Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1794: Khổ Hình



“Có thể tra ra người báo cảnh sát là ai hay không?”

Tạ Vũ Tình nói: “Có thể, hiện tại hầu như không có điện thoại công cộng, thẻ di động cũng là đặt tên thật, muốn tra được mà nói chung quy là có biện pháp.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy chị giúp tôi tra một chút, chỉ cần tìm được là ai chơi xỏ tôi, tìm hắn thẩm vấn một phen không phải cái gì cũng sẽ biết.”

Tạ Vũ Tình nói: “Cậu cho rằng sở cảnh sát là nhà tôi mở sao?”

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc nói: “Không phải sao, tôi người bị tình nghi giết người này cũng được chị vớt ra, cái này còn là vượt tỉnh rồi, tôi rất hoài nghi chị có phải cảnh sát cả nước đều biết hay không.”

“Cậu đừng có được tiện nghi khoe mã!” Tạ Vũ Tình hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, “Tôi1ở Cương Thành quen người, là vì hai thành phố tiếp giáp, thường xuyên sẽ có một cái hoạt động hai bên, họp linh tinh cũng thường xuyên cùng nhau, phân cục trưởng trực thuộc khu này là người quen của tôi.”

“Chính là gã mặt rất trắng kia?”

“Ừm… Hắn vẫn luôn theo đuổi tôi, chỉ là không đủ chủ động.” Tạ Vũ Tình đắc ý liếc hắn, “Bằng không cậu cho rằng cậu có thể thả ra dễ dàng như vậy?”

“Ặc. Hình như… Gã này ba mươi mấy tuổi, con người thật ra trắng trẻo sạch sẽ, tuy không đẹp trai như tôi nhỉ, nhưng cũng không tệ lắm, hơn nữa ấn đường có nét ngang, nhìn có tướng quan, nhắm chừng còn có thể thăng, hắc hắc, thật ra cũng là lựa chọn không tệ.”

Tạ Vũ Tình hừ một tiếng nói: “Phải đó. Hắn lần này giúp tôi một việc lớn, trái lại cũng5phải cân nhắc một chút.”

Diệp Thiếu Dương biết cô là nói giỡn, ho khan hai tiếng nói: “Chúng ta nói chính sự, chị rốt cuộc có thể tìm được người báo cảnh sát hay không?”

Tạ Vũ Tình thu liễm vẻ mặt, suy nghĩ một hồi, nói: “Lẽ ra, nếu người báo cảnh sát báo là giả, hơn nữa có hiềm nghi phương diện hình sự, lúc này cảnh sát là có thể truy tra người báo cảnh sát…”

“Đúng vậy, đây là báo giả mà, tôi cũng không cướp bóc giết người cái gì.”

Tạ Vũ Tình lắc lắc đầu, “Không như vậy, bởi vì cái này của cậu đề cập đến sự kiện linh dị, tuy nội bộ cảnh sát đều tán thành ngành này tồn tại, nhưng dù sao cũng là một ngành bí ẩn, rất nhiều thứ là không có cách nào viết vào trong báo cáo, ừm… Tôi vẫn là đi tìm Lưu3Quảng thử xem.”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, liền biết không có vấn đề, nói giỡn: “Không cần hiến thân chứ?”

Tạ Vũ Tình đứng dậy nện một quyền ở trên ngực hắn: “Hiến thân cũng cần cậu đi hiến!”

Hiện tại đã là rạng sáng, Tạ Vũ Tình đương nhiên không quay về, gọi điện thoại cho Tuyết Kỳ nói đại khái một phen, sau đó vào buồng vệ sinh.

Diệp Thiếu Dương một lòng một dạ nghĩ vụ án, một lát sau nghe thấy cửa buồng vệ sinh mở, ngẩng đầu nhìn, nhất thời sửng sốt một phen: Trên người Tạ Vũ Tình quấn khăn tắm, từ trong phòng vệ sinh đi ra, bả vai lộ ra một mảng lớn làn da trắng như mỡ dê.

“Chị… Chị sao lại tắm rửa?” Diệp Thiếu Dương lắp bắp nói.

“Nói lời thừa, tắm rửa đi ngủ.”

“Ngủ…” Diệp Thiếu Dương nuốt một ngụm nước miếng.

Tạ Vũ Tình trừng3mắt nhìn hắn một cái, “Cậu nghĩ cái gì thế, nơi này không phải vừa vặn hai cái giường sao, tôi cũng lười đi đặt phòng tiếp, mỗi người một cái giường!”

Nói xong tắt đèn đi, cởi bỏ khăn tắm, chui vào trong ổ chăn.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, tắt đèn đem quần áo cởi ra lên giường nằm.

“Này, cậu không ngủ được à?” Trong bóng tối vang lên tiếng Tạ Vũ Tình.

Diệp Thiếu Dương nói: “Chị muốn làm gì!”

“Tôi đi, cậu nghĩ cái gì thế, à, trước đó cậu nói nữ quỷ kia câu dẫn cậu, ha ha, cậu có phải đợi hưởng thụ đủ mới bắt cô ta hay không?”

“Sao có khả năng!”

Tạ Vũ Tình cười lên khanh khách, “Cậu sắc nhân như vậy, tôi không tin.”

“Tôi sắc sao?”

Diệp Thiếu Dương chợt nghĩ đến cái gì, đột nhiên nhảy lên, mò mẫm đi bật đèn. Nhớ mang máng công tắc đèn ở5bên kia giường Tạ Vũ Tình, lúc đi qua bởi vì không nhìn thấy, vấp ở bên giường, trực tiếp nhào lên.

Giường đơn rất nhỏ, Diệp Thiếu Dương trực tiếp nhào vào trên người Tạ Vũ Tình.

Thân thể Tạ Vũ Tình run lên, đẩy hắn một cái, kêu lên: “Cậu làm gì!”

Diệp Thiếu Dương trở tay bịt miệng cô, “Đừng ồn ào, nơi này cách âm không tốt! Miễn cho người ta hiểu lầm, tôi bật đèn trước!”

Đưa tay ở trên tường sờ tới sờ lui, vừa đụng đến công tắc, không đợi ấn xuống, đột nhiên nửa thân dưới bị đầu gối Tạ Vũ Tình thúc cho một phát, ngã xuống ngay tại chỗ, hai tay ôm, quay cuồng ở trên giường.

“Cả nhà chị điên rồi…” Diệp Thiếu Dương đau đến mức nước mắt cũng chảy ra.

“Đau lắm sao?” Tạ Vũ Tình nghe động tĩnh này của hắn, lại có chút không đành lòng.

“Tôi4húc chị một nhát thử xem nha.” Diệp Thiếu Dương khôi phục một lúc lâu, mới lau nước mắt nói.

“Ai bảo cậu muốn rắp tâm bất lương!”

Diệp Thiếu Dương mặc kệ, một bàn tay ôm hạ thân, một bàn tay sờ ở trên tường, ‘Cạch’ một cái bật sáng đèn điện, nhất thời ngây dại.

Tạ Vũ Tình đã ngồi dậy, hai tay đem chăn che ở trước ngực, nhưng vị trí tương đối thấp, hầu như cái gì cũng thấy.

Khuôn mặt Diệp Thiếu Dương dần dần đỏ lên.

Tạ Vũ Tình đạp tới một cước, trực tiếp đem Diệp Thiếu Dương đạp ngã xuống đất, dùng chăn che hết toàn thân mình, đỏ mặt nói: “Diệp Thiếu Dương cậu là đồ biến thái!”

Vừa rồi một cước đó, lại đạp trúng bộ vị trọng điểm của hắn, Diệp Thiếu Dương nằm ở trên đất, chết đi sống lại quay cuồng một lúc lâu, Tạ Vũ Tình thấy bộ dạng này của hắn không giống như là giả bộ, nhíu mày nói: “Đau lắm sao?”

Diệp Thiếu Dương bò lại đến trên giường của mình, nằm úp sấp một lúc lâu, uể oải nói: “Chị đừng có mỗi lần đá tôi một cước sau đó đều hỏi câu này được không, biết đau còn xuống tay nặng như vậy! Tôi trêu vào chị à!”

“Nói giống như tôi cố ý, ai bảo cậu đột nhiên leo lên giường của tôi. Tôi nói cho cậu, tuy tôi thích cậu, nhưng không có nghĩa là tôi tùy tiện có thể cho cậu chạm vào nha…” Nói xong lời cuối cùng thanh âm mỏng manh đi, cúi đầu nói, “Trực tiếp như vậy không thể được, như thế nào cậu cũng phải tuần tự từng bước chứ…”

Tuần tự từng bước…

Diệp Thiếu Dương tức giận đấm giường. “Đại tỷ ơi, chị rốt cuộc nghĩ cái gì thế, tôi lúc trước không phải bắt nữ quỷ sao, từ sở cảnh sát đi ra tôi đem việc này quên mất, chị vừa nhắc tới nữ quỷ, tôi đột nhiên nhớ ra, muốn bật đèn đi đem cô ta thả ra thẩm vấn một phen, ai là muốn phi lễ chị chứ!”

Tạ Vũ Tình ngây ra tại chỗ, xấu hổ không chịu được, kinh ngạc nói: “Vậy cậu cũng nói trước một tiếng chứ, cậu nôn nóng như vậy… Ai biết cậu muốn làm gì!”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nói: “Tôi nào biết chị đột nhiên xuống tay chứ!”

Tạ Vũ Tình lại lần nữa đem đèn tắt đi, tìm được khăn tắm, đem toàn thân bao lấy, lại mở đèn, nhìn Diệp Thiếu Dương còn nằm úp sấp bất động trên giường, hỏi: “Cậu có làm sao không?”

Diệp Thiếu Dương ở trên giường nằm cứng đờ, đưa tay tự mình sờ sờ, uể oải nói: “Tạm thời giống như không có việc gì, cũng không biết đến lúc đó có thể dùng hay không…”

Tạ Vũ Tình ‘phốc’ một tiếng cười ra, tiến lên vỗ bờ vai hắn nói, “Lát nữa cậu có thể xem phim thử xem, không chết thì mau dậy làm chính sự.”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt nói, “Tôi bây giờ không làm được chính sự.”

“Còn dám đùa giỡn tôi!” Tạ Vũ Tình muốn động thủ, nghĩ đến hắn đã bị thương, vẫn dừng tay, ngồi ở một bên đợi một hồi.