Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2060: Cứu Tiền Bối (3)



Diệp Thiếu Dương an ủi bản thân như vậy, trong lòng vẫn cảm nhận được một loại cô độc thật sâu. Lúc này, hắn hy vọng cỡ nào các đồng bạn nhỏ của Liên Minh Tróc Quỷ ở bên người, cho dù một người cũng được, ít nhất có thể thảo luận với mình một chút, mà không phải giống như bây giờ, mình một người một mình mờ mịt bước đi.

Ngoài thành Bắc Kinh, trong một chùa miếu không nổi tiếng.

Thiền phòng vốn nên là nơi yên tĩnh nhất, nhưng hiện tại lại tuyệt không yên tĩnh.

Một hòa thượng đứng ở trước cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài. Không ngừng có tiếng lửa đạn từ xa xa truyền đến, nhưng qua cả giờ, thanh âm giống như so với lúc trước càng gần thêm một chút.

Một người trẻ tuổi mặc áo vải, sắc mặt cương nghị lạnh lùng vội vàng xuyên qua chùa chiền, đẩy một phát mở cửa thiền phòng, thấy hòa thượng kia vẫn đứng ở trước cửa sổ, vội vàng nói: “Bảo gia, sao cậu còn không thu thập đồ, trong thành đánh trận rồi, nhắm chừng rất nhanh sẽ đánh tới chỗ chúng ta!”

Tứ Bảo một tay chống cửa sổ, vạn sự bất đắc dĩ nói: “Đánh trận có gì quan hệ với chúng ta chứ! Đánh chết tốt nhất, nói không chừng chết rồi có thể trở lại thế giới của chúng ta.”

Thiếu niên lạnh lùng kia nói: “Cậu nghĩ cái gì thế chúng ta nếu chết, có thể sẽ vĩnh viễn không trở về được!”

Tứ Bảo thở dài, nhìn hắn nói: “Tôi cũng chỉ là xả cái bực tức, Đại Vĩ, chúng ta không đi. Chúng ta

cứ ở lại thành Bắc Kinh, chúng ta ở đây chờ Thiếu Dương.” Bị hắn gọi “Đại Vĩ”, chính là Ngô Gia Vĩ. Hai người bọn họ tới thế giới này cũng có một tuần rồi, may mắn hơn Diệp Thiếu Dương là thời điểm hai người bọn họ xuyên việt ngay tại trong cùng một rừng cây, rất nhanh đã gặp, lúc ấy cũng giống với Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt ngây dại, không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng là bị dư âm Đông Hoàng Chung cuốn đến nơi nào đó của Thanh Minh Giới.

Hai người từ trong rừng cây đi ra, tìm được một thôn nhỏ, hai người tò mò vào thôn, tìm người hỏi, kết quả trả lời là ngoài thành Bắc Kinh, hai người ngây ra tại chỗ.

Sau đó Tứ Bảo phát hiện trang phục bọn họ không đúng, phong cách phòng xá kiến trúc trong thôn cũng rất kỳ quái, tóm lại khắp nơi đều lộ ra một loại khí tức hoàn toàn khác với đương đại.

Cuối cùng hai người phát hiện vấn đề, tìm người hỏi thăm một phen về ngày tháng, mới biết được bọn họ ở năm 1922, mới đầu hai người không tin, về sau đi tìm quyển hoàng lịch, lúc này mới xác định mình thật sự xuyên việt rồi… giống với Diệp Thiếu Dương, hai người mới đầu kinh ngạc cùng buồn bực, tột đỉnh, cũng may bọn họ là hai người, có thể thương lượng với nhau.

Ở sau khi phát hiện không thể quay về, hai người rất nhanh đã bình tĩnh lại, thương lượng nên làm gì, làm như thế nào.

Tuy bọn họ không biết mình là như thế nào tới thế giới này, nhưng bọn họ tin tưởng, nhất định là có liên quan với Từ Phúc, quan trọng nhất là bọn họ không quen biết Từ Phúc, nghĩ tới nghĩ lui, hai người bọn họ hẳn là bị “ngộ thương”. Từ Phúc nhằm vào hẳn là Diệp Thiếu Dương, bọn họ tám phần là vì cùng nhau đứng ở trên Đông Hoàng Chung, mới bị cùng nhau hút tới đây với Diệp Thiếu Dương.

Nói cách khác, Diệp Thiếu Dương tám phần cũng ở thế giới này. Hai người tự nhiên đem mục tiêu định thành tìm kiếm Diệp Thiếu Dương, nhưng lại không biết đi đâu mà tìm, ở xung quanh thẩm tra hai ngày, hoàn toàn không có tin tức, hai người bắt đầu hoài nghi, Diệp Thiếu Dương căn bản là không theo bọn họ xuyên việt đến một chỗ… Hai người đối không chịu được, như quỷ lưu lạc nơi nơi, tìm chùa miếu này ở.

Chùa miếu này không có người, nhưng phòng không tệ, đệm chăn linh tinh thể mà cũng đều có thể dùng hai người hỏi thăm ở chung quanh mới biết được hòa thượng trong chùa miếu này, bởi vì tránh chiến loạn đi phương nam, hai người liền không khách khí ở lại, hơn nữa ở trong hầm tìm được rồi một ít khoai lang chôn ở bên trong, Nhắm chừng là không tiện mang đi lưu lại.

Hai người mấy ngày nay ăn đều là khoai lang, các loại cách ăn đều thử một lần, Tứ Bảo tuy là hòa thượng, bây giờ vừa nghĩ đến khoai lang liền muốn nôn.

Ngô Gia Vũ nghe xong lời Tứ Bảo nói, khó hiểu nói: “Ở lại thành Bắc Kinh có ích lợi gì, Thiếu Dương chưa chắc sẽ đến.”

Tứ Bảo nói: “Nếu Thiếu Dương giống chúng ta ở thế giới này, như vậy ở lại Bắc Kinh, cơ hội nhất định nhiều hơn so với ở thành nhỏ thị.”

Ngô Gia Vì khó hiểu nói: “Lời này nói như thế nào?”

“Cậu nghĩ tới chưa, chúng ta đang tìm Thiếu Dương Thiếu Dương rất có thể cũng đang tìm chúng ta.” Thấy Ngô Gia Vĩ gật đầu, Tứ Bảo tiếp tục nói, “Từ tiềm thức con người mà nói, nếu không có mục đích tìm người mà nói, khẳng định là đi thành phố lớn, bởi vì thành phố lớn nhiều người, tiện hỏi thăm. Hơn nữa chỉ có Bắc Kinh Thượng Hải mấy thành phố lớn này. Cậu ấy cũng không thể tùy tiện đi thành nhỏ thị chúng ta không biết tìm chúng ta chứ? Chúng ta cũng là tương tự.”

Ngô Gia Vị chậm rãi gật đầu, nói: “Cái này nói tới coi như là một loại ăn ý. Nhưng, cho dù là Thiếu Dương cũng đến thành Bắc Kinh, chúng ta lại như thế nào tìm được cậu ấy?”

“Chờ chiến loạn qua đi, tôi nghĩ biện pháp.” Tứ Bảo sờ cái đầu trọc nói.

Ngô Gia Vĩ nhíu mày nói: “Nghĩ biện pháp gì, cậu ở thế giới này, chẳng phải cũng là người xa lạ sao, chẳng lẽ dán thông báo tìm người hay sao?”

Tứ Bảo ở trên khuôn mặt da non thịt mềm của hắn véo một cái nói: “Cậu quả thật đoán đúng phân nửa, nhưng có một thứ, so với thông báo tìm người tác dụng lớn hơn nữa, nhưng… Tôi cũng phải tính toán hẳn hoi trước một phen, trước cho đánh trận kết thúc đi.”

“Ai biết phải đợi tới khi nào.” Ngô Gia Vĩnói, “Đánh trận lại không phải chúng ta có thể quyết định.”

Tứ Bảo khinh bỉ nhìn hắn một cái, “Đã nói cậu người này đi, trừ tu hành vẫn là tu hành, không quan tâm lịch sử một chút nào, năm nay là năm 1922, thời kì này đã xảy ra đại sự gì, cậu khẳng định không biết.”

Ngô Gia Vị chấn động nhìn hắn, nói: “Chẳng lẽ cậu biết?

“Tôi đương nhiên biết, miễn phí nói cho cậu nghe chút, tháng từ năm 1922, lần đầu tiên Trực Phụng chiến tranh bùng nổ, hiện tại là Đông Bắc vương Trường đại nguyên soái cùng Trực hệ Ngô tư lệnh đánh trận, đến đầu tháng năm, Ngô tư lệnh xuất kỳ binh, đi vòng cầu Lô Câu… Đánh bại Đông Bắc quân, chẳng qua là ngày 5 tháng 5, Trường đại nguyên soái lui giữ Đông Bắc, Trực hệ vào chủ thành Bắc Kinh… Cho nên nhiều nhất đến ngày 5 tháng 5, là thái bình. Đương nhiên đây đều là cuối cùng trên sách viết, nhỡ đầu viết không đúng, tôi cũng không có biện pháp.”

Ngô Gia Vĩ sau khi nghe xong, kinh ngạc bởi người trời, ngây ngốc nhìn hắn, nói: “Cậu thế mà lại biết lịch sử chi tiết như vậy?” Đột nhiên vỗ ót, nói: “Tôi nhớ ra rồi, cậu là trộm mộ tặc! Trách không được!”

Trộm mộ tặc cần hiểu biết mộ táng các thời đại, đối với bối cảnh thời đại, triều đại thay đổi vận vân, cũng sẽ đọc lướt qua, khẳng định so với người thường biết lịch sử hơn nhiều.

Tứ Bảo trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Không có gì quan hệ với trộm mộ, nói thật với cậu, sư phụ tôi ở trước khi xuất gia, chính là một quan quân dưới trướng quân phiệt nào đó thời kì Bắc Dương, bởi vì giết người quá nhiều, về sau sau khi giải phóng vì tránh họa mới xuất gia. Ông đối với lịch sử dân quốc rõ như lòng bàn tay, bình thường không có việc gì thì nói những thứ này với tôi, trong thiền phòng của ông lại có rất nhiều sách về phương diện lịch sử dân quốc.

Tôi lúc còn nhỏ không thích đọc kinh thư gì cả, sau đó cậu biết đấy. Không phải tôi thổi, nếu thi lịch sử dân quốc, đề một trăm điểm tôi ít nhất có thể thi được chín mươi lăm điểm.”