Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2037: Hung Hiểm Đi Chung Đường (3)



Hàng hóa của những người này đều đặt ở giữa xe ngựa, chất một đống lớn, có một số túi to mở miệng, lộ ra hàng hóa bên trong, Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, thấy đại bộ phận đều là hoa quả, còn có một chút đồ sứ linh tinh.

Hơi khiến Thúy Vân và Diệp Thiếu Dương xấu hổ là, trên xe có một hành khách nhận ra Thúy Vân, là một tiểu tử cùng thôn với cô, nhìn thấy Thúy Vân lên xe, giật mình một chút, lại nhìn thấy cô đi chung với Diệp Thiếu Dương, càng kinh ngạc không chịu nổi.

Thúy Vân đành phải nói mình là theo biểu đệ đi nhà phụ thân hắn một chuyến là cậu của mình.

Bạn trẻ ở mặt ngoài đương nhiên sẽ không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn hai người bọn Diệp Thiếu Dương, rõ ràng chính là cảm thấy hai người là đi bỏ trốn, nhưng Diệp Thiếu Dương toàn thân trang phục thân sĩ, khiến hắn cũng không dám mạo phạm.

Tám người, hai băng ghế, bốn người một hàng, ngồi đối mặt nhau. Diệp Thiếu Dương Bảo Thúy Vân ngồi ở tận cùng bên trong, mình ở bên cạnh cô. Sau khi mọi người ngồi xong, xe ngựa bắt đầu chạy, Thúy Vân ghé vào trên cửa sổ nhỏ nhìn bên ngoài, nhìn mình một đường rời khỏi huyện thành, nơi mình sinh hoạt mấy năm, trong đầu có chút lưu luyến, đồng thời cô cũng cảm giác được, mình có thể vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại.

Xe ngựa lọc cọc lọc cọc đi ở trên đường cái, một đường chạy chậm, xe bắt đầu xóc nảy, lắc lư, Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên ngồi xe ngựa trên ý nghĩa thật sự rất không quen, Thúy Vân cũng có chút không thoải mái, từ trong túi lấy ra hai quả quýt hồng, hai người bắt đầu gặm.

Những người đối diện hiển nhiên là thường xuyên ngồi xe ngựa, không có cảm giác gì không thoải mái, sau khi xe ngựa bắt đầu chạy, bọn họ liền bắt đầu nói chuyện phiếm.

Những tiểu thương này, dùng lời năm mươi năm sau để nói chính là buôn lậu loại hai, mở mồm thảo luận là vận mệnh trong nước, các loại bình phẩm từ đầu đến chân, cộng thêm các lời đồn đầu

đường cuối ngõ nghe được, nói sinh động như thật. Diệp Thiếu Dương tuy buồn cười, nhưng từ bọn họ nói chuyện, coi như là biết được một ít tin tức phương diện chính trị: trước mắt là Hoàn hệ cầm quyền, chiếm cứ trung ương, cho nên làm đại bản doanh Hoàn hệ, vùng An Huy trước mắt vẫn là rất thái bình,

Diệp Thiếu Dương nghe bọn họ trong khi nói chuyện luôn nói tới “Đoạn công” của An Huy, còn có “Trương mặt rỗ” của Đông Bắc, nói là hai bên đối chọi gay gắt, rất có thể sắp khai chiến.

Diệp Thiếu Dương khi đi học không nghe giảng bài cho lắm, nhưng cũng từng đi học, đối với lịch sử dân quốc hơi biết một chút như vậy, đoàn Đoàn công trong miệng bọn họ, hắn chính là tổng lý Đoạn Kỳ Thụy, cũng là thủ lãnh Hoàn hệ, về phần Trương mặt rỗ, khẳng định không phải thổ phỉ kia trong ( Nhượng Tử Đạn Phi), từ bọn họ nói chuyện biết được là thủ lĩnh Đông Bắc quân, vậy hắn là chính là Trương Tác Lâm.

Những người trong sách lịch sử này, không ngờ mình thế mà xuất hiện ở một thời đại cùng bọn họ, bỗng nhiên nghĩ tới cái này, trong lòng Diệp Thiếu Dương có chút hỗn độn…

Sau đó bọn họ lại nhắc tới một người tên “Tôn tiên sinh”, từ trong bọn họ nói chuyện, Diệp Thiếu Dương biết được một việc, Tôn tiên sinh bởi vì chiến tranh thất bại, bị người ta đuổi tới Quảng Châu, trước mắt đang ở bên đó phát triển thể lực.

Ở lúc nhắc tới Tôn tiên sinh, lời bọn họ nói tràn ngập tôn kính, nhưng đối với tiền đồ của hắn có chút bi quan, cho rằng hắn đấu không lại đám quân phiệt giảo hoạt đó.

“Các ngươi nói Tôn tiên sinh, là Tôn Văn đi?” Diệp Thiếu Dương thật sự nhịn không được chen một câu.

Đoàn người bỗng nhiên nghe hắn nói một câu như vậy, đều ngùng nói nhìn hắn, trong ánh mắt có một loại biểu cảm “Cái này còn cần nói”.

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôn tiên sinh nhất định sẽ thành công.”

Mấy hành khách đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, một hành khách hỏi: “Vị tiên sinh này sao lại nói vậy, là có căn cứ gì

sao?

“Cái này..” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, hắn cũng chưa từng nghiên cứu lịch sử, có thể có căn cứ gì, nhưng Tôn Văn về sau lên làm tổng thống dân quốc, đây là sự thật mỗi người đều biết đến.

“Tôn Văn tiên sinh là một lòng vì quốc gia và nhân dân, có cánh quân có đạo, từ xưa tà không thắng chính, Tôn tiên sinh tự nhiên có thể thành công.”

Tuy hắn chưa cho ra tin tức mọi người muốn, nhưng hắn nói đoạn lời này coi như là hợp tâm ý mọi người, mỗi người đều gật đầu, tỏ vẻ hắn nói không sai.

Xe ngựa chạy ở trên đường cái nửa ngày, lúc trời sắp tới, đỗ ở ngoài của một khách sạn, xa phu tỏ vẻ đêm nay ở lại chỗ này không đi nữa, các vị có thể tự ở trọ, ngày mai dậy sớm lại lên đường.

Diệp Thiếu Dương xuống xe nhìn một chút, gian khách sạn này không lớn, bởi vì tọa lạc trên đường cái, rời xa thị trấn, không có khả năng có khách nhân khác, nhắm chừng làm chỉ là làm ăn các hành khách xe ngựa.

Phòng khách của khách sạn chia ra ba hạng thượng trung hạ, Diệp Thiếu Dương bây giờ có ba con tiểu hoàng ngư

trên người, vốn muốn đặt hai gian phòng tốt nhất, nhưng Thúy Vân bà quản gia này lại kiên quyết không cho phép, cứ bắt hắn đặt một gian phòng.

“Một gian phòng, hai người chúng ta.” Diệp Thiếu Dương khó xử nhìn cô.

“Chị là chị của cậu, sợ gì. Tiết kiệm tiền là tốt rồi.” Thúy Vân đúng 3lý hợp tình.

Diệp Thiếu Dương không có cách nào, cuối cùng hai bên đều lui một bước, đặt hai gian phòng hạ đẳng. Phòng hạ đẳng tự nhiên chẳng thể tốt tới đâu, điều kiện đơn sơ, giường còn có chút ẩm, nhưng hai người cũng không phải không thể chịu khổ, cũng không sao cả.

Ở trên xe ngựa lắc lư một buổi chiều, trên thân hai người đều rất khó chịu, ở khách điếm tùy tiện ăn chút đồ ăn bình thường, cũng đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.

Lộ trình phía sau, cũng đều là lặp lại loại quá trình buồn tẻ cùng chán nản này, bởi vì xe ngựa luôn luôn đi trên đường cái, rời xa thị trấn, kế hoạch muốn kiến thức một phen phong thổ ven đường của Diệp Thiếu Dương cũng ngâm nước nóng, mỗi ngày đều nghẹn ở trong xe ngựa, mấy hành khách kia vài ngày mới đầu còn lải nhải nói chuyện, tán gẫu các loại đại5 sự thiên hạ, về sau cuối cùng cũng mệt mỏi, trên cơ bản không có gì để tán gẫu, mọi người chỉ cùng nhau ngồi suông.

Diệp Thiếu Dương và Thúy Vân ở chung rất vui vẻ, tuy Thúy Vân khắp nơi bảo hẳn tiết kiệm tiền, tương lai còn cưới vợ, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn rất hưởng thụ loại cảm giác có người chiếu cố này, dù sao hắn ở thế giới này là cô độc một mình, Thúy Vân lại là ân nhân cứu mạng của hắn, Diệp Thiếu Dương tự nhiên cảm thấy rất thân với cô, nhưng cũng chỉ là loại cảm giác giữa chị em, cũng không có gì khác. Thúy Vân đối với hắn cũng tương tự, khắp nơi coi là em trai mà chiếu cố.

Ở trên xe ngựa xóc nảy đại khái khoảng một tuần, cuối cùng là đến chỗ giao giới của An Huy và Giang Tây, mắt thấy cách mục tiêu càng lúc càng gần, trong lòng Diệp/Thiếu Dương cũng tràn ngập khát khao, nhưng bất ngờ vẫn đã xảy ra.

Bọn họ ở sau khi đến Hoàn Nam, chợt nghe nói thành Bắc Kinh đánh trận, nói là Hoàn quân và Đông Bắc quân đã đánh, chủ lực Hoàn quân đã Bắc thượng, cứ như vậy, một ít quân phiệt tỉnh lân cận liền thừa dịp trống mà vào, quấy rầy biên giới An Huy.

Đây vốn là một thời đại quân phiệt hỗn chiến, người thời đại này đối với loại chiến tranh quy mô nhỏ này sớm đã thành thói quen, hành khách cùng xe cũng chưa cảm thấy chiến tranh cùng mình có gì quan hệ, ngược lại có thêm rất nhiều đề tài câu chuyện, ở trên xe hưng phấn thảo luận.

Nhưng thật sự đến nơi giao giới hai tỉnh, tất cả đều đã thay đổi.