Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1325: Hận vô thường lại tới



Bạch Vô Thường ở trong khói đưa tay chụp tới, Quỷ thư số 1 lập tức xuất hiện ở trong tay.

Vật bị thiêu hủy ở nhân gian, sau khi hóa thành minh khí, lẽ ra là sẽ xuất hiện ở Thông Minh ti, do quỷ sai căn cứ tên họ phân phát ra ngoài.

Nhưng Bạch Vô Thường có quỷ thuật bí pháp, sau khi thi triển ra, có thể không đợi minh khí nhập âm, đã bắt vào trong tay trước. 

Bạch Vô Thường tay cầm Quỷ thư số 1, lật lên lật xuống, quan sát một phen nói: “Ừm, không sai biệt lắm với người giấy, quả thật là đồ vàng mã.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Lão Quách lập tức tiến lên, nói cho Bạch Vô Thường cách dùng.

Bạch Vô Thường thử một phen, bên trong lập tức truyền ra một chuỗi tiếng ca, cũng không biết là ca sĩ nào trên mạng. Bạch Vô Thường nhíu mày nói: “Thô bỉ không chịu nổi!” 

“Còn có cái khác. Đại cổ thư ngài nghe không?”

“Hả?”

Lão Quách lại thật cẩn thận dạy hắn biện pháp “chuyển bài”, Bạch Vô Thường thử một phen, trong Quỷ thư số 1 quả nhiên truyền ra xướng từ của đại cổ thư. 

Bạch Vô Thường nghe xong một hồi, sắc mặt trắng bệch cũng tựa như dịu đi một chút, hỏi lão Quách, “Có Côn Khúc hay không?”

“Có có, đương nhiên là có, nhưng cần ghi bây giờ, thất gia chờ, rất nhanh là có.”

Nói xong đem Diệp Thiếu Dương túm đến trong phòng, mở ra máy tính, tìm được danh đoạn Côn Khúc《 Mẫu Đơn Đình 》, bắt đầu truyền phát, đồng thời cho hắn một cái quỷ thư mới tinh. 

Gần đây, lão Quách không có việc gì sẽ tìm Diệp Thiếu Dương “ghi bài hát”, đối với quá trình, Diệp Thiếu Dương đã sớm quen thuộc, lập tức vận chuyển cương khí, đem Côn Khúc mình nghe được, thông qua thần thức, đưa vào tiến trong máy nam châm lưu trữ trong quỷ thư...

Chép xong một đoạn, lão Quách vội vã trở lại phòng khách, lại đem quỷ thư này đốt cho Bạch Vô Thường.

Sau khi đạt được quỷ thư, Bạch Vô Thường dựa theo biện pháp lão Quách dạy chuyển bài, một khúc Mẫu Đơn Đình từ trong quỷ thư truyền ra. 

Thẳng đến khi Mẫu Đơn Đình phát xong, Bạch Vô Thường tay vẫn cầm quỷ thư, đứng không nhúc nhích.

“Một khúc gan ruột đoạn, thiên nhai nơi nào tìm tri âm...”

Bạch Vô Thường khẽ thở dài: “Bao nhiêu năm chưa nghe được thủ khúc này rồi, cảnh còn người mất.” 

Diệp Thiếu Dương và lão Quách vụng trộm nhìn nhau một cái, ai cũng không dám tiếp lời.

Diệp Thiếu Dương thật không ngờ, thì ra Bạch Vô Thường ai gặp cũng sợ, cũng có thất tình lục dục, hơn nữa xem bộ dạng này, tựa như lúc còn sống còn có chuyện xưa gì sầu triền miên...

Bạch Vô Thường ý thức được mình thất thố, ho khan hai tiếng, thu liễm vẻ mặt, nói với lão Quách: “Ngươi cũng không tệ, vậy mà lại có thể phát minh ra thứ này.” 

Lập tức hỏi nguyên lý, lão Quách cẩn thận nói một lần.

“Nói như vậy, sử dụng quỷ thư này nghe khúc, hao phí là tu vi bản thân...” Bạch Vô Thường suy nghĩ một phen, rồi nói: “Nếu muốn nghe được thời gian càng dài, cần tu vi người nắm giữ đủ thâm hậu, có phải hay không?”

Lão Quách liên tục gật đầu. 

“Một khi đã như vậy, quỷ thư này cũng có ý nghĩa đốc xúc các quỷ sai quỷ tốt kia chăm chỉ tu luyện, là thứ tốt.”

Lão Quách vừa nghe, trong lòng không khỏi cảm khái, kẻ làm lãnh đạo trình độ nói chuyện đúng là cao, vội vàng phụ họa nói: “Không sai, cho dù là vì nghe quỷ thư lâu hơn, những người này cũng nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện.”

Bạch Vô Thường “ừm” một tiếng. 

“Vốn, ta là lo lắng thứ này thịnh hành âm ty, sẽ có cái gì không ổn, dễ dàng làm người ta mê muội mất cả ý chí, hiện tại xem ra, cũng không có gì không ổn. Nhưng... Ừm, có một số phương diện, còn cần thận trọng.”

Lão Quách thử nói: “Thất gia ý tứ là?”

“Ngươi chép nhiều một chút Côn Khúc vào cho ta, bổn tọa phải nghiên cứu kỹ càng một phen, ồ đúng rồi, đốt thêm một cái cho lão Bát, hắn thích nghe hí kịch... Ừm, bổn tọa cũng không phải là đang tìm ngươi đòi đồ.” 

“Không có không có, kiểm tra theo lệ mà, nên là thế, chờ ta chép xong khúc, lập tức đốt cho ngài cùng bát gia!” Lão Quách vội vàng tỏ thái độ.

Bạch Vô Thường rất hài lòng biểu hiện của hắn, xoay người đi về phía cửa sổ, lão Quách và Diệp Thiếu Dương cùng nhau cung tiễn.

Bạch Vô Thường đột nhiên quay đầu, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Đám quỷ phó yêu phó kia của ngươi, chạy đi đâu cả rồi?” 

Diệp Thiếu Dương kinh hãi, vội vàng xua tay: “Không biết, bọn họ ở âm ty gây ra họa lớn, sợ bị truy cứu, đều chạy cả rồi, ngay cả ta cũng chẳng biết đi đâu.”

Bạch Vô Thường nhìn hắn một cái, cũng không vạch trần nói: “Cũng không tính là họa gì lớn, mà nay âm ty và Thái Âm sơn giao chiến, chính là lúc dùng người, ngươi nếu có hành tung của bọn họ, còn cần khuyên bọn họ về âm ty, nhận lỗi, có lẽ cơ hội quan phục nguyên chức, lập công chuộc tội.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, trong lòng vui đến nở hoa: lấy thân phận của Bạch Vô Thường, ở trên loại sự tình này là tuyệt sẽ không nói lung tung, bằng không đến lúc đó không thực hiện được, chẳng phải là mất mặt. 

Có thể đem lời nói đến nước này, lấy thân phận của hắn, biểu đạt ra lượng tin tức đã đủ nhiều rồi.

Diệp Thiếu Dương lập tức bái tạ: “Cảm tạ thất gia, ta nếu là tìm được bọn họ, nhất định bảo bọn họ đi tự thú, đến lúc đó còn mong thất gia giúp đỡ thêm một chút.”

Bạch Vô Thường không nói gì, đốt đèn lồng từ ngoài cửa sổ rời khỏi. 

“Phù...”

Lão Quách nằm lên sô pha, thở phào một cái.

“Coi như đem vị này tiễn bước.” 

Diệp Thiếu Dương nhớ tới chuyện vừa rồi, nắm lên một cái gối ôm chọi tới. “Uổng cho huynh còn là sư huynh của đệ, thế mà lại kéo đệ xuống nước!”

Lão Quách cười hắc hắc: “Ta đã biết, hắn tìm ta nhất định là chuyện tốt, cho nên chia sẻ cho đệ mà. Đệ xem, nếu không như vậy, hắn sao có thể lộ ra khẩu phong, bảo bọn Tiểu Thanh Tiểu Bạch trở về âm ty.”

“Huynh đừng dán vàng lên mặt bản thân! Gia Cát Lượng sau chuyện, lúc trước là ai bị dọa gần tè ra quần!” 

Lão Quách đỏ mặt già, tiến lên kéo Diệp Thiếu Dương vào nhà: “Đi thôi, nhanh theo ta chép Côn Khúc gì đó đi, tranh thủ sớm một chút đem quỷ thư này đưa đi cho hắn. Ồ đúng rồi, còn có bát gia, bát gia lúc còn sống là người triều đại nào, thích nghe cái gì?”

“Đệ làm sao biết, huynh mỗi một loại đều chép một đoạn đi, chờ hắn nghe xong, thích cái gì, khẳng định sẽ đến nói cho đệ.”

Lão Quách cũng cảm thấy biện pháp này không tệ. Sau đó hai người dùng nửa giờ, hướng trong bộ hai quỷ thư chép đầy ca khúc và hí khúc, lão Quách ở bên trên phân biệt viết xuống tên Tạ Tất An cùng Phạm Vô Cứu, sau đó thiêu hủy. 

“Ngay cả Hắc Bạch Vô Thường cũng sinh ra hứng thú đối với Quỷ thư số 1 này của ta, thứ này, chắc chắn thịnh hành toàn bộ Quỷ Vực!”

Lão Quách tràn đầy lòng tin, tiếp đó kể, mình đang khai phá “Quỷ thư số 2” như thế nào, tăng thêm công năng gì mới...

Diệp Thiếu Dương không có hứng thú nghe cái này, nói chuyện mình muốn đi trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ tìm thảo dược. Lão Quách tỏ vẻ ủng hộ. 

“Tiểu sư đệ, thất gia đã để lộ ra tin tức này, đệ lần này đi thế giới trong tranh, có thể bảo Tiểu Thanh đi âm ty trước, tìm Chanh Tử dẫn kiến, bái phỏng Thôi phủ quân, nhận lỗi, viết cái kiểm điểm linh tinh. Chỉ cần Tiểu Thanh có thể quan phục nguyên chức, người còn lại cũng dễ xử lý.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, có thể để Tiểu Thanh Tiểu Bạch bọn họ về âm ty làm quan, là tâm sự tới tận bây giờ của hắn, dù sao ở lại trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ không phải kế lâu dài.

Ở trước khi chép bài hát, Qua Qua liền bị Diệp Thiếu Dương phái đi thế giới trong tranh, bảo nó đi bái kiến Quảng Tông thiên sư trước, nói rõ tình huống, mình gặp lão sau, là có thể đỡ tốn nước miếng một phen.