Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1261: Quỷ ảnh gầy dài (1)



Lão Quách nhìn cô một hồi, đem Diệp Thiếu Dương giao cho cô, bản thân theo đội viên chữa cháy cùng đi cứu hoả.

Tạ Vũ Tình bắt lấy hai tay Diệp Thiếu Dương, dùng miệng hôn môi, nhìn khuôn mặt bị hun đen sì của hắn, lẩm bẩm: “Thiếu Dương, cậu tuyệt đối không thể có việc gì...”

Diệp Thiếu Dương là bị lay tỉnh, mở mắt nhìn, bản thân nằm ở trên một cái cáng, bị vài người nâng, đưa vào trong một chiếc xe. 

Xe cứu thương?

Diệp Thiếu Dương ngồi dậy, trên người có chút đau, tựa như không có gì đáng ngại lắm, nhưng mấy thầy thuốc y tá lập tức đem hắn ấn xuống cáng.

“Thiếu Dương, cậu bị thương, đừng cử động!” Tạ Vũ Tình cũng ở bên cạnh, thấy Diệp Thiếu Dương tỉnh lại, vội vàng nói. 

“Tôi không sao, chỉ là bị ngất mà thôi!” Diệp Thiếu Dương giãy giụa một chút, không thể đẩy ra mấy bác sĩ y tá, sốt ruột nhìn về phía Tạ Vũ Tình nói: “Tôi thực sự không có việc gì, chị mau để tôi đi xuống, trong nhà đó có... có tình huống!”

Tạ Vũ Tình đánh giá cao thấp hắn một cái, chần chờ nói: “Cậu thật sự không có việc gì?”

“Tôi không sao, không cần cấp cứu!” 

Tạ Vũ Tình đành phải thương lượng với bác sĩ, bảo bọn họ buông ra.

Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên cáng, cúi đầu nhìn, quần áo toàn thân mình rách nát, cả người đều là tro đen, rất nhiều chỗ còn chảy máu, nhắm chừng là lúc ngã trầy da, nhìn qua quả thực như là bị thương rất nặng.

Nhưng chính hắn biết, những cái này đều là vết thương ngoài da, mình chỉ là bị luồng khí của vụ nổ chấn động ngất đi, không bị thương nặng bao nhiêu cả. 

Khôi phục lại chút, Diệp Thiếu Dương xuống cáng, Tạ Vũ Tình lập tức đi lên đỡ, “Thật sự không có việc gì?”

“Không có chuyện gì to tát.”

Diệp Thiếu Dương nhìn về phía trước, một chiếc xe cứu hoả đỗ ở phía trước tòa nhà, mấy đội viên chữa cháy đang dùng súng nước cao áp cứu hoả, rất nhiều thôn dân ở bên cạnh vây xem. 

Tạ Vũ Tình nói cho hắn, mình thấy hắn ngất, không biết thương thế ra sao, vì thế gọi xe cứu thương, thuận tiện cũng gọi xe cứu hoả.

Sau khi dập lửa, lão Quách cũng đã trở lại, thấy Diệp Thiếu Dương đã tỉnh, mắt sáng ngời, bắt đầu đánh giá cao thấp nói: “Tiểu sư đệ không có việc gì?”

“Không sao. Sao huynh lại tới đây?” 

Lão Quách nói qua một lần. Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi hắn có ở tòa nhà gặp được quỷ quái hay không, lão Quách trả lời không.

Lúc này người phụ trách đội phòng cháy chạy tới, nói cho Tạ Vũ Tình, ở trong nhà phát hiện một thi thể cháy khét.

Diệp Thiếu Dương lập tức nhớ tới, thi thể này thuộc về thi thể lột da, vì thế thì thầm với Tạ Vũ Tình vài câu, Diệp Thiếu Dương lại tiến lên nói cho đội trưởng chữa cháy, cái này thuộc về án hình sự, bảo hắn giữ bí mật, hơn nữa lưu lại thi thể. 

Đội trưởng chữa cháy vì thế bảo người ta đem một cái túi đựng xác đưa tới, sau đó trở về.

Bác sĩ ở xe cứu thương sau khi xác nhận mãi Diệp Thiếu Dương không có việc gì, bảo hắn ký một giấy chứng minh kiểu tự gánh lấy hậu quả, sau đó cũng lái xe rời khỏi.

Tạ Vũ Tình gọi điện thoại thông báo mình ngành, bảo điều vài người tới đây xử lý hiện trường, tiếp theo giải tán quần chúng vây xem. 

Diệp Thiếu Dương bảo bọn họ đỡ mình tiến vào tòa nhà, tay cầm la bàn âm dương, đi một vòng, xác định bóng đen kia đã không ở trong nhà.

Tòa nhà bị đốt thành một mảng phế tích.

“Chị mới nghe được, nơi này trước kia là xưởng lậu làm pháo hoa, cái kia bên trong hẳn là nhà kho, chất đống một ít thuốc súng, lúc cậu vào, sao cũng không nhìn chút?” Tạ Vũ Tình nói. 

“Tôi chỉ để ý bắt quỷ, nào chú ý tới những cái này, hơn nữa ánh sáng trong phòng còn mờ mịt như vậy, chờ lúc phát hiện đã không còn kịp.” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “May mắn tôi chạy trốn nhanh, bằng không đã bị nổ chết.”

Tạ Vũ Tình nói: “Nên may mắn thuốc súng nơi này đã không nhiều nữa, thật sự là vạn hạnh.”

Ba người trở lại bên ngoài, Kỳ Thần đã lái xe tới, Tạ Vũ Tình bảo hắn lưu lại, đợi dẫn người thăm dò hiện trường, mình và Diệp Thiếu Dương cùng lão Quách cùng nhau trở về. 

“Đi bệnh viện đi, đi băng bó một chút.” Tạ Vũ Tình nói.

“Đi tắm rửa trước đi, bộ dạng này, thật sự có chút khoa trương.” Diệp Thiếu Dương đánh giá cao thấp bản thân một cái, như gặp tai nạn hầm mỏ được cứu lên.

“Không xong!” Diệp Thiếu Dương sờ bên hông, ‘vù’ một cái bật dậy, “Đai lưng của tôi không thấy nữa!” 

Tạ Vũ Tình dùng sức đạp một cước phanh lại, chấn động quay đầu nhìn. Lão Quách cũng ngây dại. Bọn họ cũng đều biết vật trong cái đai lưng kia, đối với Diệp Thiếu Dương mà nói ý nghĩa thế nào.

Vì thế lại lái xe về tìm, cám ơn trời đất, cuối cùng ở trong sân tìm được đai lưng, đã bị lửa thiêu hoàn toàn thay đổi, dây lưng cũng đứt, bởi vậy mới từ trên người rơi xuống.

Diệp Thiếu Dương mở ra nhìn một chút, đồ đạc không thiếu một món, trong lòng hơi yên tâm, thở dài: “Đáng tiếc đai lưng bị hủy rồi.” 

Lão Quách nói: “Đệ đem cái này cho ta, ta dựa theo bộ dáng làm cho đệ một cái nữa, dùng tài liệu tốt hơn, làm một cái tốt hơn.”

Diệp Thiếu Dương vì thế lấy đồ ra, đưa đai lưng cho hắn.

Tạ Vũ Tình đem xe lái về nội thành, đỗ ở dưới lầu một khách sạn, Diệp Thiếu Dương từ dưới xe mãi cho đến tiến vào đại sảnh, đã thành công hấp dẫn ánh mắt toàn bộ mọi người, ngay cả chính hắn cũng có chút xấu hổ, nhất là quần rất nhiều chỗ bị rách, hơi có cảm giác lộ hàng. 

Dùng tốc độ nhanh nhất đi vào phòng, tắm rửa một cái, mặc vào áo ngủ lúc trước ở trên đường mua, toàn thân cao thấp kiểm tra một lần, may mà vết thương cũng không lớn, Tạ Vũ Tình đi tiệm thuốc dưới lầu mua thuốc tím cùng cồn i-ốt, bảo Diệp Thiếu Dương nằm ra, tự mình bôi thuốc cho hắn.

Thừa thời gian này, Diệp Thiếu Dương đem sự tình kể lại một lần.

“Bóng đen rất dài, dán ở trên tường?” Lão Quách vừa nghe cũng ngây dại, “Sẽ không là tà linh nào đó chứ?” 

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Đệ dám xác định, là quỷ. Hơn nữa tu vi tuyệt đối không kém. Mấu chốt là nó tuyệt đối có chỉ số thông minh nhất định, hơn nữa có thể nhận ra thuốc súng, cho nên nó lúc ấy mới chưa đi.”

Nghĩ chút lại nói: “Đệ thậm chí cho rằng đó là một cái bẫy - nó cố ý bám vào trên thi thể không da kia, đem đệ dẫn tới phòng nhỏ, chính là muốn dùng thuốc súng nổ chết đệ.”

Tạ Vũ Tình cả kinh nói: “Cậu là nói, ngay từ đầu đây đã là âm mưu?” 

“Cái đó thì sẽ không, dù sao hai người chết đều không biết tôi, con quỷ kia cũng không biết, chuyện này vốn không quan hệ với tôi.”

“Vậy nó làm sao biết cậu sẽ dùng lửa?”

“Thi thể lột da có hình thái cương thi, pháp sư trừ cương thi, tám chín phần mười đều là dùng lửa.” 

Tạ Vũ Tình giật mình, nghĩ nghĩ nói: “Da người, còn có thi thể, rốt cuộc cái nào mới là quỷ hồn của Tào Lộ?”

“Đương nhiên là da người, thi thể lột da là thi biến rồi, bị quỷ ảnh kia khống chế.”

Diệp Thiếu Dương và lão Quách thảo luận một hồi, đều đoán không ra quỷ ảnh cao dài nhỏ kia rốt cuộc lai lịch thế nào. Cuối cùng ở dưới Tạ Vũ Tình nhắc nhở, Diệp Thiếu Dương mới nhớ tới hồn phách Tào Lộ bị mình thu ở trong linh phù, sờ túi quần, mới phát hiện quần áo đã thay, vội vàng tìm được quần áo cũ, đem đồ trong túi đều lấy ra. 

Linh phù bị đốt cháy một góc, còn có mấy tờ tiền giấy cũng bị thiêu hủy một nửa, trong đó còn có một tờ một trăm.

Diệp Thiếu Dương cầm một trăm tệ bị đốt chỉ còn lại có không đến một phần ba, lòng như đao cắt.