Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2143: Diệu Tâm Thiên Sư (3)



Đạo Uyên chân nhân trầm ngâm nói: “Hắn là không phải, thứ lỗi tôi nói thẳng, Đào Hoa Sơn chỉ là một môn phái trung đắng, vô luận là công pháp hay pháp khí vân vân các loại phương diện, đều không có cách nào so sánh với mấy đại danh sơn, phong thuỷ cũng chỉ như vậy, khả năng không lớn xuất hiện cường giả gì đặc biệt. Tiếp theo, Đào Hoa Sơn đã dám phát ra pháp thiếp, triệu tập thiên hạ đồng môn, thủ đoạn lớn như vậy, cho dù xuất hiện cường giả, cũng phải là bài vị Linh Tiên, tôi không tin Đào Hoa Sơn có thể thai nghén ra Linh Tiên.”

Mao Tiểu Phương không cần nghĩ ngợi trả lời: “Điều đó không có khả năng.”

Hai người cùng nhau nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương lại trầm ngâm không nói, một lúc lâu sau nói: “Hai vị sư huynh, ở trước kia, giới pháp thuật có truyền thống này hay không?”

Hai người cùng nhau lắc đầu.

“Đừng nói chưa có cái truyền thống này, thủ tịch đệ tử cách nói này trước kia cũng không có, không biết Đào Hoa Sơn vì sao đột nhiên có loại đề xuất này.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ở thời đại kia của tôi, là có. Huynh đệ tôi chính là thủ tịch đệ tử của giới pháp thuật… Tuy về sau luôn bị người ta phủ định, bản thân tôi cũng không cho là thật.” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ ót, hỏi Đạo Uyên chân nhân: “Anh nói thời gian người xa lạ kia xuất hiện ở Đào Hoa Son, là bao lâu trước đây?”

Đạo Uyên chân nhân suy nghĩ một phen nói: “Nghe nói là khoảng nửa tháng, không đến hai mươi ngày.”

“Không đến hai mươi ngày…” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, “Đó không phải là thời gian tôi tới thế giới này sao, sao có thể khéo như vậy, hơn nữa thủ tịch đệ tử cái cách nói này, thật sự có chút vượt mức… Đạo Uyên sư huynh, Đào Hoa Sơn ở nơi nào?”

“Ở Hàng Châu.”

“Tôi muốn đi Hàng Châu!” Diệp Thiếu Dương chém định chặt sắt nói, hơn nữa nói ra hoài nghi của

mình, hắn cũng không nắm chuẩn cụ thể là tình huống gì, nhưng luôn cảm giác lần hành động này của Đào Hoa Sơn, còn có cường giả thần bí đột nhiên dư ra kia, tựa như có quan hệ nào đó với mình.

Bốn người cùng nhau thương lượng, cuối cùng cảm thấy, Diệp Thiếu Dương đi căn bản không được: hắn ở thế giới này không có thân phận, nhắm chừng căn bản không gặp được đối phương, hơn nữa núi cao đường xa, không phải nói đi thì có thể đi.

“Vẫn là tôi giúp cậu đi một chuyến đi.” Đạo Uyên chân nhân nói, “Tôi tuy không được coi trọng ở trong gia tộc, chung quy là thiên sư Long Hổ Sơn, có thân phận này, tôi đi hẳn là dễ nói chuyện một chút. Tôi giúp cậu đi một chuyến, điều tra một phen thân phận người này.”

Diệp Thiếu Dương do dự một phen, nói: “Vậy thì ngại quá?”

Đạo Uyên chân nhân cười nói: “Cậu với tôi là huynh đệ, có cái gì phải khách khí.”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy một phen, nói: “Anh là lão tổ của tôi.”

Đạo Uyên chân nhân cười to, nói: “Cậu cũng không cần nghĩ nhiều, tôi cũng không riêng gì đi vì cậu, Long Hổ Sơn chúng tôi cũng muốn làm rõ là chuyện gì xảy ra. Chờ sau khi tôi điều tra tới tìm

cậu, tương lai chúng ta cùng đi tham gia Long Hoa Hội.” “Long Hoa Hội lúc nào?”

“Mùng tám tháng sau.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, lại cảm tạ Đạo Uyên chân nhân.

Đạo Uyên chân nhân đến trong phòng ngủ đi ngủ một giấc, sau đó xuất phát. Thời điểm ba người bọn Diệp Thiếu Dương tiễn hắn đi, ở trên đường nghe được tin tức mang tính bạo tạc: Ngũ Thông Thần bị âm ty bắt đi rồi.

Đám người Diệp Thiếu Dương hỏi thăm biết được, tất cả đều không sai biệt lắm với bọn họ an bài, tin tức Ngũ Thông Thần bị âm ty bắt đi, là Ngô Xảo mang về, dân bản xứ không tin, đi trên Núi Cóc tìm Trần lão hán, kết quả biết được kết quả lão bị âm thần báo mộng.

Rất nhiều người cao tuổi gào khóc quấy phá, dậm chân thở dài, tràn ngập sợ hãi đối với cuộc sống tương lai.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương rất cảm khái, nhân loại là một loại động vật như thế, rất nhiều nơi không có sơn thần thổ địa phù hộ, cũng có thể sống thật tốt, nơi này bởi vì luôn có sơn thần phù hộ, đột nhiên không còn nữa, liền không biết làm sao mà sống.

Mỹ Hoa lúc trước vừa hợp nhất đám thủ hạ của Tam Túc Kim Thiềm, cần chạy về an bài bọn họ, tạm thời từ biệt với Diệp Thiếu Dương trước, Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương cùng nhau ở trên đường đi dạo một vòng, lúc về khách sạn, ở trong tiệm ăn gặp được hai người, chỉ tên muốn tìm Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương hàn huyên với bọn họ một phen mới biết được, hai người này là phụ thân của Ngô Xảo phái tới, nghĩ có thể là Ngô Xảo nhắc tới mình với phụ thân cô ấy, cũng không có chuyện gì xấu, vì thế bảo Mao Tiểu Phương ở lại khách sạn chờ, đi qua theo.

Trên đường nói chuyện phiếm với hai người, Diệp Thiếu Dương mới biết được, nhà Ngô Xảo là thân sĩ vọng tộc trên trấn, rất có tiền, làm văn thư ở trên trần, cũng chỉ là làm chức quan nhàn tản, muốn làm nhiều chuyện hơn cho dân chúng trên trấn.

Nhà Ngô Xảo ở trên một dốc núi hướng bắc trên trấn, một tòa nhà ba tầng phi thường khí phái, Diệp Thiếu Dương sau khi đi vào, được đưa tới phòng khách, một nam tử lập tức tiến lên bắt tay với Diệp Thiếu Dương Diệp Thiếu Dương lúc trước từng thấy hắn, biết hắn chính là phụ thân của Ngô Xảo, tự giới thiệu tên Ngô Thiên Nhạc, rất nhiệt tình mời Diệp Thiếu Dương đi phòng khách, sau đó gọi người châm trà, bắt đầu nói chuyện phiếm với Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng không biết mục đích hắn tìm mình đến, liền ứng phó hắn vài câu, một lát sau, Ngô Thiên Nhạc đuổi người hầu, bảo Diệp Thiếu Dương chờ, bản thân đi nhà trong, chỉ chốc lát sau đem Ngô Xảo dẫn theo ra, sau đó đem của hai bên đều đóng chặt, Diệp Thiếu Dương còn chưa hiểu chuyện là thế nào, cha con hai người đã cùng nhau quỳ gối trước mặt Diệp Thiếu Dương.

“Cảm tạ Diệp tiên sinh cứu con gái tôi!” Ngô Thiên Nhạc cực kỳ kích động, dập đầu với Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương bị dọa giật mình, vội vàng đi qua đem hai cha con bọn họ đỡ dậy, nhìn Ngô Xảo một cái nói: “Tôi không phải bảo cô đừng nói cho người nhà sao?”

“Tôi nhịn không được.” Ngô Xảo đỏ mặt lẩm bẩm.

Ngô Thiên Nhạc thấp giọng nói: “Diệp tiên sinh yên tâm, vì con gái của tôi, chân tướng tới tuyệt đối không nói. Cảm tạ Diệp tiên sinh bảo tồn trinh tiết cho tiểu nữ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Ngô mỗ tôi cái gì cũng không nói, nhưng có chỗ nào dùng tới, muốn chết không từ!”

Diệp Thiếu Dương nâng hắn dậy, nói: “Tôi nghe ông nói chuyện cũng là người đọc sách, nhưng trước đó mang Ngũ Thông Thần lựa chọn cô nương là ông nhỉ, kết quả lựa chọn con gái nhà ông, nếu lựa chọn người khác, ông lúc này nhắm chừng vui sướng khi người gặp họa.”

“Vui sướng khi người gặp họa không dám nhưng… Thật là chỉ có luận đến mình, mới hiểu thống khổ trong đó.” Ngô Thiên Nhạc thở dài, lập tức tự giễu cười cười, “Lần này thật sự là khiến tôi mao xá đốn khai, so với dựa vào son thần, thật ra càng nên dựa vào chính mình. Diệp tiên sinh, tôi tính mua ngọn núi đó, xây thành một cái học đường kiểu mới, để trẻ con trên trần đi học. Những đứa trẻ đó có văn hóa, tương lai có thể hồi báo cho mọi người, sẽ hữu dụng hơn so với một vị sơn thần nhiều.”

Diệp Thiếu Dương đối với ý tưởng này của hắn cho sự đánh giá cùng ủng hộ tương đối.

Buổi tối Ngô Thiên Nhạc giữ Diệp Thiếu Dương lại ăn cơm, Diệp Thiếu Dương không thể chối từ, đành phải bảo hắn phải người đi đem Mao Tiểu Phương cũng gọi tới, ba người nâng cốc nói chuyện vui vẻ, trong bữa Ngô Thiên Nhạc hỏi tình huống hôn phối của hai bọn họ, hai người nhìn nhìn nhau, đều hiểu ý tứ Ngô Thiên Nhạc, Diệp Thiếu Dương vội vàng nói: “Tôi có đối tượng rồi, Mao sư huynh là người cô đơn, đang lo không có người bầu bạn với hắn.”