“Trông người đàn ông đó rất trưởng thành, có lẽ là người có tiền... Cô ấy nói với tớ rằng đó là anh trai của cô ấy.”
“Tiêu Linh.”
“Hả?”
“Cậu đừng nói lung tung với người khác.”
“... Ừm, về chuyện này thì cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không đi nói lung tung đâu.”
“Cậu hãy xin cô nghỉ phép giúp tớ, tớ sẽ không đi học tiết này đâu.”
“Nhâm Ý Hiên.”
Tiêu Linh gọi, nhưng Nhâm Ý Hiên chẳng hề đáp lại, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia khôn khéo nhìn bóng lưng đi xa của anh ta.
...
Lúc Tô Tiểu Manh đứng ở trước cửa nhà Ân Thời Tu lần thứ N, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại suy sụp.
Lúc mở cửa, thứ mà cô nhìn thấy không phải một ngôi nhà ấm áp rộng hơn một trăm mét vuông, mà là một ngọn núi Ngũ Chỉ Sơn.
“Chúng ta vào trong thôi.”
“Chú...”
“Hả?”
“Bây giờ cháu đã hơi hiểu rõ cảm nhận của Tôn Ngộ Không rồi.”
Cân Đẩu Vân đi được mười vạn tám nghìn dặm cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ, lúc đó Tôn Ngộ Không đã tuyệt vọng bi thương đến nhường nào...
“Cái gì?”
Tôn Ngộ Không ư? Ân Thời Tu không thể theo kịp suy nghĩ của Tô Tiểu Manh.
Tô Tiểu Manh lắc đầu, bày ra vẻ mặt cho dù cháu có nói ra chú cũng chẳng hiểu, rồi cất những bước chân nặng nề.
Ân Thời Tu nhìn đồng hồ hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”
“Cháu muốn ăn gì cũng được à?”
“Em vẫn đang bệnh, nên ăn đồ thanh đạm một tý.”
“... Cháu đã ăn đồ thanh đạm nửa tháng nay rồi.”
“...”
Ân Thời Tu bỗng bị sự nóng nảy của cô dọa cho sửng sốt, cười nhạo hỏi: “Vậy em nói thử xem em muốn ăn gì?”
“Cháu muốn ăn lẩu cay.”
Tô Tiểu Manh vội chớp đôi mắt sáng như sao nhìn anh, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
“Chú à...”
“Cay thì không được, nhưng nước lẩu thanh đạm thì được.”
“...”
“Hay em muốn ăn cháo trắng với củ cải muối.”
“Lẩu thanh đạm.”
Ân Thời Tu lắc đầu nói: “Em nhìn chút tiền đồ của em đi.”
“...” Tô Tiểu Manh bĩu môi.
Ân Thời Tu cầm áo khoác lên nói: “Em ở trong nhà chờ tôi, tôi sẽ đi xuống siêu thị ở dưới lầu mua nguyên liệu.”
“Chú mua nhiều chả cá viên, tôm viên và bạch tuộc nhé.”
“Được.”
“Thịt ba chỉ nữa.”
“... Ừm.”
“À, còn thịt bò nữa.”
“...”
“...”
Tô Tiểu Manh chớp mắt nhìn chằm chằm anh, khẽ hỏi: “Có phải cháu đòi hơi nhiều rồi không?”
“Còn gì nữa không?”
“Sủi cảo trứng...”
“Gì nữa?”
“Bắp cải và váng đậu...”
“...”
“... Cháu muốn hai hộp thịt bò...”
Tô Tiểu Manh nhe răng cười với anh, yếu ớt giơ lên hai ngón tay.
Ân Thời Tu liếc nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, không hỏi thêm gì nữa, thoáng cảm thấy thực đơn trong lòng cô dài như Trường Thành vậy.
“Chú, chú đã nhớ hết chưa?”
Tô Tiểu Manh thò đầu ra ngoài cửa, nhìn Ân Thời Tu đang đứng bên ngoài, khẽ hỏi.
“Tôi nhớ hết rồi.”
Tô Tiểu Manh hơi nghi ngờ, nhưng không hỏi gì nữa, mà chỉ cười nói.
“Chú phải quay về sớm nhé.”
“...”
Ân Thời Tu đang nhấc chân lên nhất thời cứng đờ trong một giây, rồi bước ra ngoài.
Tô Tiểu Manh đóng cửa lại, nằm xuống sofa, trong đầu chỉ còn lại món lẩu.
Đợi sau khi Ân Thời Tu mua đầy đủ nguyên liệu về, bày biện nguyên liệu đã được xử lý sạch sẽ ở trên bàn, nước lẩu sôi sùng sục, Tô Tiểu Manh mới bắt đầu nhúng đồ ăn.
Đợi đến khi Ân Thời Tu đi tới, trong nồi đã nấu đầy đồ ăn, sắc mặt của Tô Tiểu Manh hơi ửng đỏ vì bị hơi nước xông lên.
Anh ngồi đối diện với cô, cắt hai túi tương vừng dùng để chấm đồ ăn ra.
“Em ăn nhiều rau vào, đừng có nhìn chằm chằm vào thịt như thế.”
Nhưng Tô Tiểu Manh đâu thèm nghe lời anh, nửa tháng qua cô chẳng hề nhìn thấy đồ mặn, nên chẳng mấy chốc, cả hộp thịt bò đã bị cô chén sạch.
Ân Thời Tu vốn định ngăn cản, nhưng sau đó anh ngẫm lại, thật ra cô bị bệnh lâu cũng khá thú vị...
Anh mang theo chút tâm tư riêng, xé hộp thịt bò thứ hai đặt trước mặt cô rồi căn dặn: “Em nhất định phải nhúng chín thịt mới được ăn.”
“Ừm.” Tô Tiểu Manh ăn một cách thỏa mãn.
Bây giờ cô chẳng cảm thấy Ân Thời Tu là lão yêu nghìn năm, cũng không cảm thấy anh nham hiểm xảo trá, càng không cảm thấy nơi này là Ngũ Chỉ Sơn.
“Cái này cho chú.”
Tô Tiểu Manh cũng không phải là người mặc kệ người khác, ví dụ như lúc cô đã ăn không nổi nguyên liệu vẫn còn trong nồi lẩu sẽ chủ động gắp đồ ăn cho Ân Thời Tu.
Ân Thời Tu không yêu thích lẩu mà chỉ ngồi đối diện với Tô Tiểu Manh, nhất thời cảm thấy món lẩu thật sự... rất ngon.
Ăn xong nồi lẩu, cả người Tô Tiểu Manh đều sảng khoái, thấy Ân Thời Tu đang thu dọn bát đũa, cô cảm thấy hơi xấu hổ, nên cũng đứng dậy dọn dẹp.
“Để cháu rửa bát cho.”
Tô Tiểu Manh đứng bên cạnh anh, nhìn chằm chằm bát đũa đang chuẩn bị rửa trong bồn, chủ động nói.
Ân Thời Tu liếc nhìn cô, rồi ném cho cô một miếng vải khô: “Em phụ trách lau khô là được.”
“Được.”
Cô đứng bên cạnh, nhìn anh rửa bát, luôn cảm thấy có gì đó hơi sai sai, hình như động tác rửa bát của anh... hơi ngốc nghếch.
Bây giờ cô mới chợt hiểu ra, anh... không phải là người quen làm việc nhà.
“Chú...”
“Hả?”
Sau khi đáp lại cô theo bản năng, Ân Thời Tu nhất thời cảm thấy hơi kỳ lạ, dường như anh đã tiếp nhận xưng hô “chú” này một cách tự nhiên.
Tô Tiểu Manh ngẩng đầu lên, nở nụ cười với anh: “Cảm ơn chú.”
“...”
Ân Thời Tu chỉ liếc nhìn cô, rồi thu hồi tầm mắt, đưa bát đã được rửa sạch cho cô: “Em lau khô đi.”
Nếu cô nghe kỹ, thật ra có thể nghe ra giọng điệu của người đàn ông ba mươi tuổi tự cho rằng mình đã đủ trưởng thành này hơi... gấp gáp và hoảng loạn.
Kể từ khi biết mình mang thai, không có đêm nào cô thật sự ngủ ngon, dù cô ngủ say đến đâu cũng bị ác mộng quấy rầy.
Nhưng tối nay, cô lại ngủ cực kỳ yên tâm thoải mái.
Bởi vì, cô phát hiện... Ân Thời Tu không xấu xa, cũng không đáng ghét như thế.
Tối hôm đó là tai nạn, có lẽ ai cũng có lỗi, hoặc không phải lỗi của ai.
Ân Thời Tu đứng bên ngoài phòng của Tô Tiểu Manh một hồi lâu, mãi đến khi bên trong không còn phát ra tiếng trở mình nữa, anh mới cầm điện thoại rời đi.
Anh đứng trên ban công, mở nguồn điện thoại... Anh chẳng thèm liếc mắt đến mấy chục cuộc gọi nhỡ, mà dứt khoát bấm số điện thoại gọi đi.