- Nhưng hôm đó em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh... Vốn dĩ là anh cho em thời gian ba ngày, nhưng rồi lại kéo dài hơn ba năm.
- Em vẫn nhớ chuyện đó sao? Thật sự không ngờ đến đó.
Có lẽ ngay từ đầu Hoàng Hiếu Vinh đã đoán được câu trả lời rồi, mà dường như câu trả lời đó không phải giống như Hoàng Hiếu Vinh mong đợi nên anh ấy nghĩ không cần nghe thấy cũng được.
Nhưng Hoàng Hiếu Vinh lại quên mất, cô bé ở trước mặt mình lại chính là người sòng phẳng và thẳng thắn như vậy, cho dù câu trả lời có khó nghe đến mấy thì Đàn Thi Ý vẫn muốn trả lời cho đàng hoàng nhất.
Đến đây, Đàn Thi Ý liền lùi lại hai bước rồi cùi đầu thấp xuống, nói:
- Cảm ơn tình cảm mà anh đã giành cho em, cho dù hiện tại có còn hay không thì vẫn muốn nói... Xin lỗi anh, em không thích anh.
Hoàng Hiếu Vinh liền phì cười, nói sao nhỉ... Dù là hiện tại bản thân đang bị Đàn Thi Ý từ chối một cách thẳng thừng, nhưng anh không tài nào giận cô được, thậm chí là anh còn thấy rất buồn cười nữa kìa.
Hoàng Hiếu Vinh đưa tay xoa đầu của cô, nói:
- Anh biết mà... Em... Em thích Nhiếp Hoài Lễ đúng không?
Em cũng không chắc, nhưng ít nhất thì sự theo đuổi của anh ấy không khiến em khó chịu.
Nghe đến đây thì Hoàng Hiếu Vinh cũng gật đầu.
Sau khi đã giải bày xong tâm sự thì Hoàng Hiếu Vinh cũng vươn tay một cái, nhẹ nhàng xoa xoa đầu của cô, nói:
- Tính ra... Nhiếp Hoài Lễ này đúng là rất biết cách thu hút người khác nhỉ? Năm em bảy tuổi cũng bị nó thu hút, năm em mười bảy tuổi cũng bị nó thu hút... Bây giờ em hai mươi tư tuổi... Vẫn bị nó thu hút.
Câu nói của Hoàng Hiếu Vinh làm cho Đàn Thi Ý không hiểu lắm, nếu như nói về năm mười bảy tuổi thì đúng là có một khoảng thời gian ngắn cô crush anh.
Nhưng mà... Năm bảy tuổi á?
- Anh nói vậy là sao?
- Hả? Anh tưởng Chu Kiêu Nhiên đã nói với em rồi chứ?
- Nói... Là nói cái gì cơ?
- Năm đó... À mà thôi, anh nghĩ em nên tự hỏi Chu Kiêu Nhiên thì sẽ hay hơn đó.
Nói xong thì Hoàng Hiếu Vinh cũng nhẹ nhàng véo hai bên má của cô, giống như hồi còn nhỏ, sau đó là anh ấy rời đi, bỏ lại Đàn Thi Ý không hiểu ý của anh ấy là gì.
Nhưng trốn trong một gốc nào đó thì Nhiếp Hoài Lễ đang tức anh ách vì thẳng bạn Hoàng Hiếu Vinh dám véo má người mà anh thích! Đến anh còn chưa dám làm mà nó dám làm! Đúng là tức chết anh rồi!
Tăng Kiến Phi là người rất giỏi đọc khẩu hình miệng, hiển nhiên anh ấy cũng đọc ra được cái câu mà Hoàng Hiếu Vinh đã nói với Đàn Thi Ý...
Năm bảy tuổi cũng bị thu hút, năm mười bảy tuổi cũng bị thu hút... Năm hai mươi tư tuổi vẫn bị thu hút.
Mà theo như Tăng Kiến Phi nhớ thì chỉ có Nhiếp Hoài Lễ và Chu Kiêu Nhiên là biết nhau từ khi còn học cấp 1.
Sau khi lên cấp 3 thì mới biết thêm Nhiếp Hoài Lễ và Hoàng Hiếu Vinh.
Suy luận theo hướng này... Thì có lẽ năm Đàn Thi Ý bảy tuổi đã gặp Nhiếp Hoài Lễ rồi... Và... Đúng lúc đó Nhiếp Hoài Lễ vừa chuyển từ nước ngoài về?
Đột nhiên bị thằng bạn khác nhìn chằm chằm, Nhiếp Hoài Lễ cũng rùng mình, sau đó anh liền đưa tay ôm thân thể ngọc ngà của mình lại, nói:
- Nè, đừng có nhìn tao bằng cặp mắt buồn nôn đó chứ. Cơ thể của tao chỉ có thể để Ý Ý chiếm lấy mà thôi.
Tăng Kiến Phi thở dài, nói:
- Thằng thần kinh!
Nói xong Tăng Kiến Phi cũng rời đi, có lẽ anh ấy không cần công khai theo đuổi cũng biết kết cục của mình sẽ thua thê thảm rồi. Nêm thay vì đâm đầu vào người không yêu mình thì anh ấy phải mở lòng hơn thôi.
Đúng lúc vừa ra đến cửa đã thấy Chu Kiêu Nhiên, ngay lúc này Tăng Kiến Phi lại nói:
- Chu Kiêu Nhiên, tao hỏi một chút.
- Cái gì vậy? Không nghe lén nữa à?
- Năm Tiểu Ý bảy tuổi... Có phải cũng là lúc Nhiếp Hoài Lễ chuyển đến học cùng mày không?
- Đúng rồi, khi đó thằng nhãi đó chỉ biết nói tiếng anh thôi, giới thiệu với ai cũng nói nó tên là Diros, nhưng từ sau khi bị giáo viên nhắc nhở thì nó mới nhớ nó tên là Nhiếp Hoài Lễ. Thề, khi đó nhìn nó ngáo cực kì!
Tăng Kiến Phi nghe đến đây cũng chỉ biết cười, sau đó lại nói:
- Ý Ý hình như rất giỏi tiếng anh nhỉ?
- Đương nhiên rồi! Bà ngoại của tao, cũng là bà nội của Ý Ý là người Mỹ mà. Từ nhỏ Ý Ý đã thân với bà, nên thường bà sẽ giao tiếp với Ý Ý bằng tiếng anh. Có thể nói... Trình độ của Ý Ý so với người bản địa hoàn toàn không thua đâu!
Tăng Kiến Phi cũng gật đầu.
Đây có thể nói là duyên...
Quả nhiên, sống trên đời đều có sự sắp đặt của số phận.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng...
Ngay cả ông trời cũng đã định Đàn Thi Ý chỉ có thể là của Nhiếp Hoài Lễ...