng nôn hết ra ngoài.

Bàn tay nhỏ dạo này đang vất vả theo đuổi một cô gái trong khu ký túc mà Ái Ái ở, cho nên vô cùng phóng khoáng, mời rượu là uống, mời đi ăn là đi ăn, lảo đảo lảo đảo phải vịn vào người Âu Dương, thấy Anh bạn nhỏ đang nôn liền mừng rỡ vỗ tay bồm bộp: “Nhìn kìa nhìn kìa, tướng nôn ọe quá xấu, trông Dương quý phi anh nôn đây này!”

Âu Dương sợ hãi lập tức buông tay ra, Bàn tay nhỏ đưa tay vịn vào một chiếc xe điện sảng khoái nôn ọe một trận.

A Di Đà Phật, Dương quý phi mà say rượu như thế này, Đường Minh Hoàng nếu có đi tìm tình yêu đồng giới thì cũng không thể trách được!

Lăn qua lăn lại xong, Âu Dương đưa Ái Ái về ký túc, hai người cầm tay nhau, trên đường, mùi thuốc lá và mùi rượu trên người Âu Dương khiến Tô Ái Ái cảm thấy thật chóng măt.

Hai mươi năm qua Tô Ái Ái không quen với việc có đàn ông hút thuốc trước mặt, thứ nhất là bì ba Tô của cô chỉ uống rượu chứ không hút thuốc, thứ hai là vì đám con trai mà Ái Ái quen thì chẳng có mấy người biết hút thuốc, cô đoán là với tính cách hiền lành đó của Phương Ca, anh cũng sẽ không đụng đến thuốc lá.

Ái Ái nhớ đến lúc mới quen A Đan đã từng nói: “Âu Dương là người đi đầu trong cuộc cách mạng tiến lên con đường hút thuốc của tụi anh.” Khi đó quan hệ của cô và anh khác hẳn so với bây giờ, cô vẫn luôn nghĩ rằng đây chỉ là một câu nói đùa nhưng đến hôm nay thì cô rất phiền lòng, cô cảm thấy hút thuốc nhiều tuyệt nhiên không phải là chuyện tốt.

Tô Ái Ái suy nghĩ một chút rồi giật nhẹ tay áo Âu Dương: “Âu Dương huynh, các anh có thể hút thuốc ít đi một chút không? Nếu bỏ luôn được thì càng tốt!”

Âu Dương vốn dĩ đang cầm tay Ái Ái rất chặt lúc này lại buông tay ra, xoa xoa cằm Ái Ái, cợt nhả: “Sao thế? Vợ yêu bắt đầu lo lắng cho anh rồi à?”

Tô Ái Ái nói rất nghiêm túc nhưng lại bị một câu trêu chọc đó của anh làm đỏ mặt, vội vàng chối đây đẩy: “Ai lo cho anh chứ! Vậy anh cứ hút đi, hút nhiều hút ít chẳng liên quan gì đến em hết!”

Trái lại, Âu Dương cười phá lên, giơ tay xoa xoa đầu Ái Ái, lớn tiếng nói: “Được rồi, được rồi, không hút, không hút, vợ anh bảo không được hút thì anh nhất định sẽ không hút!”

Các vị khách quan, các bạn nghĩ rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây sao? NO, NO, NO, chúng ta hãy nhìn vào hiện tại đi!

Tô Ái Ái trợn mắt nhìn vỏ hộp thuốc lá Trung Nam Hải bị cô bóp méo ở trước mặt, cố gắng trợn, dùng sức trợn, trợn đến mức mà vỏ hộp cũng sắp bốc hơi!

Đường Đường vừa xem phim Hàn vừa quay đầu lườm Tô Ái Ái đang trợn mắt đến mức con ngươi sắp rơi ra ngoài: “Bà ơi, bà làm sao vậy?”

Cuối cùng Tô Ái Ái cũng có một nơi để làm vơi nỗi lòng: “tên Âu Dương kia hôm nay hẹn tớ đi ăn cơm tối, tớ nghĩ mình nên đến chờ anh ấy ở văn phòng câu lạc bộ, kết quả là vừa bước vào trong phòng người thì không thấy đâu, khói thuốc lấp đầy căn phòng, kế hoạch dạ tiệc còn đang viết dở, còn…” cô giơ một ngón tay chỉ vào vỏ hộp thuốc lá trên bàn, nhìn nó như nhìn cha kẻ thù, nói cũng nghiến răng nghiến lợi: “Trong thùng rác có một hộp thuốc đã bị hút hết”

Lão Tiền đang giở sách soàn soạt, mỉm cười: “Này, tưởng là chuyện gì to lớn chứ? Ái Ái của chúng ta tức giận đến mức này, sức mạnh tình yêu đúng là vĩ đại!”

Tô Ái Ái đỏ mặt, nhưng vẫn cố nói: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe mà!”

Đường Đường nói: “Nhưng những cậu con trai biết hút thuốc không phải là rất quyến rũ sao?” Rồi giơ đôi tay ra, trông rất si mê: “Hê, cái này làm nên sức hấp dẫn cho đám con trai này!”

Tô Ái Ái gõ đầu Đường Đường, lôi Đường Đường ra, mở một tab mới, vào Baidu, gõ: Hút thúc có hại, trong nháy mắt kết quả đã ào ào chuyển tới, Ái giật mình khi nhìn thấy hình ảnh một lá phổi còn đen hơn cả than, di chuột phóng to: “Cậu xem đi, hút thuốc, hút thuốc, kết quả là thế này đây~” Suy nghĩ một chút rồi click chuột phải, lưu hình ảnh lại: “Phải tải về, tải về, để còn làm bằng chứng cho tên kia nữa.”

Lúc này đến lượt lão Tiền gõ đầu Ái Ái, lão Tiền giơ ngón tay dí dí vào trán Ái Ái: “Tớ nói này, cậu ngốc quá, những tên con trai giống như Âu Dương nhà cậu hút thuốc uống rượu chắc chắc đã như cơm bữa rồi! Cậu mới yêu anh ấy mà quản nhiều như vậy, người ta sẽ chạy mất đấy!”

Tô Ái Ái hỏi lại: “Bạn trai cậu hút thuốc cậu sẽ mặc kệ anh ta sao?”

Lão Tiền lườm cô một cái: “Anh ta hút nhiều hay ít,  phổi thủng thành cái dạng nào đâu có liên quan gì đến tớ, dù sao thì để lão nương đây ngửi được khói thuốc lần thứ hai là không được.”

Ái Ái lại nhìn lá phổi đen sì kia thêm một lần nữa, chậm chạp nói: “Nhưng anh ấy đã nói là sẽ không hút nữa.”

Lão Tiền gõ đầu Ái Ái tạo thành những tiếng “Cộp cộp”: “Vậy mà cậu cũng tin?”

Tô Ái Ái không nói gì, bộ phim Hàn của Đường Đường vẫn đang chiếu, nhân vật nam đứng trước cửa nhà xoa xoa hai bàn tay, châm một điếu thuốc, híp mắt lại hỏi: “Em có biết đàn ông hút thuốc như thế nào là đẹp trai nhất không?”

Tô Ái Ái “rầm” một cái đẩy ghế đứng lên, chỉ vào nam chính trong bộ phim hét to: “Cái shit! Đàn ông hút thuốc như thế nào cũng là xấu trai!”

Tô Ái Ái hét xong lại cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, cô nhướn mày hỏi Đường Đường bị giật mình vì tiếng hét: “Biết tớ hâm mộ ai nhất không?”

Đường Đường ngây ngô hỏi lại: “Ai?”

Ái Ái kiên định trả lời: “lâm Tắc Từ!”

Lão Tiền hỏi: “Vì sao?”

Tô Ái Ái quăng vỏ hộp thuốc đã bị tàn phá thành một đống vô dụng từ lâu vào trong thùng rác, quay đầu lại, híp mắt cười: “lâm tắc từ cấm không cho hút thuốc phiện!”

Tô Ái Ái đúng là một cô gái lười biếng trên một phương diện nào đó, nhưng gặp phải chuyện này thì cô nàng lại vô cùng quyết tâm!

Cô liên tiếp gọi điện thoại cho A Đan, bảo anh đến trước khu kí túc của mình một chuyến, hỏi: “Trên  người anh có thuốc lá không?”

A Đan vừa lấy hộp thuốc ra vừa hỏi: “Sao nữa?”

Bạn học A Đan đáng thương sau khi ngồi thảo luận xong lần thứ N mới quay đầu nhìn Ái Ái với một chút hoảng sợ

Tô Ái Ái chọn một điếu thuốc, rút ra, bỏ vào túi, định đi về nhưng một lúc sau lại xoay người lại, hỏi A Đan: “Có bật lửa không anh?”

A Đan mặc dù rất nghi ngờ nhưng vẫn phải dâng chiếc bật lửa trong túi bằng hai tay, nhìn khuôn mặt đầy mây đen u ám của Tô Ái Ái vẫn không quên dặn thêm: “Rất dễ, ngài cẩn thận một chút, dùng ít thôi đấy!”



Lại nói đến người kia, Tô Ái Ái tới rồi lại đi, Âu Dương phát hiện hộp thuốc trong thùng rác đã biến mất, với trí thông minh của anh, anh có thể đoán được sự việc đã bị lộ rồi, cân nhắc thật kỹ mới nhấc điện thoại.

Ái Ái thấy màn hình báo có cuộc gọi đến của Âu Dương, vẫn nhấn nút nghe nhưng tâm trạng không tốt nên giọng nói cũng cực kì khách sáo: “Alo, xin chào, xin hỏi tìm ai vậy?”

Âu Dương dở khóc dở cười, có người nào lại nhận điện thoại như vậy không? Biết là bản thân đã sai nhưng vẫn không khỏi quát lên: “Ái ÁI, đừng đùa nữa, là anh!”

Tô Ái Ái vốn dĩ định làm khó anh nhưng ngẫm lại vẫn nói: “Âu Dương, chúng ta nói chuyện đi, bảy giờ, ở cửa sau nhé!”

Bảy giờ tối, đấu sĩ hút thuốc và đối tượng tiêu diệt khói thuốc đúng giờ gặp nhau.

Hai người tiếp tục quá trình đi bộ, ở chợ sau đèn đuốc sáng trưng, quán ăn cay rất nổi bật, trên bàn rất nhanh đã đổi khách khác, rau cải dưới ánh đèn lờ mờ trở nên xanh mượt, trong bát thức ăn bốc hơi ngùn ngụt

Tô Ái Ái nghiêm túc nói: “bạn học Âu Dương, hút thuốc hại đến sức khỏe, vô cùng vô cùng hại!”

Bạn học Âu Dương gật đầu rất nhanh: “Ừ, Ừ, hút thuốc làm tổn hại sức khỏe!”

Tô Ái Ái giơ tay ra, ngón tay trỏ chỉ vào bên đường: “Anh nhìn kia đi, lá phổi sẽ thủng một lỗ rất lớn như vậy!”

Có một người đang nướng mực bên lề đường, “xèo xèo” một tiếng, than trong lò làm thủng con mực, một mùi khét bốc lên.

ÂU dương tiếp tục gật đầu: “Đúng, đúng, một lỗ thủng rất lớn.”

Tô Ái Ái giơ ngón tay ra đếm: “còn có ung thư phổi, ung thư thực quản, bệnh tim nữa…” cô đã nghiên cứu rất kỹ rồi.

Âu Dương nhìn dáng vẻ nghiêm trang đếm đếm ngón tay của cô, cảm thấy rất buồn cười, ngoài miệng vẫn phải nói năng cẩn thận, đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng quát lên: “Được rồi, được rồi, thực sự không hút nữa, sau này cũng không hút nữa!”

Tô Ái Ái rút tay lại, lắc đầu: “em biết nhất định anh đang cười em, cảm thấy em thật ấu trĩ nhưng em nói rất thật, hút thuốc không tốt!”

Âu Dương xoay người, dưới bóng tối nhìn chằm chằm khuôn mặt được chiếu sáng của Ái Ái, haiz, cô bé này lúc nào cũng cố chấp như vậy.

Anh thở dài: “Được, không hút nữa!”

Ái Ái hỏi: “Không hút thật chứ?”

Âu Dương gật đầu: “Thật!”

Ái Ái nhìn sâu vào mắt Âu Dương, từ trong túi lấy ra chiếc bật lửa và một điếu thuốc lấy của A Đan, một tay cầm bật lửa, tay kia cầm điếu thuốc, nói rất dũng cảm: “Anh lần trước cũng nói là không hút! Không sao hết, anh muốn hút thì hút đi, anh hút một điếu em hút một điếu, lần sau, anh hút một điếu, em sẽ hút mười điếu, cứ tăng theo cấp số!”
— QUẢNG CÁO —