Diệp Thiếu Dương vươn tay phải, tùy tiện kết một cái ấn, mở tay, cương khí sinh thành một ngọn lửa vô hình, ở lòng bàn tay nhảy lên.
Cảm giác lực lượng… lâu lắm rồi.
Làm Chân nhân quá lâu rồi, luôn bị người ta kỳ thị, trào phúng, nghẹn khuất lâu như vậy, cuối cùng trở lại trạng thái toàn thịnh.
Nhớ tới quá trình mình phục hồi như cũ, cũng thật sự là bởi họa được phúc.
Diệp Thiếu Dương thẳng lưng, dùng sức hít một hơi, trong miệng phát ra tiếng cười “hắc hắc”, tưởng tượng thấy mình là một vương giả trở về, nhưng đột nhiên lại cảm thấy bộ dáng này của hắn có chút ngu ngốc, tuyệt không giống vương giả trở về, hơn nữa động tác nghịch ngợm một quầng lửa ở trong tay của hắn, cũng là học Đạo Phong… Mình dùng luôn có chút cảm giác hàng nhái.
Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, nhưng vẫn rất hưng phấn.
Sau khi duỗi cái lưng mỏi, Diệp Thiếu Dương bắt đầu tự hỏi mình kế tiếp cần làm gì. Chuyện thứ nhất, hẳn là trở về tìm Mao Tiểu Phương và Ngô Đồng bọn họ, nghĩ đến bọn họ khẳng định quan tâm an nguy của mình, quá nửa sẽ về cổ mộ tìm kiếm mình… Hắn tin tưởng Mao Tiểu Phương nhất định sẽ vậy, Ngô Đồng và Diệu Tâm quá nửa cũng sẽ vậy.
Diệp Thiếu Dương quyết định về cổ mộ trước…
Tuy nơi đó là sào huyệt của Bích Thanh, cô ta rất có khả năng trở về chặn mình, nhưng Diệp Thiếu Dương đã không sợ nữa.
Hiện tại mình đã về tới trạng thái đầy máu, tuy vẫn không phải đối thủ của Bích Thanh, nhưng đánh không lại vẫn chạy thoát được. Mấu chốt là… Đây là địa phương quỷ quái gì?
Diệp Thiếu Dương leo lên một triền núi, nhìn xung quanh, hoàn toàn là cảm giác xa lạ, dứt khoát tùy tiện tìm cái phương hướng tiếp tục bớt đi, kết quả đi nhầm… Đành phải lại quay đầu, đi hướng một phương hướng khác.
Vất vả không sai biệt lắm hơn một giờ, Diệp Thiếu Dương cuối cùng mò đến Khe Cóc, tìm được huyệt động cổ mộ, sau khi tiến vào, lại mò mẫm cả quãng đường tới tận cùng phía dưới.
Bích Thanh không có đây. Đáy hố sâu kia trống trơn. Diệp Thiếu Dương chú ý tới long khí còn đó, nhưng những quỷ hồn kia đã không còn nữa, nghĩ đến lúc trước bị nhốt ở trận pháp, cũng chưa đem những quỷ hồn kia giết sạch, vì thế đoán bọn Mao Tiểu Phương có thể là đã tới, không tìm được mình sau đó lại đi rồi.
Diệp Thiếu Dương theo sườn dốc đi tới tận cùng phía dưới, gặp được một thi thể, là thi thể mặc giáp trụ nọ lúc trước ở trong vại luyện thi chứng kiến, thời điểm vại luyện thi bị Bích Thanh thu lại, thi thể cũng bị dọn ra.
Diệp Thiếu Dương ngồi xổm trước mặt thi thể, đại khái kiểm tra một phen, trong thân thể tàn phá của thi thể, có một số thứ giống như sợi tơ, nghĩ đến đại khái là Bích Thanh gây ra, trong lòng không khỏi có chút tò mò, chẳng lẽ nhiều năm qua như vậy, Bích Thanh thật giống như kim tằm nhả tơ, đem thi thể này làm như con nhộng, bản thân tránh ở trong thi thể tu luyện?
Đây là tuyến đường tu luyện cái gì?
Diệp Thiếu Dương cảm thấy thật sự quỷ dị, nhưng, đối với tà vật mà nói, phương thức của tà vật luôn là ùn ùn không hết, nhập gia tuỳ tục, làm pháp sư, cũng không có khả năng mỗi một loại đều hiểu biết.
Thi thể này, hẳn chính là hậu nhân của Triệu Đích nọ, cũng là chủ nhân ban đầu của cổ mộ này, Diệp Thiếu Dương không biết lai lịch Bích Thanh, cũng không biết cô ta là từ khi nào chiếm cứ cổ mộ này, hơn nữa đem thi thể coi là sào huyệt… Nghĩ đến Bích Thanh trước đó đối thoại với Diệu Tâm, giống như tổ tiên Diệu Tâm chính là cô ta giết, như vậy cô ta ở nơi này ít nhất cũng có mấy trăm năm rồi.
Diệp Thiếu Dương quay đầu liếc sườn dốc phía trước đặt mấy bộ xương người, xương người cũng không thấy nữa, điều này càng thêm nghiệm chứng phán đoán của mình, bọn Diệu Tâm khẳng định là từng tới nơi này.
Diệp Thiếu Dương ở đây ngây người một hồi, cũng bước đi. Khi trở lại trên hố sâu, hắn quay đầu nhìn qua hai luồng long khí kia, long khí vẫn như cũ xoay quanh không ngừng ở không trung, cái này nói lên long phong thuỷ của mạch này cũng chưa bị phá hư, nếu có ai đem thi thể chôn ở chỗ này, vẫn sẽ có tác dụng.
Nhưng, làm như vậy chung quy có chút đoạt thiên địa tạo hóa, Diệp Thiếu Dương sau khi rời khỏi cổ mộ, đào một ít bùn đất cùng đá núi, đem cửa động bịt lại, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn có thể cam đoan nơi này không bị người ta phát hiện, về phần tương lai, thì chuyện không liên quan mình.
Đứng trong khe hẹp, Diệp Thiếu Dương tự hỏi một phen, cảm thấy đám người Mao Tiểu Phương đã ở trong cổ mộ chưa tìm được mình, khẳng định sẽ không đi xa, đại khái sẽ ở trên trấn chờ mình, vì thế một mình lại quay về trên trấn, tới khách sạn trước đó từng ở, sau khi nghe ngóng, Mao Tiểu Phương quả nhiên vẫn còn đó, vì thế đến gõ cửa.
“Cậu không có việc gì à!”
Sau khi mở cửa, Mao Tiểu Phương nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, kinh ngạc ngây ra ở đó, lại đánh giá cao thấp, giống như không có việc gì, ngạc nhiên lẫn vui mừng vạn phần.
Sau khi vào nhà, Diệp Thiếu Dương tìm Mao Tiểu Phương đòi một ấm trà, dốc ‘Ọc ọc ọc’ nửa ấm, sau đó ngã chỏng vó nằm lên trên giường, nhìn Mao Tiểu Phương một cái, nói: “Thiếu chút nữa đã chết. Tôi nói, sao chỉ có một mình anh, bọn họ đâu?”
“Vừa rồi đã rời khỏi, có người của pháp thuật công hội đến tìm bọn họ, nói có chuyện gấp, bảo bọn họ lập tức trở về.”
“Việc gấp, việc gấp cái gì?”
Mao Tiểu Phương buông thõng hai tay, “Tôi làm sao biết, tôi lại không phải người của pháp thuật công hội.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Khéo như vậy, bọn họ vừa trở về liền có người tìm đến?”
Mao Tiểu Phương nói: “Không phải, thời điểm chúng tôi trở về, người tìm đến bọn họ đã ở ngay đây, đã chờ bọn họ rất lâu rồi, bọn họ sau khi tán gẫu xong, liền nói phải đi, Ngô Đồng cô nương bảo tôi nói cho cậu… Ừm, nếu có thể đợi được cậu, thì nói cho cậu, đến lúc đó gặp ở Đào Hoa Sơn.”
“Ồ, Diệu Tâm cũng đi rồi?”
“Cô ấy muốn đưa thi cốt mấy vị tổ tiên về nhà an táng, theo bọn họ cùng nhau trở về. Cũng là lời này, Đào Hoa Sơn gặp.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Được rồi, dù sao chúng ta còn nhiều thời gian, tôi ngủ trước một giấc, chúng ta dậy lại tán gẫu. Đúng rồi anh đã ăn chưa?”
“Chỉ có cơm thừa, chúng tôi trở về cũng đói muốn chết, bảo ông chủ khẩn trương làm, tôi gọi thêm chút cho cậu nhé.”
“Thôi, tôi cứ ăn cái này đi.”
Sau khi tới thời đại này, Diệp Thiếu Dương cảm xúc lớn nhất chính là chậm, làm gì cũng chậm, nấu cơm cũng thế, bởi vì không có nồi áp suất bếp gas các thứ, nấu cơm cần nhóm lửa trước, hỏa lực cũng không đủ mạnh, nấu cơm rất chậm, Diệp Thiếu Dương hiện tại đói khó chịu, cũng không so đo, tìm Mao Tiểu Phương đòi hai cái bánh bao, sau khi ăn xong trực tiếp nằm xuống ngủ.
Một giấc này ngủ thật say, sau khi tỉnh lại, trời đã tối rồi, Diệp Thiếu Dương điều tức một chu thiên, giật mình phát hiện, lệ khí lúc trước bị mình khống chế, lại có một bộ phận bị mình luyện hóa, hoàn toàn dung hợp cùng với cương khí, tuy không nhiều, nhưng coi như là một lần tăng lên nho nhỏ.
Mình đây thật đúng là bởi họa được phúc…
Lần tăng lên này, đối với con đường tu hành của Diệp Thiếu Dương, coi như là một lần phát hiện to lớn, một lần trước luyện hóa lệ khí, cũng là chỉ do ngẫu nhiên, Diệp Thiếu Dương căn bản không nghĩ về trên việc này, một lần này, mình cũng là rơi vào đường cùng một lần nữa phóng thích lệ khí, hai lần đều có một chút lệ khí bảo lưu lại, dung nhập trong cương khí, điều này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.