Nữ thi vừa thấy như vậy, không khỏi sốt ruột hẳn lên, nói: “Lưu tư lệnh là người nào, các anh sao không động thủ?”.
Tam đương gia nói: “Phu nhân có điều không biết, Lư tư lệnh này, là tổng thủ lĩnh tam sơn ngũ hồ một thế hệ này, cho dù là đại dương gia, cũng phải gọi hắn một tiếng đại ca, không có cách nào cả, thân thích họ nhà hắn, không dễ đắc tội.”
Nữ thi vừa nghe, sắc mặt lạnh lùng, nói: “Cho dù như thế, Lưu tư lệnh lại không ở đây, các anh giết mấy người này, ai biết là các anh giết.”
Tam đương gia nghe cô nói như vậy, con người co rụt lại, Diệp Thiếu Dương sớm đề phòng điều này, nói: “Thật không dám giấu, tôi lần này ra ngoài, đã đưa thư qua lại với Lưu tư lệnh, hắn biết tôi cần đi chuyến này, bằng không chúng tôi làm sao dám đi đường Nhị Long sơn các anh? Phụ cận nơi này chỉ có một hội các anh, tôi chết ở đây, Lưu tư lệnh truy tra, các anh ăn nói như thế nào, tôi chính là em họ hắn đó?”
Tam đương gia vừa nghe, lập tức bỏ chủ ý hủy thủ diệt tích.
Thật ra Diệp Thiếu Dương vốn định nói nữ thi này là Lưu tư lệnh muốn, thiếu chút nữa đã nói ra, linh quang vừa hiện, nghĩ đến Lưu tư lệnh thổ phỉ lớn như vậy, hẳn là sẽ không làm việc này, nói càng dễ dàng dẫn tới người ta hoài nghi, vì thế chưa nói.
Nữ thì thấy Tam đương gia do dự, biết là không giết được, phản ứng cũng cực nhanh, nói: “Một khi đã như vậy, anh đem bọn họ trói lại lên núi, gởi thư cho Lưu tư lệnh chứng minh một phen không phải được rồi.”
Nào ngờ Diệp Thiếu Dương phản ứng càng nhanh hơn, không chút nghĩ ngợi nói tiếp: “Đi thì đi, nán lại mười ngày nửa tháng tôi cũng không sợ, để Lưu tư lệnh phải người tới đón càng tốt, chỉ sợ
đến lúc đó Lưu tư lệnh sẽ nói Nhị Long sơn hỏng quy củ trên đường.” Nữ thi còn muốn nói gì, Tam đương gia khoát tay, hướng ba người bọn Diệp Thiếu Dương ôm quyền ( nhưng là tay phải bao tay trái, người thường ốm quyền là tay trái ôm tay phải, bởi vì tay trái là thiện, tay phải là ác, tay trái ôm tay phải, là lấy thiện làm đầu, tỏ vẻ thiện ý, thổ phỉ lại khác, làm vốn là việc ác, tay phải ôm tay trái, cũng là
một cái khởi thủ lễ, nói rõ thân phận của mình, người hiểu biết liếc một cái liền biết là thổ phỉ): “Huynh đệ hiểu lầm rồi, đã là họ hàng Lưu tư lệnh, vậy là người trong nhà, cỏ mọc xà nhà từng tấc cao, nước cao không cuốn long vương miếu, nữ tử này có duyên với đại đương gia nhà ta, ta giữ lại, các huynh đệ mời.”
“Cất nhắc!” Diệp Thiếu Dương cũng không dám đòi nữ thi nữa, chắp tay, nhanh chóng thu thập hành lý, gọi Thúy Vân và Trần Tam đã bị dọa nhũn cả chân, cũng không để ý tới trời mưa, hướng những thi thể kia niệm Khởi Thi Chú, vội vàng ra cửa miếu. Trước khi đi, nhìn lén nữ thị đó một cái. Nữ thị hung ác nham hiểm nhìn hắn, khóe miệng mang theo một nụ cười quỷ dị.
Ba người đi ra khỏi miếu đổ nát, cũng không để ý tới trời nắng may mà trời mưa không có mặt trời, đối với thi thể không có ảnh hưởng gì quá lớn trực tiếp đuổi thi thể đi về phía trước, đi khoảng mười phút đồng hồ.
Diệp Thiếu Dương đem thi thể đuổi vào trong rừng phụ cận, Trần Tam vẻ mặt sốt ruột lẫn hoảng hốt nói: “Diệp thiên sư, chúng ta còn không đi mau chút, nán lại đây làm gì?”
Một tay Diệp Thiếu Dương kéo tay Thúy Vân, trấn an cô, nhìn đường nhỏ ngoài bìa rừng, lạnh lùng nói hai chữ: “Báo thù!”
Trần Tam ngẩn người, nói: “Báo thù gì?”
“Mẹ ta sinh ta, không phải để cho người ta mắng!” Diệp Thiếu Dương nghiến răng nói ở trên vấn đề này, hắn có chút cực đoan, chủ yếu vẫn là mình từ nhỏ đã không có mẹ, càng thêm mẫn cảm.
Trước kia cùng Tứ Bảo và Tiểu Mã bọn họ ở chung nói giỡn, treo cửa miệng, cái đó khác, bị người ta thật sự chỉ vào mũi mắng, đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, thật đúng là lần đầu tiên. Nếu nói đối phương là người thường thì thôi, là thổ phỉ giết người như ma, vậy thật sự không thể nhịn. Lúc trước bởi vì có Thúy Vân và Trần Tam, nếu không hắn đã sớm động thủ.
Thúy Vân nghe hắn nói như vậy, lập tức hoảng hốt, “Thiếu Dương, cậu đừng làm bừa, bọn họ có súng, cậu đấu không lại bọn họ!
“Chị, chị yên tâm! Tôi có biện pháp!” Diệp Thiếu Dương kéo tay cô an ủi, “Tôi có bao giờ từng để chị thất vọng.”
Thúy Vân lập tức ngẩn người. Quả thực, tuy mình quen biết Thiếu Dương không lâu, nhưng hắn làm một việc nào, không phải ngoài dự đoán của mọi người?
Trong lúc nói chuyện, trên đường nhỏ lại vang lên tiếng vó ngựa.
Cái này ở trong dự đoán của Diệp Thiếu Dương: nữ quỷ kia sợ mình, không dám ở trong ngôi miếu đổ nát lưu lại lâu, nhất định sẽ bảo mấy tên thổ phỉ kia nhanh chóng đưa cô ta lên núi, nơi đây là đường phải qua.
Diệp Thiếu Dương dựa vào một thân cây ngồi xuống, nói: “Hai người đứng lên tiếng!”
Nói xong nhắm mắt lại, linh hồn nháy mắt xuất khiếu, bay ra ngoài, đến trên đường, vừa lúc đuổi kịp mấy thổ phì cưỡi ngựa tới đây, chỉ có ba thổ phỉ, còn có Tam đương gia kia, một thổ phỉ vui vẻ cõng nữ thi.
Diệp Thiếu Dương thấy một màn này, biết đám thổ phỉ này khẳng định là chia làm hai đội, một đội tiếp tục xuống núi đi làm việc, một đội khác do Tam đương gia tự mình dẫn đội, đem nữ thi này đưa cho đại đương gia của bọn hắn.
Một đám ngu ngốc, nhặt được lựu đạn, còn coi là bảo bối!
Diệp Thiếu Dương bay qua, hồn phách thẳng tiến thân thể Tam đương gia, một khắc cũng không dừng lại, trực tiếp dùng hồn lực của mình, làm vỡ nát Tam đường gia ba hồn bảy vía, Tam đương gia thất khiếu đổ máu, từ trên ngựa rơi xuống. Diệp Thiếu Dương vốn định đem mấy tên thổ phỉ giết người cướp của giết hết, quay đầu nhìn, nữ thi kia cưỡi ở trên lưng ngựa hương mình âm trầm nhìn tới, hiển nhiên đã phát hiện mình, chỉ là không muốn rời khỏi thân thể để đối phó mình, dù sao muốn khắc chế sát khí của Nhân Hình Sát cũng rất không dễ dàng, nhập vào một lần cũng rất khó khăn.
Diệp Thiếu Dương hiện tại cũng là trạng thái hồn phách, giết không được cô ta, đành phải nói với cô ta: “Ngươi cũng đừng đắc ý, ta không biết ngươi là quỷ ở đầu ra, trong vòng tam đình, ta tất giết ngươi!”
“Ta chờ người đến!” Nữ thi oán hận nói.
Hai người đều dùng thần thức nói chuyện, người khác cũng không nghe được. Vốn Tam đương gia chính là cưỡi ngựa đi ở phía sau cùng, mấy tên thổ phỉ phía trước chỉ lo chạy, đều không thấy được Tam đương gia đã chết.
Lúc hồn phách Diệp Thiếu Dương bay đến trong rừng cây, mới nghe thấy bên kia hô to gọi nhỏ, hồn phách vội vàng trở về thân thể. Thúy Vân và Trần Tam trước đó thấy hắn đột nhiên bất động, đang không biết làm sao, thấy hắn đột nhiên tỉnh, vừa muốn hỏi hắn làm sao vậy, Diệp Thiếu Dương túm lấy bọn họ, nói: “Đừng hỏi nữa, đi!”
Lập tức đuổi mấy thi thể xuyên qua rừng cây, phía sau truyền đến tiếng quát lớn, Diệp Thiếu Dương biết là nữ thi kia sai sử mấy thổ phỉ tới bắt mình, nhưng bọn họ cưỡi ngựa không vào được rừng cây, vì thế yên tâm xuống núi, cũng không dừng lại, bảo Trần Tam dẫn đường, một hơi vòng qua Nhị Long sơn, lại đi nhanh nửa giờ, lúc này mưa cũng đã tạnh, Diệp Thiếu Dương đề nghị tìm rừng cây kín đáo nghỉ ngơi.
“Diệp thiên sư, Tam đương gia kia… Dọc theo đường đi ba người đều đi nhanh như chạy trốn, căn bản chưa kịp nói một câu, hiện tại cuối cùng tạm dừng, Trần Tam lập tức mang chút kinh sợ hỏi.