Trải qua một đoạn thời gian kích thích, trái tim cuối cùng khôi phục nhịp đập. Qua Văn Tự còn muốn hô hấp nhân tạo cho hắn, Diệp Thiếu Dương vội vàng nói: “Được được được, hô hấp nhân tạo thì miễn, tôi không sao, anh tránh ra đi.”
Diệp Thiếu Dương nói xong, hóa thành một hư ảnh, chui vào trong thân thể của mình, vài giây sau, hắn mở miệng, phun ra một khối dây leo như cục than, hít sâu một hơi.
Cuối cùng… Sống lại rồi nha.
Diệp Thiếu Dương nằm ở trên mặt đất hồi lâu, các loại cơ năng của thân thể dần dần khôi phục, chậm chạp từ trong ba lô lấy ra một chai nước sạch, vặn ra uống một ngụm, ‘Phốc’ một tiếng phun ra, ôm cổ họng, nằm úp sấp ở trên mặt đất bắt đầu nôn mửa.
“Diệp tiên sinh, cậu có phải dạ dày bị thương hay không, loại tình huống này là không thể uống nước, tôi đến giúp cậu kiểm tra một phen.” Qua Văn Tự sốt ruột nói.
Diệp Thiếu Dương nôn khan hồi lâu, vội vàng lại từ trong ba lô lấy ra một chai nước, vặn mở sau đó uống một hớp lớn, phun ra, sau đó ọc ọc trút mấy ngụm, Qua Văn Tự còn đi lên khuyên can, Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, “Cái gì dạ dày bị thương, tôi con mẹ nó uống nhầm, đó là nước tiểu ngựa!”
Trước khi tới lão Quách cho một chai nước tiểu ngựa. Nước tiểu ngựa cũng là pháp dược thiên nhiên phi thường hữu dụng, dưới một số tình huống có thể sử dụng, Diệp Thiếu Dương cũng mang theo, lại là dùng chai plastic đựng, vừa rồi trên người mình khó chịu, cũng không nhìn kỹ, tùy tiện mò được một chai nước liền uống, kết quả liền bi kịch.
Tử Côn đạo nhân cười phá lên, nói: “Diệp chưởng giáo, cậu nên may mắn uống là nước tiểu ngựa, nếu là khuyển hồng…”
Khuyển hồng là thuật ngữ giới pháp thuật, chỉ là kinh nguyệt chó cái chảy ra thời kỳ động dục…
Diệp Thiếu Dương liếc xéo gã một cái, nghĩ nếu thật sự uống lầm món đồ chơi đó, mình nhắm chừng chỉ có đi tìm chết.
Uống mấy ngụm nước, khôi phục một hồi, Diệp Thiếu Dương ngồi dậy, hướng “xác chết” của Huyết Phù Đồ nhìn tới, nhớ tới mới vừa rồi thảm chiến một phen, trong lòng cũng cảm khái không thôi, ba tầng Huyết Phù Đồ đã cường đại đến mức này, cái này nếu là chín tầng Huyết Phù Đồ trong truyền thuyết… Mình nhắm chừng hiện tại đã nằm chết rồi nhỉ?
Xem ra các thượng cổ tà vật kia trong truyền thuyết, thật sự không phải dễ đối phó.
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, cảm giác cả người đau đớn, cương khí trong cơ thể cũng thiếu thốn nghiêm trọng. Lúc trước ở trên tấm Phần Thiên Phù kia, hắn trút xuống gần như mười thành pháp lực, thành công chém giết Huyết Phù Đồ, mình cũng không sai biệt lắm đèn cạn dầu rồi.
“Mọi người thu thập trước một chút, tôi cần điều tức một lát.”
Chỉ với trạng thái mình hiện tại, nếu kế tiếp lại gặp tà vật gì, hoàn toàn là tặng đầu người.
Diệp Thiếu Dương vừa ngồi, chỉ nghe thấy ‘Phốc’ một tiếng, từ trong hài cốt Huyết Phù Đồ truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, một bóng người, từ trong một đống dây leo bị đốt trụi đứng dậy.
Quỷ hồn?
Diệp Thiếu Dương kinh hãi, gắng gượng đứng dậy, trong lòng lại kêu khổ, lúc này nếu đến thêm một đối thủ lợi hại, mình thật sự phải nằm lại đây.
Đám người Tử Côn đạo nhân cũng bị dọa không nhẹ, vội vàng lui về phía sau.
Quỷ hồn sau khi hiện hình, hướng Diệp Thiếu Dương đi qua từng bước một.
Diệp Thiếu Dương giãy dụa đứng dậy, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, chuẩn bị nghênh địch, kết quả đối phương lại làm một hành động phi thường kinh người: ở trước mặt Diệp Thiếu Dương quỳ một gối xuống, thản nhiên nói: “Tạ ân đại pháp sư cứu.”
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, chăm chú nhìn lại, lúc này mới nhìn rõ quỷ hồn này là một em gái, mặc cổ trang, nhìn qua như là trong phim cổ trang xuyên việt đến, khẩu âm nói chuyện cũng có chút chênh lệch với tiếng phổ thông hiện hành, Diệp Thiếu Dương từng có giao tiếp với không ít quỷ hồn, biết bọn họ nói đều là tiếng quan thoại lúc còn sống, không quá giống tiếng phổ thông hiện tại, nhưng ngôn ngữ sau Minh Thanh, cũng không quá khác với hiện tại, nghe hiểu là không có vấn đề.
“Cô là…”
“Tôi lúc trước ở trong cơ thể Huyết Phù Đồ kia, nghe được một ít đối thoại của mấy người, anh là Mao Sơn chưởng giáo?”
“Tiểu nữ tử là đệ tử Mao Sơn bắc tông đời hai mươi ba, tên là Phượng Hề.”
Diệp Thiếu Dương ngây ra tại chỗ, Mao Sơn bắc tông… đệ tử đời hai mươi ba, Mao Sơn Nam bắc nhị tông tuy không lui tới, nhưng bái là một tổ tông, nói tới vị em gái nhìn qua rất xinh đẹp này… Không đúng, là nữ quỷ, còn là tiền bối của mình, gọi một tiếng tổ sư cũng không đủ.
Diệp Thiếu Dương lập tức có chút không biết nói gì.
Phượng Hề tựa như nhìn ra hắn quẫn bách, âm u nói: “Diệp chưởng giáo không cần có gì băn khoăn, anh gọi tên tôi là được.”
“Được rồi, à, cô tên gì, Phùng Khích?”
“Phượng hoàng vu phi hề kỳ vũ, ra từ một câu của Kinh Thi.”
“Ặc, cha mẹ cô cũng thật có văn hóa.”
Ánh mắt Phượng Hề lại ảm đạm xuống, thở dài: “Tên này không phải cha mẹ tôi đặt, là Thôi lang đặt cho tôi.”
“Thôi lang?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Phượng Hề nói: “Diệp chưởng giáo, những thứ này để sau lại nói cho anh đi, anh có gì muốn biết, tôi có thể trả lời anh.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, mình quả thật có một bụng lời muốn hỏi cô, suy nghĩ một chút, trước đem thứ muốn biết nhất hỏi ra: “Cô và Huyết Phù Đồ là quan hệ gì, cô ở trong thân thể nó?”
“Đúng vậy. Diệp chưởng giáo có biết Huyết Phù Đồ là như thế nào luyện chế thành hay không?”
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu.
Tử Côn đạo nhân nói: “Tôi nghe nói, Huyết Phù Đồ là đối với một số cương thi hình thái đặc biệt nào đó dùng bí pháp ủ, ở trong cơ thể gieo xuống hồn chủng, cương thi bất tử, thi khí tu luyện thành, sẽ không ngừng tẩm bổ hồn chủng, dần dần trưởng thành huyết mộc…”
Phượng Hề nói: “Ông chỉ biết một mà không biết hai, luyện chế Huyết Phù Đồ, phải có hồn chủng, nhân chủng cùng thảo chủng. Nhân chủng chính là cương thi, cương thi này phải là tu vi thi vương trở lên, có thể hấp thu âm khí mà sống, còn phải là âm khí trong nước… Ở trong cơ thể nó gieo xuống thảo chủng, cái gọi là thảo chủng, đó là hạt giống Huyết Phù Đồ, nghe nói là một loại thực vật Quỷ Vực, tôi cũng không quá rõ lai lịch.
Có thảo chủng cùng nhân chủng, còn cần hồn chủng, ở trong cơ thể nhân chủng trung hoà thi khí, tránh cho thi thể quá mức cường đại, thảo chủng không thể tồn tại, cũng muốn tránh cho thi thể quá yếu, hủ hóa quá sớm, thảo chủng cũng sẽ không có đất sinh tồn… Hồn chủng này phải là sinh hồn rất cường đại, pháp sư tự nhiên là lựa chọn hàng đầu, hồn lực mới đủ ứng phó thi biến.”
Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, cẩn thận suy nghĩ một phen, nói: “Cô chính là hồn chủng bị lựa chọn?”
Phượng Hề gật đầu.
Diệp Thiếu Dương liếc hồ nước dưới dốc, thầm nghĩ trách không được nơi này sẽ có một đất dưỡng thi, trong đó có quan tài đá, như vậy ngũ hành thi nằm ở trong, là có thể hấp thu vô tận âm khí trong nước, chuyển hóa tu vi, sau đó tẩm bổ thảo chủng, ở dưới trợ lực của thảo chủng, cuối cùng trưởng thành Huyết Phù Đồ…
Phượng Hề nói tiếp: “Huyết Phù Đồ sau khi trưởng thành, lợi dụng máu thịt cương thi làm thức ăn, theo nó cùng nhau ngủ đông, nếu cương thi bị thương nặng, thi khí hỗn loạn, Huyết Phù Đồ liền sẽ sinh sôi ra, giết chết đối phương. Tôi làm hồn hạch của Huyết Phù Đồ, bình thường cũng là trạng thái ngủ đông, Huyết Phù Đồ sau khi tỉnh lại, tôi cũng theo đó tỉnh táo, lấy hồn lực khống chế hành động của Huyết Phù Đồ…