Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1610: A Ngốc Thức Tỉnh (1)



Nước còn sót lại khí độc, thấm vào ngón tay hắn sinh đau, cũng hoàn toàn không để ý, đem bốn phía đều đào một lần, không tìm được bất cứ lối vào nào. Diệp Thiếu Dương liên tục hít vào mấy hơi, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, ánh mắt từ trong đám người tìm được Hạng Tiểu Vũ, gấp giọng hỏi: “Thế nào mới có thể đi vào không gian giam cầm?

Hạng Tiểu Vũ nói: “Tôi không có cách nào, cậu muốn tìm Vương Mạn Tư, chỉ có kích hoạt huyền thạch, đem Vương Mạn Tư từ không gian giam cầm bức ra, có lẽ còn có cơ hội!”

Tạ Vũ Tình lập tức nói: “Thiếu Dương cậu đừng nghe hắn nói bậy, cậu làm như vậy, Lãnh Ngọc sẽ không cứu được nữa! Cô ta bắt đi Lãnh Ngọc, vốn chính là vì uy hiếp cậu!”

Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu tình huống, biết Lãnh Ngọc tạm thời hắn là không có việc gì, cũng dần dần tỉnh táo lại, hiểu đề nghị của Hạng Tiểu Vũ khẳng định không thể thực hiện.

Lý Lâm Lâm phân tích: “Vương Mạn Tư đã bắt đi Lãnh Ngọc, để lại lời bảo anh đi âm ty tìm cô ta, vậy nói rõ… Cô ta cũng muốn cho anh vào không gian giam cầm, cho dù anh không tìm cô ta, cô ta cũng nhất định sẽ chủ động tìm tới anh.”

Diệp Thiếu Dương nghe qua, cũng cảm thấy có đạo lý.

Lâm Tam Sinh lại phản bác: “Không phải như thế, cô ta bắt đi Nhuế tiểu thư, mục đích không phải vì tìm Thiếu Dương đàm phán, mà là muốn nắm một cái bùa hộ mệnh ở trong tay, thứ nhất, để chúng ta không dám kích hoạt Ngũ Sắc Huyền Thạch, phá hư không gian giam cầm, do đó tiếp tục tiến hành kế hoạch mở rộng của cô ta, cho dù kế hoạch này bị phá hư, chỉ cần cô ta cùng không gian giam cầm của cô ta còn tồn tại, cô ta còn có thể thi triển kế hoạch khác.

Tóm lại, cô ta bây giờ muốn tự bảo vệ mình, ý tưởng của cô ta là người nếu có thể tìm được cô ta, mượn Nhuế tiểu thư để áp chế ngươi, nếu người tìm không thấy vậy càng tốt, cô ta vì sao phải chủ động tới gặp ngươi?”

Không hổ là quân sư, một lời bừng tỉnh người trong mộng.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm gật gật đầu, hỏi: “Có biện pháp nào có thể tiến vào không gian giam cầm hay không?”

Lâm Tam Sinh nói: “Cái này ta nào biết, nhưng ta trước đó từng nghe ngươi nói, cô ta là vận dụng lực lượng thi tộc mở không gian giam cầm, cũng chính là nói, phương thức liên hệ không gian này, giống với Thanh Minh giới?”

Diệp Thiếu Dương mắt sáng ngời, “Chúng ta dựa theo phương thức tiến vào Thanh Minh giới, có thể tiến vào không gian giam cầm?”

“Trên lý luận, có lẽ là như thế.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ một phen, nói: “Nhưng ta nghe Tiểu Cửu nói, sinh linh nhân gian, muốn đi vào Thanh Minh giới, hầu như là không có khả năng làm được.”

Lâm Tam Sinh nói: “Tiểu Cửu là ai?”

“Cửu Vĩ Thiên Hồ.”

Khóe miệng Lâm Tam Sinh run rẩy một chút, nói: “Vậy sinh linh trong Thanh Minh giới các nàng là như thế nào ra vào hai giới?”

“Rất nhiều biện pháp.” Diệp Thiếu Dương vỗ ót, “Giờ ta kêu Tiểu Cửu đến!”

Tuy Tiểu Cửu cũng chưa chắc có biện pháp, hơn nữa đến nhân gian cũng cần thời gian, nhưng trước mắt cũng chỉ đành thử một lần.

Diệp Thiếu Dương mở tay, lập tức muốn kích hoạt hồn ấn Tiểu Cửu, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm: “Chờ một chút!”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, là A Ngốc từ trên đất đứng dậy. Trước đó hắn vì ngăn trở Vương Mạn Tư, bị cô ta đánh ngã xuống đất, sau đó liền vẫn nằm ở trên mặt đất run rẩy, đoàn người chỉ lo quan tâm an nguy của Nhuế Lãnh Ngọc, đã hoàn toàn xem nhẹ hắn tồn tại.

Không biết có phải mình ảo giác hay không, Diệp Thiếu Dương cảm giác được, A Ngốc trước mắt, so với bình thường nhìn qua có chút không giống, không ngốc một chút nào, cả người tản mát ra một luồng khí tức thần bí, ánh mắt cương nghị mà bình tĩnh, nhìn qua thế mà mơ hồ có một tia khí độ vương giả.

“Diệp Thiếu Dương, để ta tới đi.” Ngữ khí A Ngốc không cho phép nghi ngờ, hoàn toàn không giống với trước đây.

“Ngươi có biện pháp tiến vào không gian giam cầm?”

A Ngốc nhẹ nhàng gật đầu, phun ra bốn chữ: “Ta, thức tỉnh rồi.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, nhịn không được hỏi: “Ngươi rốt cuộc là người thế nào?”

“Hiện tại có thời gian nói cái này?” A Ngốc nói, “Diệp Thiếu Dương, sau khi tiến vào không gian giam cầm, ta trấn áp lực lượng chuyển đổi không gian luân hồi, đem không gian hấp thu, để Vương Mạn Tư không có cách nào biến ảo nữa, ngươi đi cứu người, nhất định phải cứu Lãnh Ngọc, ta quyết không cho phép cô ấy gặp chuyện!”

Diệp Thiếu Dương vẻ mặt lạnh lùng, “Cô ấy là nữ nhân của ta, ngươi đừng dùng thái độ này nói chuyện với ta!”

Hạng Tiểu Vũ lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Dương, đừng tin lời hắn, trên đời này không ai có thể dựa vào sức bản thân trấn áp được lực lượng thi tộc! Hắn là loại người nào, căn bản không có khả năng!”

A Ngốc căn bản không thèm để ý hắn, lập tức đi đến bên cạnh hố nước, nhảy xuống, hai tay cắm vào trong bùn đất trong lòng đất, một làn khí đen từ trên người hắn trong lỗ chân lông tràn ra, cuồn cuộn chảy đến đáy hố nước, dần dần hội tụ thành một chỗ giống như mặt gương…

Đoàn người Diệp Thiếu Dương đứng phía trên, thấy một màn này, tuy không rõ nguyên do, cũng cảm giác được lực lượng này cường đại, dư âm hướng bên trên bốc lên, đem quần áo mỗi người đều thổi bay lên.

Ở đây không ai không kinh ngạc đến cực điểm, trong đầu đều đang nghĩ một vấn đề: A Ngốc này thân phận chân thật rốt cuộc là gì, sao có thể có được lực lượng cường đại như thế?

Lâm Tam Sinh đặt một tay lên trên vai Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Thực lực của hắn, tuyệt đối không ở dưới ngươi.”

“Phành!”

A Ngốc vỗ một chưởng ở trên mặt gương do khí đen tạo thành, mặt gương vỡ nát, phía dưới không là bùn đất nữa, mà là một cái cửa vào tối om.

Hai tay A Ngốc chống cửa động, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, “Các ngươi đi đi!”

“Cứ thế đi vào không gian giam cầm?”

A Ngốc không lên tiếng. Diệp Thiếu Dương cũng không hỏi lại, dặn Tạ Vũ Tình ở lại chỗ này, sau đó bảo bọn Qua Qua đều đi xuống.

Tạ Vũ Tình biết mình đi cũng là trói buộc, không có yêu cầu đi cùng, nắm tay Diệp Thiếu Dương, nước mắt tí tách nói: “Cậu nhất định phải đem Lãnh Ngọc cứu ra, cô ấy là vì cứu tôi mới bị bắt đi, cô ấy nếu gặp chuyện, tôi cũng không sống nổi nữa.”

Diệp Thiếu Dương đưa tay lau đi nước mắt trên mắt cô, miễn cưỡng cười cười, nói: “Tin tưởng tôi, tôi có khi nào làm chị thất vọng?”

Tạ Vũ Tình nghiêm túc gật gật đầu.

Chờ sau khi bọn Qua Qua đều đi xuống, Diệp Thiếu Dương cũng muốn đi xuống, đột nhiên nhìn thấy Hạng Tiểu Vũ đứng ngây ra ở một bên, túm chặt hắn nói: “Ngươi theo ta cùng nhau đi xuống.”

Hạng Tiểu Vũ trước đó bị Vương Mạn Tư đánh cũng bị thương không nhẹ, không thể phản kháng, đành phải vặn vẹo thân thể tránh né, miệng nói: “Tôi không đi, tôi phải tìm cơ hội kích hoạt Ngũ Sắc Huyền Thạch, chỉ có như vậy…”

Diệp Thiếu Dương không cho phân trần, một tay đem hắn ném vào trong hố đen.

Tác dụng của Hạng Tiểu Vũ hiện tại đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, trên thực tế có cũng được mà không có cũng không sao, đừng nói gã bị thương, cho dù không bị thương, mình nhiều trợ thủ như vậy, cũng không để ý có thêm hoặc thiếu một mình gã, nhưng hắn biết, Hạng Tiểu Vũ đối với Vương Mạn Tư mà nói là người quan trọng nhất, mặc kệ cô ta bây giờ là thương gã hay là hận gã, nhất định rất mong có được gã.

Dù sao hôm nay tất cả cái này, đều là một tay gã tạo thành.

Mình có gã trong tay, chờ gặp được Vương Mạn Tư, có lẽ còn có cơ hội đàm phán.

“Diệp Thiếu Dương, ta có thể hấp thu lực lượng không gian, nhưng cần một đoạn thời gian, ngươi nhất định phải nắm chặt cứu ra Lãnh Ngọc!”