Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2176: Quái Vật Bên Chữ Trùng (1)



Trần Hiểu Vũ lạnh lùng nói: “Rất tốt, dù sao người ta có đánh cuộc trong người, tương lai Đào Hoa son trên Long Hoa hội, ta muốn người trước mặt mọi người dập đầu nhận sai!”

Diệp Thiếu Dương bĩu môi, mình đã trút giận xong, cũng lười tranh luận với hắn tiếp, quay đầu nói với Diệu Tâm: “Tổ tiên nhà cô, có phải hiểu được án thiên bát quái này hay không?”

Diệu Tâm do dự một phen, đáp: “Tổ tiên nhà tôi từng có cơ duyên, từng tham ngộ được hai tổ Dịch số trong tiên thiên bát quái…”

Lời vừa nói ra, mấy người ở đây đều ngây người, Trần Hiểu Vũ lúc trước còn hoài nghi trên đời không tồn tại tiên thiên bát quái, nghe xong Diệu Tâm nói, nhất thời cảm thấy trên mặt nóng rát đau đớn. Hắn có gan hoài nghi Diệp Thiếu Dương, nhưng không dám hoài nghi lời Diệu Tâm nói, lập tức lui đến một bên không dám nói nữa.

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Vậy thì đúng rồi, cấm chế bàn xoay này, chính là căn cứ một tổ Dịch số trong tiến thiên bát quái chế định, nếu tổ tiên cô không hiểu tiên thiên bát quái, căn bản không có khả năng mở ra được cơ quan này, trừ phi mở ra cơ quan không phải tổ tiên cô.”

Diệu Tâm mở to hai mắt, nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, nói: “Anh làm sao có thể nhìn ra tiên thiên bát quái Dịch số?”

“Cái này…” Diệp Thiếu Dương khó xử gãi đầu, cười cười, nói: “Nếu tôi nói tôi hiểu tiên thiên bát quái, cô tin hay không?”

“Chỉ ngươi?” Trần Hiểu Vũ cười ha ha, “Diệp Thiếu Dương, lúc trước người nói những thứ đó, còn có lẽ làm người ta tin tưởng, nhưng mà… Tiến thiên bát quái, ngươi một tên thiên sư, lại còn nói cái gì tiên thiên bát quái? Ngươi nếu biết tiến thiên bát quái, ngươi còn không sớm đã một chưởng

đánh chết ta? Ha ha ha…” Diệp Thiếu Dương khí định thần nhàn nhìn hắn, lười để ý tới hắn, quay đầu nhìn người còn lại, cũng đều lộ ra vẻ mặt rõ ràng không tin, Tào Vũ Hưng cùng Lô Hiểu Thanh càng là khuôn mặt mang sự khinh bỉ, chỉ là không giống Trần Hiểu Vũ trực tiếp biểu hiện ra ngoài như vậy.

Diệp Thiếu Dương hướng Diệu Tầm nhún vai, nói: “Tôi không có cách nào khiến cô tin tưởng tôi biết tiên thiên bát quái, tóm lại. Cô tin tưởng tôi có nỗi khổ trong lòng không thể nói đi.”

Diệu Tầm nhìn hắn một hồi, không nói gì nữa, quay đầu nhìn cửa đá mở ra nửa cánh nói: “Cửa đã mở ra, chúng ta vào thôi.”

Nói xong, bản thân lắc mình vào cửa đá đầu tiên, Diệp Thiếu Dương sợ bên trong có nguy hiểm, theo sát sau đó.

Đoàn người ngay sau đó nối đuôi nhau mà vào.

Ánh lửa của đèn hoa sen ba màu chỉ có thể soi đến trong vòng mười mét, chỗ xa thì không soi tới, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra đây là một không gian rất lớn. Diệp Thiếu Dương mở đèn hoa sen ba màu, theo vách tường đi vào trong, ở trên tường đột nhiên phát hiện một cái nến được khảm ở trên tường, dùng đèn đuốc soi, bên trong thế mà còn có dầu thắp, vì thể đem đèn hoa sen ba màu ghé sát vào thắp sáng.

“Là giao du (du: mỡ).” Diệp Thiếu Dương khụt khịt mũi, nói.

Giao du là một loại dầu phi thường đặc thù, dùng làm đèn chong mà nói, có thể đốt mấy trăm năm, càng không cần nói chỉ đặt đó không đốt. Diệp Thiếu Dương cũng từng ở trong cổ mộ vơ vét giao du, nhưng từ sau khi thu Chanh Tử, đối với giao du liền có chút phản cảm, không dùng thứ này nữa, nhưng trước mắt giao du này đã là có sẵn trong cổ mộ, cũng không để ý tới nữa.

Sau khi thắp sáng đèn mỡ giao, Diệp Thiếu Dương theo vách tường tiếp tục đi về phía trước, chưa đi được bao xa, lại phát hiện một cái để đèn được khảm ở trên tường, bên trong cũng có dầu thắp, vì thế tiếp tục thắp sáng.

Cứ như vậy, Diệp Thiếu Dương vòng quanh mộ thất đi một vòng, tổng cộng phát hiện bảy ngọn đèn chong, lần lượt thắp sáng, toàn bộ mộ thất cứ như vậy được chiếu sáng.

Đoàn người nhìn quanh, lúc này mới phát hiện đây là một gian phòng đá hình trứng, ở giữa trống rỗng, cái gì cũng không có, chỉ có… Một cái giếng.

Đoàn người nhìn nhau, không biết đây là chuyện gì, đi qua, thật cẩn thận ghé vào trên mép giếng, dùng đèn chiếu xuống, có thể nhìn thấy phía dưới có ánh lửa ảnh ngược, nói lên là có nước.

Nhưng, đèn hoa sen ba màu ở nơi đây tựa như mất đi tác dụng, ngọn lửa lúc trước biến ảo cũng trở nên bình thường, điều này làm cho mọi người nghĩ mãi mà không hiểu được.

“Diệu Tâm cô nương, đây là có chuyện gì?” Có người hỏi.

Diệu Tâm ghé vào bên cạnh mép giếng, cau mày quan sát hồi lâu, lắc đầu nói: “Tôi cũng từ trước tới giờ chưa từng gặp trong mộ có giếng nước như vậy.”

Quay đầu hướng bốn phía quan sát một lúc, nói: “Dựa theo phương vị, nơi này nên phối hưởng thất, nhưng không biết vì sao cái gì cũng không có.”

Ngô Đồng tiếp nhận đề tài, nói: “Cái gì cũng không có, chỉ có giếng nước, vậy cái giếng nước này nhất định có vấn đề.”

Đoàn người nhìn nhau, không biết chuyện là thế nào.

Diệu Tâm nói: “Nhưng tôi có thể cảm giác được, con quỷ ngư kia lúc trước trúng lá thông của tôi, giờ phút này ở ngay nơi đây.”

“Ở phía dưới cái giếng nước này?” Diệp Thiếu Dương giật mình, nói, “Có thể hay không lỗ thủng phía dưới những quan tài kia, là thông đến trong giếng nước này? Dù sao hai bên đều có nước.”

Tào Vũ Hưng cười gian nói: “Người đi xuống xem?”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, bày tỏ câu trả lời. Trước mắt tình huống chưa rõ, quỷ biết phía dưới giếng nước này có cái gì, đừng nói mình hiện tại thực lực không đủ, cho dù mình là Linh Tiên, cứ như vậy nhảy xuống, ở trong nước nhỡ đầu gặp được tà vật gì, tám phần cũng phải chết ở bết dưới.

Đoàn người nhìn giếng nước này. Đây là manh mối duy nhất trước mắt, phải điều tra, nhưng lại không biết điều tra như thế nào, dù sao không có ai nguyện ý nhảy xuống.

Lô Hiểu Thanh đột nhiên nói: “Tôi có biện pháp, tuy không tính là quá tốt, nhưng cũng là biện pháp duy nhất, phía dưới giếng nước này tất nhiên có cổ quái, chúng ta rắc một bao chu sa cùng với xuống, chẳng may có cường thi hoặc là yêu tinh gì, nhất định sẽ không nhịn được nhảy lên, đến lúc đó chúng ta chẳng phải sẽ biết chuyện là thế nào?”

Đoàn người nhìn lẫn nhau, đều đang cân nhắc kế hoạch của Lô Hiểu Thanh.

“Nếu tà vật đi ra, làm thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

Lô hiểu hừ lạnh nói: “Nếu có tà vật ra, vậy diệt nó thôi. Chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ nó hay sao, ta không tin nơi này có thể có tà vật gì chúng ta những người này không đối phó được, đến lúc đó… Diệp thiên sự người tránh xa một chút, miễn cho bị thương đến.”

Thời điểm nói chính sự, còn không quên nói móc mình vài câu, đám người này, thật là… Diệp Thiếu Dương hận không thể đem bọn họ đều hành hung một trận.

Đoàn người sau khi thương lượng, cảm thấy đây là biện pháp duy nhất, nhưng Diệu Tâm chưa để bọn họ vội vã thử, mà là theo bức tường chậm rãi đi qua. Cô không tin, mộ thất này sẽ là ngõ cụt, kết quả sau khi vòng một vòng, thật sự khiến cô phát hiện một cửa ngầm.

Ngay tại bên trong cùng của mộ thất, có một cửa ngầm kề sát ở trên tường, nhìn qua càng giống một phiến đá dán trên tường hơn, bốn phía kín không kẽ hở, không thể mở ra.

Trên cửa không có cơ quan gì, cũng không có phù ấn gì thêm vào, đoàn người sau khi cầm nên kiểm tra cao thấp, chỉ phát hiện một cái rãnh to bằng ngón tay.

“Ổ khóa? Có người phát ra nghi vấn.

Diệu Tâm kiểm tra hồi lâu, gật đầu nói: “Không sai, chính là ổ khóa. Chỉ có chìa khóa mới có thể mở ra.”

Đoàn người vừa nghe, liền trợn tròn mắt ngay tại chỗ, ai cũng không ngờ, cửa đá trong cổ mộ này, thế mà lại dùng loại phương thức nguyên thủy nhất này trấn thủ ở đây.