“Bởi vì, hắn không phải loại người cô có thể thích. Hắn quá biết làm màu.”
Ngô Đồng hừ một tiếng nói: “Các cô nương không phải đều thích như vậy sao?”
“Đại bộ phận cô nương đều thích, nhưng tôi biết, cô sẽ không thích.”
“Anh biết tôi thích kiểu nào?”
“Cái này… Không biết, dù sao hẳn là sẽ không thích loại này.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Tuy quen biết không lâu đi, nhưng tôi nhìn ra được, cô là loại muội tử rất có ý tưởng có theo đuổi, gả cho một người như vậy, cô sẽ không vui vẻ.”
“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì.”
“Không có gì cả, chỉ là nghĩ đến, cho nên nói.”
Ngô Đồng nói: “Nhưng, tôi sắp phải gả cho hắn rồi.”
Diệp Thiếu Dương giật mình, ngây ngốc nhìn cô, qua một lúc lâu, hỏi: “Khi nào?”
“Chính là sắp tới, hai ba ngày đi.”
“Nhanh như vậy!!”
“Đây là quyết định của công hội, thừa dịp các đại môn phái đều có mặt, lại làm một tiệc rượu long trọng, coi như là để mọi người đều thấy, thế lực pháp thuật công hội lớn bao nhiêu.”
Diệp Thiếu Dương mơ hồ hiểu ra, nhìn cô, nói: “Nhưng mà cô đâu muốn gả.”
“Không muốn gả thì thế nào, tôi từ nhỏ là sư phụ nuôi lớn, truyền thụ công pháp, vậy mới có hôm nay, nếu tôi không lấy, chính là đại nghịch bất đạo, huống chi…”
“Huống chi cái gì?”
“Huống chi mọi người đều cảm thấy, tôi với Trương Hiểu Hàn vốn chính là một đôi, nếu tôi không gả cho hắn, chính là đắm mình, tự tuyệt ở giới pháp thuật.”
“Cô để ý sao?” Diệp Thiếu Dương ép hỏi.
“Tôi…” Ngô Đồng nói, “Gả cho hắn, tuy không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng, tôi không có lý do từ chối hôn sự này.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe điều này, nổi trận lôi đình, nói: “Sao mà không có lý do, chúng ta trước đó không phải hẹn rồi sao, cô cứ nói cô thượng tôi, không muốn kết hôn với hắn, không phải được rồi, ừm?”
Ngô Đồng cắn môi, nói: “Anh không sợ sao, hắn chính là thiên tài số một giới pháp thuật hiện nay, con cưng của pháp thuật công hội, đối đãi tình địch, hắn khẳng định sẽ không từ thủ đoạn…”
“Ồ, cô nói cái này à, điều này có hơi phiền toái.” Diệp Thiếu Dương gãi đầu.
Ngô Đồng nói: “Lúc trước ở trong cổ mộ, anh từng nói anh không sợ, nhưng… Nếu anh là thuận miệng nói, tôi cũng lý giải, dù sao chúng ta cũng không phải quá quen thuộc, ta không coi là thật đâu…”
Ngô Đồng một hơi nói xong, phát hiện Diệp Thiếu Dương cúi đầu trầm ngâm, hỏi: “Cho nên, anh muốn nói cái gì?”
“Chưa nghe rõ lắm, tôi vừa rồi đang nghĩ, cô sau khi nói như vậy, đối với cô sẽ có ảnh hưởng thế nào…” Diệp Thiếu Dương nói, “Cô là không sợ chứ?”
“Anh sợ sao?”
“Tôi có cái gì phải sợ, giữa bạn bè, hỗ trợ không phải nên là thế sao!”
Lời này Diệp Thiếu Dương nói đầy hùng hồn, Ngô Đồng ngược lại hơi giật mình, trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Đây cũng không phải là việc nhỏ, anh…”
“Cũng không phải chuyện gì to tát, mấu chốt là cô…”
“Tôi?” Ngô Đồng suy nghĩ một phen, thở dài nói, “Đúng vậy, tôi từ chối Trương Hiểu Hàn mà nói, ở giới pháp thuật cũng không dễ sống yên, chỉ là không biết một mình có thể đi đâu… Anh cảm thấy thế nào?”
Câu này tính ám chỉ rất mạnh.
Ngô Đồng cảm giác được trái tim mình đang run rẩy, nếu Diệp Thiếu Dương kế tiếp nói như vậy… Cô sẽ lựa chọn không chút do dự đi theo hắn, sau đó cùng nhau vong mệnh chân trời, nếu bị đuổi giết trả thù, cùng nhau chết cũng không có sao…
Diệp Thiếu Dương đương nhiên cũng nghe hiểu, nhưng cũng chưa thật sự nghe hiểu, hướng cô cười nói: “Cái này cô không cần lo lắng, chúng ta là bạn, tôi nhất định sẽ giúp cô đến cùng.”
Bạn…
Ngô Đồng cười một cái, nói: “Anh giúp tôi như thế nào?”
“Cô chừng nào thì thành hôn?”
“Không biết, hẳn là mấy ngày tới đi, trước giải quyết xong vụ việc Đào Hoa Sơn này, sau đó thừa dịp đoàn người đều có mặt, tổ chức hôn lễ.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một hồi, nói: “Vậy thế này, trước đó cô đừng từ chối, bằng không cô phải trốn chạy mãi, tôi có cái biện pháp… Cô phối hợp trước, đồng ý gả cho hắn, đến lúc đó, tôi sẽ ra mặt.”
“Anh ra mặt? Cho đến lúc đó, anh ra mặt lại có thể thế nào?” Ngô Đồng rất kinh ngạc, cô vốn cho rằng, Diệp Thiếu Dương là muốn vụng trộm mang mình đi, dù sao đây cũng là biện pháp duy nhất, nếu Diệp Thiếu Dương trước mặt mọi người muốn dẫn mình đi… Trương Hiểu Hàn, các sư huynh đệ của hắn, bao gồm tất cả mọi người, đều tuyệt đối sẽ không cho phép hắn làm như vậy.
“Cái đó, tôi có biện pháp, cô tin tưởng tôi là được, cô phối hợp bọn họ trước, đến lúc đó người càng đông càng tốt…” Diệp Thiếu Dương kể ra kế hoạch của mình.
“Rốt cuộc có ý tứ gì? Anh muốn làm như thế nào?”
“Dù sao, cô giao cho tôi!” Diệp Thiếu Dương nói tới đây, cách đó không xa mấy bóng người đi tới.
“Là Trương Hiểu Hàn!”
Ngô Đồng đẩy Diệp Thiếu Dương một cái, hai người vội vàng nấp ở trong bụi cây.
“Cứ như vậy, cô dựa theo tôi nói đi làm, nhớ kỹ!” Diệp Thiếu Dương phân phó mãi, sau đó xoay người từ bên kia bụi cây đi xa, Ngô Đồng muốn mở miệng gọi hắn, kết quả Trương Hiểu Hàn đã đến đây. Ngô Đồng sợ hắn phát hiện Diệp Thiếu Dương tồn tại, chủ động đi ra khỏi rừng cây.
“Sư muội, muội ở đây.” Trương Hiểu Hàn thò đầu hướng trong lùm cây nhìn thoáng qua, nói, “Một mình muội ở đây làm gì?”
“Nghĩ một số chuyện.”
Trương Hiểu Hàn nhẹ nhàng cười, nói: “Nghĩ đến chuyện thành hôn sao?”
Ngô Đồng nhìn hắn, nói: “Trương Hiểu Hàn, ngươi là thật tâm thích ta sao?”
Trương Hiểu Hàn ngẩn ra, nói: “Sư muội sao lại nói vậy, đôi ta từ trước tới giờ đã định ra việc hôn nhân, vốn chính là một đôi, sao có thể không thích?”
Ngô Đồng lắc đầu, nói: “Nếu ta không thích ngươi, ngươi còn muốn cưới ta không?”
“Muội…” Trương Hiểu Hàn nhìn cô, đột nhiên cười ha ha, “Muội sao có thể không thích ta?”
Trong lời nói lộ ra một loại tự tin cường đại.
Đúng vậy, người ưu tú như vậy, con cưng của trời, chúa tể tương lai giới pháp thuật, dáng vẻ đường đường, khí độ bất phàm, chỉ cần là cô nương, thì không có lý do không thích hắn, cho nên hắn rất tự tin, ở trong mắt hắn, mình căn bản không có đạo lý không thích hắn…
Ngô Đồng gật gật đầu, nói: “Được, đi chuẩn bị hôn lễ đi.”
Nói xong hướng khách sạn trở về. Trương Hiểu Hàn gắt gao theo ở phía sau.
Trên đường trở về khách sạn, Diệp Thiếu Dương bất tri bất giác đi tới phía dưới một khách sạn, đột nhiên nghĩ đến ban ngày đi qua nơi này, khách sạn này là bị Mao Sơn đệ tử bao.
Trong mấy gian phòng khách của lầu hai còn lộ ra ánh đèn, Diệp Thiếu Dương ngửa đầu nhìn mấy cánh cửa sổ này, trong lòng đột nhiên sinh ra một chút cảm khái. Tuy Phục Minh Tử cùng Vân Xuân Sinh mình đều không quen biết, nhưng nói sao, mình cũng là đệ tử đích truyền của bọn họ, đối với bọn họ, Diệp Thiếu Dương không khỏi cũng có một loại cảm giác người thân.
Ở phía dưới khách sạn lặng im hồi lâu, Diệp Thiếu Dương cất bước rời đi, đi đến một mặt khác của khách sạn, phía sau là một cái dốc đất, phía dưới có một dòng suối nhỏ, một cậu nhóc đứng ở phía trước dòng suối nhỏ, nhìn suối nước ngây người.