Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2098: Ban Đầu Của Kiêu Hùng (1)



Diệp Thiếu Dương đột nhiên khẩn trương hắn lên, bày tư thế, tính hắn một khi giơ súng, lập tức lao tới giết chết hắn.

Chỉ có một mình hắn, cho dù có súng, Diệp Thiếu Dương tự tin giết chết hắn cũng rất nhẹ nhàng.

Nhưng Tiểu Tam chưa rút súng, vì bày tỏ thành ý của mình, hắn thậm chí buông hai tay đi tới, Diệp Thiếu Dương có chút nghi hoặc, đành phải đứng bất động.

“Ta đem tiền cướp của người cho ngươi.” Tiểu Tam nói xong, thò tay vào trong túi tiền, Diệp Thiếu Dương lập tức khẩn trương một phen, nhưng Tiểu Tam lấy ra không phải súng, mà là một cái túi vải, sau khi mở ra, bên trong là mấy thỏi vàng óng ánh.

“Lần trước cướp tiền của ngươi, trả lại cho ngươi.” Tiểu Tam đem túi vải ném cho Diệp Thiếu Dương, cười cười nói: “Không đánh không quen biết.”

Hắn cười rất ôn hòa, thậm chí làm người ta có chút cảm giác như tắm gió xuân, nếu không phải từng thấy một mặt khác của hắn, Diệp Thiếu Dương hầu như sẽ bị bộ dáng hiền lành này của hắn lừa gạt.

Có thể ngụy trang thành nụ cười như vậy, đủ để chứng minh người này tâm kể cực sâu.

Nhưng cho tiền chung quy là chuyện tốt, hơn nữa vốn chính là tiền của mình. Diệp Thiếu Dương

đem thỏi vàng thu lại, hỏi: “Có ý tứ gì?” Tiểu Tam ôm quyền nói: “Vừa rồi thủ đoạn đối phó nữ thi của ngươi, ta tránh ở bên cạnh vụng trộm thấy được, cho nên một đường đuổi theo tới đây… Ngươi là pháp sư à.”

“Làm sao vậy?” Diệp Thiếu Dương không muốn nói cái gì với hắn, nhưng nhất thời nghiền ngẫm không ra suy nghĩ của hắn, đành phải làm lấy lệ trước.

Tiểu Tam cười cười. “Ca ca ta chính là pháp sư, một đệ tử của Ngũ Đài Sơn, rất lợi hại, cho nên ta là tin tưởng pháp thuật, trước đó ta cũng thấy được, lại nghĩ tới chuyện lúc trước ở trong ngôi miếu đổ nát, mấy tên thủ hạ đó của ta, đều là người giết?”

Diệp Thiếu Dương hơi ngẩn ra, trầm giọng nói: “Muốn báo thù?”

“Đừng hiểu lầm, ta nếu là muốn báo thù, lúc trước ở sau lưng người bắn lén là được rồi. Ta muốn bàn với người một vụ làm ăn. Người từng nghe nói Đại Thanh bảo tàng không?”

Đại Thanh bảo tàng?

Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, thời đại kia của mình, cách Đại Thanh quốc cũng hơn một trăm năm rồi, cho dù có truyền thuyết gì cũng đã sớm tan thành mây khói, vì thế lắc lắc đầu.

Tiểu Tam nghe nói hắn không biết, cũng không bất ngờ, nói: “Ngươi không biết, cũng rất bình thường, chuyện này vốn không có bao nhiêu người biết.”

Diệp Thiếu Dương hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ người biết?

Tiểu Tam cười nói: “Ta nếu là không biết, cũng sẽ không tới hỏi ngươi.” Nói xong nhìn hàng rào bên kia một cái, bởi vì ban đêm, cách rừng cây vẫn có thể thấy bên đó ánh lửa lượn lờ, có người đang cầm đuốc đi tới đi lui.

“Thời gian của ta không nhiều nữa, nói ngắn gọn, ta cần một pháp sư, biết thuật phân kim định huyết, đến giúp ta thăm dò vị trí mộ lớn, bảo tàng bên trong, tô hoàng chi bất tận, nếu có thể có được, bất cứ việc nào cũng có khả năng.”

Diệp Thiếu Dương chấn động nhìn hắn. “Ngươi nghiêm túc?”

“Đương nhiên, bằng không ta sao có thể đuổi theo người nói cái này.”

“Ca ca ngươi không phải là pháp sư sao, vì sao tìm ta?”

“Ca ca ta đã chết, hắn đi tìm cổ mộ, tìm được rồi, nhưng không thể đi ra.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Vì sao không tìm người khác?”

“Ta trước kia cảm thấy, lấy lực lượng của ta, không có khả năng tìm được bảo tàng, quan trọng nhất là… Ta trước kia đối với bảo tàng cũng không cảm thấy hứng thú lắm, bởi vì… Trước đó người cũng coi như kiến thức mưu lược của ta, bằng năng lực của ta, muốn có cuộc sống tốt cũng không khó.”

Diệp Thiếu Dương chưa tỏ vẻ, nhưng trong lòng thật ra là đồng ý, đâu chỉ có cuộc sống tốt, loại người này, nếu cho hắn cơ hội, chỉ cần giữa đường không có gì bất ngờ xảy ra chết mất, có thể nói tuyệt đối là loại người kiêu

hùng.

Tiểu Tam nói tiếp: “Trước kia ta không có dã tâm, nhưng hiện tại, ta đã có. Cho nên ta có hứng thú đối với bảo tàng, mà người là pháp sư đầu tiên ta gặp được, ngươi có thực lực, trong nháy mắt giết mấy tên thủ hạ của ta, hơn nữa không nương tay chút nào.”

“Nếu lúc ấy có cơ hội, ta cũng muốn giết ngươi.” Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói.

Tiểu Tam nhếch miệng cười lên, “Một tướng công thành vạn cốt khô, ta làm như vậy, cũng chỉ là vì bảo hộ bản thân… Ta không có thời gian nói với người nữa, ngươi có hứng thú hợp tác hay không. Bảo tàng, một mình ta lấy không hết, cho dù là cho ngươi 1%, cũng đủ người tiêu mười đời.”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, nói: “Ta nếu từ chối thì sao, người muốn giết ta?”

“Ha ha!” Tiểu Tam cười phá lên, chỉ nhìn mà nói, cười phi thường hào sảng. “Cái này tuyệt đối sẽ không, mèo có đường của mèo, chó có đường của chó, người ta đi không phải một con đường, không đáng tàn sát nhau.” Tiểu Tam hướng hắn chắp tay, “Ngươi chậm rãi cân nhắc rõ ràng, có thể tới tìm ta, từ ngày mai, ta chính là trại chủ Nhị Long sơn, nhưng ta ở lại đây không lâu, nhưng người muốn tìm ta, có thể.”

Trại chủ Nhị Long son…

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến chuyện hắn lúc trước dẫn mấy tên thủ hạ lặng lẽ mò mẫm tìm Quỷ Kiến Sầu, thì ra là muốn thừa dịp tiệc cưới, đoàn người đều uống say, phát động chính biến, thay thế địa vị Quỷ Kiến Sầu, nhưng đối với hắn loại người này mà nói, làm trại chủ một cái trại thổ phỉ, thật sự chỉ là một điểm khởi đầu mà thôi.

Diệp Thiếu Dương cũng không có hứng thú tìm hắn, cho nên cũng không hỏi hắn liên hệ như thế nào, có cái gì số di động wechat qq linh tinh, đương nhiên, thời đại này cũng không có. Hắn đang nghĩ là, mình nên giết hắn hay

không…

Loại kiêu hùng này, một khi đắc thể, tương lai sẽ rất nguy hiểm, có lẽ sẽ có rất nhiều người vì hắn mà chết. Nhưng… Mình hình như quản có chút rộng rồi, mình chỉ là pháp sư, không có quyền lực quyết định sinh tử của người khác.

Lại nói đây không phải thời đại của mình, mình một người từ ngoài đến, ở thế giới này có thể hàng yêu trừ ma, đã vượt qua chức trách của mình, những việc khác, mình thật sự không quản nổi.

Hơn nữa phàm là trái phải rõ ràng, tất cả đều là mệnh số, nếu gã trước mặt thật sự có thể ở nhân gian nhấc lên một trận sóng gió, cũng là chuyện được định sẵn, hơn nữa đối với chính hẳn người đến từ một trăm năm sau mà nói, tất cả cái này đều là bụi bậm lịch sử.

Ở thời gian Diệp Thiếu Dương mất tập trung, Tiểu Tam đã đạp tảng đá Diệp Thiếu Dương trước đó đắp, xoay người trèo lên hàng rào, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, “Lần sau gặp mặt, ta gọi là Tam gia.” Nói xong, nhảy vào trong son trại.

Diệp Thiếu Dương đứng nhìn một hồi, xoay người xuống núi.

Chuyện nơi này đã kết thúc, hắn cần đi làm việc của bản thân.

Tiểu Tam xuyên qua rừng cây, tới trước hố phận Diệp Thiếu Dương trước đó mai phục nữ thi. Đã có rất nhiều thổ phỉ tụ tập ở phụ cận, hướng bên trong hố phân vây xem.

Một thủ hạ của hắn thấy hắn đi tới, lập tức nói: “Báo cáo Tam gia, cương thi kia đã chết.”

“Trúng pháp thuật của biểu đệ ta, đương nhiên đã chết.” Tiểu Tam cười lên, nhìn đám người đang nhìn nhau, nói: “Chuyện lúc trước, nghĩ hẳn mọi người cũng đều đã thấy, vị pháp sư kia, là biểu đệ của ta, là ta mời đến, bởi vì ta sớm đã nhìn ra, tân nương tử này là người chết… Cũng chính là cương thi, nhưng nói với đại đương gia, hắn lại không tin… Tính tình đại đương gia, các ngươi cũng biết, vì thế ta chỉ đành tìm biểu đệ ta đến biểu đệ ta là đạo sĩ, ta bảo hắn mai phục ở nơi này.