Mật Ngọt Cho Anh: Trọn Kiếp Yêu Em!

Chương 12: Bất ngờ chưa ông già? (2)



Đột nhiên bây giờ Đàn Thi Ý lại nhắc đến cậu ta, lẽ nào cô thích Hoàng Hiếu Vinh sao? Cho nên những năm này mới không chấp nhận tình cảm của Tăng Kiến Phi? Đây là cô đang muốn chờ đợi cậu ta để nói rằng mình cũng có tình cảm với cậu ta sao? Nhiếp Hoài Lễ càng nghĩ càng thấy không thoải mái, rốt cuộc thì tại sao ong bướm cứ quay quanh cô gái này vậy chứ? Đúng là điên chết mất thôi!

- Vẫn liên lạc, chẳng lẽ em không hỏi Chu Kiêu Nhiên sao?

Đàn Thi Ý chỉ cười rồi lắc đầu, nhưng với dáng vẻ bình thản này của cô lại làm cho Nhiếp Hoài Lễ hiểu nhầm, anh tưởng rằng đó là biểu hiện của thở phào nhẹ nhõm? Chẳng lẽ cô hỏi về Hoàng Hiếu Vinh chỉ để xác nhận tình hình của cậu ta thôi sao? Nếu như Nhiếp Hoài Lễ đoán không nhầm thì...

- Vậy anh có thể cho em số điện thoại của anh ấy có được không?

... Thì Đàn Thi Ý sẽ hỏi về số điện thoại... Ha, quả nhiên là anh đoán đúng rồi, Đàn Thi Ý thật sự có cảm tình với Hoàng Hiếu Vinh nên mới hết lần này đến lần khác từ chối anh, từ chối Tăng Kiến Phi và các mối quan hệ khác. Vậy mà ban đầu anh còn tưởng rằng cô chỉ đơn thuần là không muốn một cuộc hôn nhân mai mối thôi chứ, không ngờ là ngay từ đầu cô đã có ý trung nhân của mình rồi.

- Anh có thể cho em, nhưng tại sao em lại xin ở chỗ anh mà không phải là ở chỗ Chu Kiêu Nhiên?

- Thật ra thì lời tỏ tình năm đó của anh ấy, em vẫn chưa cho câu trả lời... Dù đã nhiều năm rồi, nhưng em vẫn muốn trả lời cho đàng hoàng nhất.

Với một cô gái có IQ và EQ cao như Đàn Thi Ý thì anh phải làm sao để cô chú ý đến mình đây? Nhớ lại những năm cao trung thì anh và nhóm bạn của mình vẫn thường xuyên lui tới Lục gia, tuy nhiên thì anh chưa từng có ấn tượng sâu sắc gì với Đàn Thi Ý, nhưng đổi lại thì hình như cô biết rất rõ về họ thì phải?

- Ý Ý, anh muốn hỏi em một chuyện.

- Vâng ạ?

- Em thích Hoàng Hiếu Vinh sao?

Nghe đến đây thì Đàn Thi Ý liền bật cười rồi lắc đầu, ngay sau đó thì cô cũng giải thích là mình muốn hỏi số điện thoại từ Nhiếp Hoài Lễ là để trực tiếp nói lời từ chối, dù biết rằng có thể hiện tại Hoàng Hiếu Vinh đã không còn thích cô nữa rồi. Còn lý do tại sao cô chọn Nhiếp Hoài Lễ mà không phải Chu Kiêu Nhiên là vì cô sợ mối quan hệ giữa anh trai và Hoàng Hiếu Vinh sẽ xảy ra vấn đề.

Nên là tốt nhất vẫn nên hỏi từ Nhiếp Hoài Lễ sẽ hay hơn.

- Mặc dù em không thích anh ấy, cả anh Kiến Phi nữa... Nhưng em đã có người trong lòng rồi.

- Ý Ý, em có biết lời nói hiện tại của em khiến cho anh không thể tin nữa không?



- Em nói thật. Năm đó em gặp anh ấy ở trường của anh hai, hình như anh hai và anh ấy học khác lớp với nhau nên khi em hỏi thì anh hai vẫn nói là không quen.

Nhìn điệu bộ của cô hiện tại rất nghiêm túc, nhưng mà anh thật sự không dám tin những lời này. Trước kia cô nói cô có người trong lòng, anh còn tưởng là Tăng Kiến Phi, sau đó lại lòi ra chuyện Tăng Kiến Phi yêu đơn phương Đàn Thi Ý nhiều năm nhưng không được công nhận.

Vừa rồi còn nói về Hoàng Hiếu Vinh với tâm trạng thở phào nhẹ nhõm, vốn còn tưởng cô thích cậu ta, nhưng cuối cùng cũng chỉ là muốn gặp mặt để từ chối lời tỏ tình năm đó. Bây giờ cô lại nói bản thân đã có người trong lòng, nếu còn tin thì Nhiếp Hoài Lễ sẽ đổi lại thành Lễ Hoài Nhiếp!

- Em... Đến tên người ta em còn không biết thì sao lại có thể nói là thích người ta được?

- Sao lại không? Em có nghe cha mẹ của anh ấy gọi anh ấy mấy lần, hình như là... Diros! Đúng rồi, chính là Diros đấy!

Lúc này Nhiếp Hoài Lễ liền giật mình, Diros sao? Cái tên này... Có chút không đúng lắm.

- Em chắc chắn Diros sao? Em và cậu ta từng gặp nhau à?

- Đương nhiên rồi, năm đó Chu Kiêu Nhiên học lớp ba, còn Diros hình như là mới chuyển đến thì phải, nhưng anh ấy học lớp khác.

Bây giờ đôi chân của Nhiếp Hoài Lễ đột nhiên lại dừng lại, cái tên Diros này là tên ở nước ngoài của anh, giống như Nhiếp Tử Trúc là Vivian, còn của Nhiếp Hoài Lễ là Diros. Nhưng vào những năm tiểu học thì anh đâu có nhớ là mình đã từng gặp Đàn Thi Ý đâu nhỉ? Hơn nữa nếu tính theo tuổi một chút, thì năm đó anh chỉ khoảng bảy, tám tuổi, vậy là Đàn Thi Ý năm đó chỉ mới có ba, bốn tuổi thôi... Với một cô bé nhỏ xíu như thế, thì làm sao có thể nhớ được tên anh?

- Tại sao em biết người đó tên Diros?

- Thật ra anh ấy có viết tên cho em, còn viết cả số điện thoại nữa, nhưng đến năm em tốt nghiệp thì những thứ đó em đã ném đi rồi, chỉ nhớ thoáng qua là anh ấy tên Diros. Sao vậy? Anh Hoài Lễ biết người này sao?

Đột nhiên anh lại phì cười.

Thú vị!