Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2054: Hồn Chi Ràng Buộc (4)



Trên thực tế, Diệp Thiếu Dương trái lại ước gì bọn nó đều ở bên dưới, ba tiểu quỷ này tuy đều là cấp bậc ác quỷ, nhưng cũng không thể hành động dưới ánh mặt trời thời gian dài, trước mắt đang tiếp cận chính ngọ, mặt trời chính là thời điểm độc, ba ác quỷ kia nếu tới muốn gây sự, quả thực là chịu chết.

Diệp Thiếu Dương và Trương đạo trưởng cùng nhau di động đến dưới bóng cây, nhìn một đám tiểu đạo sĩ kia đào giếng.

“Oa…” Một tiếng trẻ con khóc nỉ non, từ trong miệng đứa bé vợ của Lưu Tứ ôm trong lòng phát ra.

Vợ của Lưu Tứ vừa nghe liên hoảng hốt, vội vàng ôm đứa nhỏ đi cho Trương đạo trưởng xem, hỏi hắn là chuyện gì xảy ra.

Trương đạo trưởng xem xét một chút đứa bé trai kia, nói: “Không có gì, chỉ là đói bụng.”

“Đói bụng?” Vợ chồng Lưu Tứ đều ngây dại. Lưu Tứ ngập ngừng nói: “Trước kia đều là nửa đêm mới đói…”

Hai mắt Trương đạo trưởng trọn lên, nói: “Đói bụng là chuyện tốt đó, trước kia mấy con quỷ đó một mực quấn lấy nó, hôm nay không quấn quít lấy nó, hồn lực của nó khôi phục, tạm thời bình thường, mau cho nó ăn đi.”

Vợ của Lưu Tứ vừa nghe, cuống quít quay lưng lại, bắt đầu cho đứa bé bú. “Đa tạ đạo trưởng, đa tạ đạo trưởng…” Lưu Tứ vui mừng hướng Trương đạo trưởng chắp tay vái.

Trương đạo trưởng liếc Diệp Thiếu Dương một cái, thản nhiên nói: “Cám ơn hẳn là được, không quan hệ với ta.”

Lưu Tứ ngẩn ra, nhất thời kẹt, cứng ngắc ở nơi đó không biết nói cái gì cho phải, chủ yếu là nhớ tới loại thái độ không tín nhiệm kia của mình lúc trước đối với hắn, còn có ở trước mặt Trương đạo trưởng nói những lời tổn hại hắn, nào ngờ Trương đạo trưởng trước mắt lại tự mình thay đổi thái độ đối với hắn…

Diệp Thiếu Dương nói: “Cũng đừng cảm tạ tôi trước. Đấu pháp vừa mới bắt đầu, nhỡ đâu đánh không lại ba tiểu quỷ kia, bọn nó vẫn trở về quấy rầy con anh.”

Lưu Tứ vừa nghe, đột nhiên khẩn trương hẳn lên, cầu xin Diệp Thiếu Dương và Trương đạo trưởng cứu đứa nhỏ của mình.

Diệp Thiếu Dương an ủi vài câu, bảo hắn ở một bên chờ là được.

Lưu lão hán cũng đi qua an ủi hắn, vỗ vỗ bả vai Lưu Tứ, nói: “Tôi nói như thế nào với cậu, đứa cháu trai vợ này của tôi… Pháp lực cao cường, tôi không nói sai nhỉ?” Nói xong còn đắc ý nhìn Diệp Thiếu Dương một cái. Xấu hổ cùng áy náy trước đó đã sớm quét sạch hết.

Mấy đệ tử của Trương đạo trưởng thay phiên ra trận, đem miệng giếng đào ra một mảng lớn, cũng may đây là một cái giếng đá, vách giếng bốn phía là dùng đá đắp, chỉ cần sau khi mép trên mở ra, hướng ra bên ngoài chuyển đá đi là được.

Chuyển đá là công việc thể lực, mấy tiểu đạo sĩ mệt tới mức đầu đầy mồ hôi, tốn gần một giờ, cuối cùng đã đem đại bộ phận đá chuyển ra ngoài, mở rộng không gian giếng đá, để một người ở bên dưới có thể tự nhiên hành

động.

Ở trong quá trình này, Diệp Thiếu Dương chưa bỏ ra một chút khí lực, hắn cần tiết kiệm sức lực. Đợi tất cả chuẩn bị xong, hắn từ dưới tán cây đứng dậy, hỏi Trương đạo trưởng: “Ông tới?”

Trương đạo trưởng nhìn thoáng qua giếng đá bị đào ra, nuốt ngụm nước miếng nói: “Tôi có tuổi rồi, không quen leo lên leo xuống, vẫn là cậu làm đi.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, tìm Lưu Tứ đòi mấy cây nến chuẩn bị trước, cầm một cái xẻng, nhảy xuống dưới giếng đá.

Trước dùng mồi lửa đem mấy ngọn nến đốt lên, cắm ở trên bùn đất vách bị đào đá ra, chiếu sáng mặt đất, là một đống hỗn hợp bùn đất ngói vụn. Cũng không có gì đáng nói, chỉ có đào.

Vì phòng ngừa một xẻng xuống, đem thi cốt cắm thành hai đoạn, Diệp Thiếu Dương từ mép ngoài cùng bắt đầu thật cẩn thận đào, mỗi một xẻng hạ xuống, đều phải kiểm tra một lần.

Mới đầu đào còn rất dễ dàng, nhưng đào tới phía sau, cái xẻng đã khó có thể hạ xuống, ở giữa bùn đất, khắp nơi đều là rễ cây rắc rối khó gỡ, tự nhiên là thuộc về hai cây hòe kia trên mặt đất, rễ cây cuộn lại cùng một chỗ, rất khó có thể đào được.

Mặt khác, Diệp Thiếu Dương chú ý tới, thời điểm mình dùng xẻng xúc đứt rễ cây, phía cuối những cái rễ này đều sẽ chảy ra chất lỏng giống máu, so với máu thì nhạt hơn một chút.

Diệp Thiếu Dương thấy lạ mà không lạ nữa, biết là hai cây hòe kia đã thành tinh, nhưng cũng là vừa thành tinh, còn chưa nhập đạo”, cũng chỉ là thoát ly thân thể bằng gỗ, tạm thời là sẽ không cử động.

Rễ cây như vậy, thật ra ngược lại dễ đối phó. Diệp Thiếu Dương hướng bên kêu gọi, bảo Trương đạo trưởng hỗ trợ kiếm chút máu gà trống đến. Trường đạo trưởng lập tức phân phó Lưu Tứ đi làm. Sau đó kéo Diệp Thiếu Dương đi lên trước, nghe hắn nói tình huống phía dưới, cũng kinh ngạc than thở không thôi.

“Ba ác quỷ kia, không ở bên dưới?” Trương đạo trưởng hỏi.

“Đương nhiên không ở, bọn nó hẳn là ở bên ngoài nhiếp hồn tu luyện, ban đêm mới sẽ trở về thân thể

Vẻ mặt Trương đạo trưởng có chút kỳ quái nhìn hắn, nói: “Cậu rốt cuộc là đến từ đâu?

“Tôi không phải đã nói với ông, tôi là đệ tử Mao Sơn.”

Trường đạo trưởng đương nhiên nhớ rõ hắn lúc trước nói, hồ nghi nói: “Mao Sơn chưa có đệ tử đời ba mươi chín.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, không nói gì thêm, bởi vì không thể giải thích rõ ràng.

Trương đạo trưởng chỉ cho rằng hắn là có nỗi khổ trong lòng nào đó, cần giấu diếm xuất thân của mình, cũng không hỏi nữa.

Đợi không đến nửa giờ, Lưu Tứ đã trở lại, trong tay cầm theo một cái gáo hồ lô, bên trong là máu gà trống nóng hầm hập.

Diệp Thiếu Dương dùng máu gà vẽ bùa, một hơi vẽ mười mấy tấm, Trương đạo trưởng ở một bên nhìn thủ pháp vẽ bùa của hắn, quả thực thuần thục đến cực hạn, tuyệt đối không phải mình có thể sánh bằng, ngây ra tại chỗ.

Diệp Thiếu Dương mang theo những tấm bùa máu gà đó vẽ, lại lần nữa nhảy xuống giếng đá, đều dán trên những cái rễ kia, niệm chú ngữ. Linh phụ lập tức cháy lên, trút ra linh lực, như là chất lỏng nào đó có tính ăn mòn, đem những cái rễ kia hòa tan cắt đứt hết.

Đọi tới sau khi rễ cây bị ăn mòn đến đủ trình độ, Diệp Thiếu Dương dùng xẻng rễ cây đem cuộn lại với nhau gạt ra, ở giữa còn có một mảng rễ cây chưa bị ăn mòn, tầng tầng lớp lớp bọc cùng một chỗ, cũng không thấy rõ bên trong có gì, chỉ có thể cảm nhận được từng tia từng luồng thi khí từ bên trong thẩm thấu ra.

Diệp Thiếu Dương đoán thứ mình muốn tìm 80% là ở nơi này, vì thế bảo bên trên buông dây thừng, tự mình động thủ, đem vật này từ dưới giếng câu lên, đặt ở trên mặt đất, nhìn qua như là một cái kén tằm thật lớn.

Đoàn người lập tức đều vây lên, tò mò vây xem.

Diệp Thiếu Dương đem máu gà còn lại trong gao hồ lô hướng “kén tằm” này đổ xuống, không bao lâu, kén tằm đã bị ăn mòn.

Diệp Thiếu Dương bừng bừng hứng thú ngồi xổm phía trước kén tằm này, nói: “Các vị khán giả, thời khắc chúng kiến kỳ tích sắp đến…”

Duỗi tay ra, đem một tầng rễ cây phía trên cùng giật đứt, vật phía dưới lộ ra, khiến đoàn người chỉ chớp mắt đã chấn kinh.

“A!” Vợ của Lưu Tứ kêu lên chói tai, Lưu Tứ vội vàng đem cô kéo đến một bên, dùng thân thể chặn ánh mắt của cô, mình cũng cả người run lên, không dám nhìn nữa.

“Cái này… Quá dọa người rồi! Cái này sao có khả năng!” Lưu lão hán bị dọa đặt mông ngồi ở trên mặt đất, muốn tránh ra giống như vợ chồng Lưu Tứ, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi được từ trên một đống vật kia.

Đó là ba đứa trẻ con!

Không phải xác thối rữa, cũng không phải bộ xương, mà là thi thể ba đứa trẻ con hoàn hảo: làn da trong trắng lộ hồng, vẻ mặt điềm tĩnh, trên thân mỗi một đứa đều mặc yếm, ba đứa ôm lấy nhau, nhìn qua như là đang ngủ say.