Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2239: Tiểu Tổ Ba Người (2)



Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, lúc này lại nghe thấy Đạo Uyên Chân Nhân nói: “Mao Sơn cũng rất coi trọng cơ hội lần này, Vân Thu Sinh, còn có đơn truyền đệ tử Phục Minh Tử cũng đều đi, ồ đúng rồi, Phục Minh Tử còn mang theo một đứa nhỏ.”

“Đứa nhỏ? Đứa nhỏ nào?”

“Có thể là đệ tử của hắn, cái này thì không rõ ràng lắm, ta cũng chỉ là vội vàng nhìn thấy bọn họ, lập tức trở lại. Thiếu Dương Tử, cậu… Lần này đi, muốn gặp bọn họ một chút hay không?”

Diệp Thiếu Dương trở nên chần chờ.

Lẽ ra, đương nhiệm chưởng giáo Vân Thu Sinh, cùng chưởng giáo đời tiếp theo Phục Minh Tử, đều là tổ sư của mình. Phục Minh Tử là sư phụ của Thanh Vân Tử. Nếu có thể, mình thật sự rất muốn bái phỏng bọn họ một lần, nhưng vấn đề là, mình không có thân phận… Làm sao gặp gỡ bọn họ? Nói cho bọn họ, mình là từ tương lai tới, là hậu nhân của Mao Sơn ngươi?

Tạm không đề cập tới bọn họ tin hay không, cho dù là tin, cũng sẽ biết tên mình, biết mình trăm năm sau sẽ kế thừa Mao Sơn chưởng giáo, tương lai sau khi thu Thanh Vân Tử, nhỡ đâu nhịn không được nói cho hắn: tương lai ngươi phải thu một đồ đệ, tên là Diệp Thiếu Dương, sẽ kế thừa vị trí của ngươi…

Như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với lịch sử, Diệp Thiếu Dương không biết. Quan trọng nhất là, nếu hiện tại mấy đại pháp khí Mao Sơn đều ở trên người Vân Thu Sinh hoặc Phục Minh Tử, mình lại lấy ra thứ tương tự, lại là một loại thác loạn, sẽ sinh ra cái gì, Diệp Thiếu Dương không dám nghĩ.

Hắn nghĩ tới trước kia không biết từ nơi nào từng đọc được một đoạn văn, nói trắng ra sau khi vượt thời không, nhìn thấy bản thân, tuyệt đối không thể bắt tay, bởi vì một trong hai người là chính vật chất, một người kia chính là phản vật chất, chính phản vật chất một khi tiếp xúc, sẽ sinh ra chuyện so với phân rã hạt nhân ra còn đáng sợ hơn… Diệp Thiếu Dương cũng không biết nguyên lý khoa học này, có thể sử dụng ở trên chuyện mình gặp phải hay không, nhưng vẫn là tận lực tránh thì tốt hơn.

“À, nói chuyện này với các anh, đợi tới Đào Hoa Sơn, các anh đừng nói tôi là người Mao Sơn, tôi cũng không thừa nhận, miễn cho gặp được thầy trò Vân Thu Sinh, tôi không biết giải thích như thế nào, tôi xuyên việt lại đây loại chuyện này, không muốn để cho nhiều người biết tới hơn nữa.”

Hai người đều tỏ vẻ lý giải, một lời đáp ứng ngay.

Ở trước khi hướng tới Hàng Châu, ba người bọn Diệp Thiếu Dương tiện đường đi huyện Bình Nam, gặp Thúy Vân, còn có Vân Nhi kia Diệp Thiếu Dương từ chỗ cóc tinh cứu được, hai người đều phi thường vui vẻ, Diệp Thiếu Dương đem kim nguyên bảo mình từ trong cổ mộ lấy được đều giao cho Thúy Vân, bảo cô cầm dùng trước, dư thừa cất đi.

Vốn Diệp Thiếu Dương tính gặp cô một lần, báo cái bình an rồi đi, nhưng Diệp Thiếu Dương nhiều ngày như vậy không trở lại, Thúy Vân đương nhiên không chịu cứ như vậy thả hắn đi, mạnh mẽ giữ bọn họ ở lại một ngày.

Thúy Vân đã không ở khách sạn, ở phụ cận thuê tiểu viện nhà nông, cùng nhau sống với Vân Nhi. Bởi vì là hai cô nương, còn đều là cô nương xinh đẹp, có hơi sợ, bởi vậy nuôi một con chó to màu đen.

Bánh Bao và Mỹ Hoa đều ẩn thân hình, con người là không nhìn thấy bọn họ, nhưng đại hắc cẩu có thể thấy, luôn luôn hướng bọn họ sủa. Bánh Bao bị sủa tới mức phiền, ngồi ở trên vai Diệp Thiếu Dương, hai tay ôm lấy khóe miệng, hướng hai bên kéo đến một mức độ khoa trương, con chó đó thấy một màn như vậy, sợ tới mức hừ một tiếng, cúp đuôi bỏ chạy.

Diệp Thiếu Dương hướng trên đầu cho Bánh Bao một cái tát, “Đừng bắt nạt người ta!”

Cùng ngày, ba người bọn Diệp Thiếu Dương ở lại ngay trong tiểu viện, Mỹ Hoa và Bánh Bao không cần ngủ, đi ra ngoài dạo một vòng, trở về thì ở lại trong Âm Dương Kính, hoàn cảnh trong Âm Dương Kính, đối với tu luyện cũng cũng có sự trợ giúp.

Đêm hôm đó, Thúy Vân xuống bếp, Vân Nhi trợ thủ, làm một bàn lớn đồ ăn, Diệp Thiếu Dương nhìn qua, rất nhiều đồ ăn đa dạng, không phải nhà nông có thể ăn được, hỏi mới biết đây là Thúy Vân học được ở trong khách sạn của huyện thành, cô hiện tại dẫn theo Vân Nhi, ở trong khách sạn giúp việc bếp núc, bởi vì trong tên hai người đều có một chữ Vân, vì thế kết bái thành chị em kết nghĩa, lại đều là độc thân, cùng nhau sinh sống cũng vui vẻ.

Vân Nhi rất thích quấn quít lấy Mao Tiểu Phương, lúc ăn cơm, ra sức gắp thức ăn cho hắn, ân cần các kiểu. Mao Tiểu Phương biểu đạt có chút ngại, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy, cảm thấy rất vui vẻ.

Không khí bữa chiều rất nhẹ nhàng, sau khi ăn xong, hai cô nương đi thu dọn bát đũa, sau đó cùng nhau nói chuyện phiếm, Vân Nhi quấn quít lấy Mao Tiểu Phương muốn bái ở môn hạ hắn, Mao Tiểu Phương phương diện đối phó nữ nhân dây dưa không có thiên phú gì, bị Vân Nhi quấn quanh. Diệp Thiếu Dương đem Thúy Vân gọi vào trong phòng, thương lượng với cô, bảo cô dùng tiền mình cho đi mở một tiệm cơm.

“Mở tiệm cơm trái lại cũng không tệ, nhưng, chị càng muốn làm quản gia cho cậu, chờ cậu cưới vợ lập gia đình, chị lại cân nhắc chuyện này.” Câu nói đầu tiên của Thúy Vân đã đem hắn chặn trở về.

Diệp Thiếu Dương cạn lời.

“Vậy chị đi mua một căn nhà trước, hoặc đem căn nhà này mua lấy, như vậy cũng coi như có nhà của mình, rất nhiều việc cũng tiện hơn một chút.” Diệp Thiếu Dương đề nghị.

Thúy Vân không muốn tiêu tiền của hắn, muốn gom tiền cưới vợ cho hắn, Diệp Thiếu Dương nói thật lâu với cô, mới miễn cưỡng đồng ý.

“Đúng rồi, Thiếu Dương, cậu còn nhớ thổ phỉ trại Nhị Long Sơn không?” Thúy Vân đột nhiên nói.

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lập tức nghĩ tới ở trên Nhị Long Sơn gặp được gã tam gia nọ, xử lý Quỷ Kiến Sầu, thành đại đương gia của Nhị Long Sơn.

“Nhị Long Sơn làm sao vậy?”

“Chị ở khách sạn giúp việc bếp núc, có thể nghe được rất nhiều chuyện mới mẻ, gần đây có một binh lính đi ăn cơm, tán gẫu cùng ông chủ, nói Nhị Long Sơn bị quan phủ tiêu diệt rồi, chính là chuyện của mấy ngày hôm trước.”

“Chuyện tốt, cái ổ thổ phỉ đó.” Dừng một chút, Diệp Thiếu Dương hỏi, “Chết rất nhiều người sao?”

“Nghe nói sơn trại bị quan phủ phóng hỏa thiêu rồi, chết không ít thổ phỉ.”

“Tên tam gia kia cũng chết cháy rồi?” Diệp Thiếu Dương nghĩ, nếu gã tam gia kia cũng chết, vậy thật đúng là trừ được một cái tai họa trong tương lai.

“Tam gia chưa chết, chị nghe nói, gã tam gia kia, mang theo sư gia cùng một đám tâm phúc chạy rồi, hình như là đi đầu nhập Lưu tư lệnh.”

Diệp Thiếu Dương giật mình.

Lưu tư lệnh, Lưu Chấn Quân, đầu lĩnh thổ phỉ lớn nhất cảnh nội Giang Tây. Diệp Thiếu Dương thiết tưởng một phen, tam gia loại người đó, tâm địa độc ác, nhưng làm việc chu đáo, Nhị Long Sơn không còn nữa, đi đầu nhập Lưu Chấn Quân, không chừng đối với tiền đồ cá nhân của hắn mà nói, còn là chuyện tốt.

Diệp Thiếu Dương tin tưởng hắn nhất định là có thể lăn lộn ra thành tựu, loại người này, chỉ cần không chết, thì tuyệt đối sẽ không ở lâu dưới trướng người khác, nhưng, Diệp Thiếu Dương có chút lo lắng cho Lưu Chấn Quân chưa từng gặp mặt kia, lấy thủ đoạn của tam gia, không thể không mơ ước địa vị của gã.

Nhưng những việc này, cũng không có gì quan hệ với mình, Diệp Thiếu Dương cũng lười đi nghĩ.

Buổi tối, Diệp Thiếu Dương nằm một mình ở trong phòng, lấy ra ví tiền, tìm được tấm ảnh chụp chung nọ với Nhuế Lãnh Ngọc, ở dưới ánh trăng lẳng lặng ngắm, có một khắc như vậy, hắn cảm giác mình giống như là một lão nhân gần đất xa trời, sau khi cả đời đều chuyện nào cũng đâu vào đấy rồi, cầm ảnh chụp người yêu ngày xưa, nhớ lại thời gian tốt đẹp ngày xưa.

Thứ tốt đẹp nhất trên đời, đều là thứ đã mất đi.