Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1799: Tác Pháp Triệu Nữ Quỷ (2)



Nói đến cùng, Diệp Thiếu Dương cảm giác mình ở phương diện này vẫn mềm lòng, coi như là một điểm yếu của mình.

Sau khi thả con mèo đen, Diệp Thiếu Dương ở trong căn phòng tràn ngập âm khí này đi một vòng, cái gì cũng chưa phát hiện, vì thế đi trong mấy tòa nhà khác lượn một vòng, chưa phát hiện cái gì nữa, vì thế trở về, ở ven đường mua đồ ăn, trở lại khách sạn.

Vừa mới vào cửa đã nhận được điện thoại của Lý Hoành Giang, hẹn hắn giữa trưa ăn cơm.

Diệp Thiếu Dương đối với tên công tử ăn chơi này không có bất cứ hảo cảm gì, nhưng cũng rất tò mò đối với động cơ của gã, vì thế nói cho gã mình không muốn lăn qua lộn lại, muốn ăn cơm cứ tới đây tìm mình.

Lý Hoành Giang sảng khoái đáp ứng, hai mươi phút sau gọi điện thoại tới, nói cho Diệp Thiếu Dương địa chỉ một khách sạn. Diệp Thiếu Dương chưa có bằng lái không dám lái xe, trực tiếp gọi xe đi qua, vài phút là tới, coi như là khách sạn tốt nhất vùng này.

Ở trong phòng, Diệp Thiếu Dương gặp được Lý Hoành Giang, Lý Hoành Giang còn mang đến một nam tử, nhìn qua ba mươi mấy tuổi, con người rất khách khí, Lý Hoành Giang giới thiệu nói hắn tên là Lý Phương Hồ, là bạn của gã.

“Diệp đại sư, xin được chỉ giáo.” Lý Phương Hồ rất khách khí bắt tay Diệp Thiếu Dương, “Thực không dám giấu, tôi đối với pháp thuật cũng là thoáng nhập môn, lúc trước từng xem phong thuỷ cho nhà Lý công tử, kết bạn, lúc Lý công tử gặp chuyện, tôi cũng từng đi xem, nhưng bó tay không có cách, bởi vậy nghe nói Diệp đại sư chữa khỏi cho cậu ấy, rất là tò mò, hôm nay cố ý mời Lý công tử bắc cầu, muốn làm quen với Diệp đại sư một chút, hy vọng đừng cảm thấy đường đột.”

Diệp Thiếu Dương tự nhiên là khách khí với hắn một phen, trong lòng giật mình, trách không được vừa vào cửa đã cảm giác được trên thân gã có khí tức pháp thuật, thì ra cũng là pháp sư.

“Lý sư phụ là môn phái nào?” Diệp Thiếu Dương sau khi ngồi xuống hỏi.

“Không dám nhận, tôi chỉ là trước kia ở trong một môn phái nhỏ dân gian từng học vài năm, tên là Long Hoa môn, Diệp đại sư khẳng định nghe cũng chưa từng nghe nói.”

Diệp Thiếu Dương quả thật chưa từng nghe nói môn phái này… Nhưng thấy thằng cha này nói năng khiêm tốn, trên thực tế khí tức pháp thuật trên thân hắn không tính là quá mỏng manh, Diệp Thiếu Dương đoán, thực lực của hắn tám phần tiếp cận lão Quách loại trình độ đó, đã kết bạn với thổ hào, nhắm chừng cũng là loại thầy địa lý thích hành tẩu giang hồ.

Đối với cái này Diệp Thiếu Dương thật ra không phản cảm, dù sao mọi người đều là lăn lộn kiếm miếng cơm.

“Tôi hôm nay mang theo một chai rượu thuốc, ngâm đã nhiều năm, hôm nay mời Lý công tử cùng Diệp đại sư nếm thử.”

Lý Phương Hồ nói, lấy ra một bình rượu thủy tinh, chất lỏng màu vàng nhạt, xuyên thấu qua cái chai, có thể nhìn thấy bên trong có đương quy, nhân sâm… các loại dược liệu, còn có một sối thứ không gọi được tên.

Lý Phương Hồ tỏ vẻ đây là mình vào núi hái thuốc, cố ý hội tụ vài loại trân quý, điều phối mà thành, đại bổ đối với cơ thể, ân cần rót cho hai người bọn Diệp Thiếu Dương, thịnh tình không thể chối từ, Diệp Thiếu Dương cũng uống một chút, cảm giác hương vị có chút ngọt, tựa như cũng được.

Trong bữa Lý Phương Hồ rất ân cần, trong lúc nói chuyện, hỏi Diệp Thiếu Dương phương diện sư thừa, Diệp Thiếu Dương lướt qua chuyện đó, Lý Phương Hồ biết quy củ, cũng không hỏi nhiều, cuối cùng thử thăm dò hỏi, có thể mời Diệp Thiếu Dương dạy mình đôi ba chiêu hay không.

Diệp Thiếu Dương giật mình, thì ra đây mới là mục đích gã mời mình ăn cơm, lấy lệ cho qua, Lý Phương Hồ cũng không nói thêm nữa.

Lý Hoành Giang nhắc tới tối hôm qua xảy ra vụ án giết người, hỏi Diệp Thiếu Dương có phải có liên quan với nữ quỷ kia hay không, Diệp Thiếu Dương công bố mình cũng không biết, uống một chén rượu, tỏ vẻ mình phải về ngủ một hồi. Lúc tan cuộc, Diệp Thiếu Dương đem chìa khóa xe giao cho Lý Hoành Giang, Lý Hoành Giang không thu, bảo hắn thích lái bao lâu thì lái bấy lâu, Diệp Thiếu Dương đối với ô tô thật ra không có hứng thú gì, đã không dùng được, cũng liền trả lại cho gã.

Trở lại khách sạn, ngủ một lát, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, mở cửa nhìn là Tạ Vũ Tình, cô không có thẻ phòng chỉ có thể gõ cửa.

“Thế nào rồi?” Diệp Thiếu Dương bảo cô vào phòng, hỏi.

Tạ Vũ Tình ngã chỏng vó lăn lên trên giường, nói: “Đã lâu không uống rượu tây, không ngờ choáng như vậy.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói; “Chị không phải đi làm việc sao, sao còn uống rượu?”

Tạ Vũ Tình lườm hắn nói: “Không uống rượu sao làm được việc, phi, sao nghe vào tai ô uế như vậy. Tôi là nói… Tôi không uống rượu cùng, dỗ người ta một chút, người ta sao có thể giúp tôi.”

“Dỗ người ta, ai?” Diệp Thiếu Dương liên tục ngây ra.

“Còn có thể có ai. Tôi không phải đã nói với cậu sao, chuyện này đi trình tự nhà nước, là không thể thực hiện được, cho dù coi là sự kiện linh dị để xử lý, cũng phải đi trình tự, không biết phải đợi tới khi nào, cho nên đành phải thông qua quan hệ tư nhân…”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới hiểu, cười nói: “Cho nên chị liền đi tìm người nọ theo đuổi chị, chị bồi hắn, đổi lấy tình báo.”

Tạ Vũ Tình nâng chân muốn đá hắn, nhớ tới chuyện tối hôm qua, cho nên tha hắn, trừng mắt nói: “Đừng nói khó nghe như vậy, tôi chỉ là đáp ứng cùng hắn ăn cơm mà thôi, ai biết hắn không biết từ đâu kiếm ra một chai rượu tây bốc như vậy, tôi chỉ uống một ly, hiện tại đầu óc còn váng vất.”

Diệp Thiếu Dương đáng khinh cười nói: “Không chừng người ta chính là muốn đem chị trút say, gạo nấu thành cơm…”

Tạ Vũ Tình hừ lạnh một tiếng nói: “Không có khả năng, cho hắn một vạn cái gan hắn cũng không dám.”

Diệp Thiếu Dương nói; “Cái đó không chắc đâu, người ta là làm quan, đây lại là địa bàn của hắn, chị sau chuyện tố cáo hắn nhắm chừng cũng vô dụng.”

“Nghĩ cái gì vậy!” Tạ Vũ Tình hung hăng lườm hắn một cái, sau đó cười lạnh nói, “Là địa bàn của hắn không sai, nhưng cậu cũng quá coi thường tỷ tỷ rồi! Không nói cái này nữa, cho cậu.”

Tạ Vũ Tình từ trong túi lấy ra một tờ giấy, đưa cho Diệp Thiếu Dương.

Bên trên viết tên một người, phía sau là quê quán, gia đình địa chỉ… các loại tin tức.

Là tư liệu của người gọi điện thoại báo cảnh sát.

Là một nam giới tên Phương Bân, hai mươi sáu tuổi, cư trú ở Cương Thành.

“Tôi vừa mới vào hệ thống tra xét một phen, gã này có vài lần bị câu lưu, hút thuốc phiện, tụ tập đánh nhau, say rượu lái xe gây họa… Hẳn là tên du thủ du thực không làm chuyện chính đáng.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nói: “Người này quen biết tôi? Vì sao phải chơi tôi?”

“Khẳng định là chịu người ta sai khiến đi, loại người này dễ thu mua nhất.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy làm sao bây giờ, đi tìm hắn hỏi một chút?”

Tạ Vũ Tình lắc đầu: “Không có cách nào cả, người ta chỉ là gọi điện thoại báo cảnh sát, lại chưa làm gì khác, cho dù là báo cảnh sát giả, tình tiết cũng không nghiêm trọng, không thể làm gì hắn cả.”

Sau đó nói: “Tôi vừa rồi đã thông báo Kỳ Thần, bảo cậu ấy điều hai người qua đây, theo dõi người này, xem hắn tiếp xúc với người nào, bây giờ chỉ có thể như vậy, ban điều tra tôi định đoạt, gặp được sự kiện linh dị, chỉ cần không liên quan cái khác, giám thị theo dõi loại thủ đoạn thường quy này vẫn được. Bây giờ chỉ có chờ, giám thị hai ngày trước đã rồi nói. Cậu bên kia thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Buổi tối hành động.”

Buổi chiều hai người không có việc gì, hai người tranh thủ lúc rảnh rỗi, ra ngoài đi bộ. Tạ Vũ Tình không thích đi dạo phố, kéo Diệp Thiếu Dương đi cảnh điểm Thải Thạch Cơ nổi tiếng Cương Thành.