Vệ Gia đưa Trần Tê đến phòng khám của anh. Đó là một tòa nhà cổ hai tầng quay mặt ra đường ở góc hẻm, nằm trên con đường duy nhất ra chợ Kim Quang, ban ngàycó rất nhiều người qua lại. Đã hơn chín giờ, trong tòa nhà đèn vẫn sáng, xuyên qua cửa kính, Trần Tê đã có thể ngửi thấy mùi hỗn hợp của mùi hôi thối của động vật và chất khử trùng.
Ngôi nhà nhìn từ bên ngoài không lớn, nhưng bên trong sạch sẽ và rộng rãi, được bố trí không gian hợp lý. Tầng đầu tiên là quầy lễ tân và kệ đựng đồ dùng cho thú cưng, dường như có một số phòng điều trị và khu vực chải lông cho thú cưng ở phía sau. Xung quanh không có ai, Vệ Gia cũng không có ý định dẫn Trần Tê đi xem, trực tiếp đi lên lầu.
Tầng hai náo nhiệt hơn rất nhiều, ngoài phòng mổ và phòng chụp X-quang còn có khu vực quan sát các loài động vật khác nhau. Chó mèo nhốt trong chuồng nghe tiếng động của người thì sủa, cào khắp nơi. Vệ Gia mang theo Trần Tê đi đến một cái hành lang cuối cùng một cánh cửa đóng kín, Trần Tê dừng lại, cười nói: "Anh muốn nhốt tôi trong lồng?"
"Nếu là cô, tôi nhất định phải tìm một sợi dây buộc chắc chắn." Vệ Gia thản nhiên đáp.
Thật ra Trần Tê thực sự nghĩ ý của Vệ Gia là có lòng cô đi tiêm vắc-xin bệnh dại, cho nên cô mở cửa đi vào và nhìn thấy hai chiếc máy chạy bộ có chút sững sờ. Nơi này giống như là một cái phòng nghỉ, trong góc có một cái giường gấp, dụng cụ thể dục đơn giản, trên tường treo đủ loại cờ thưởng, một trong số đó viết - "Cảm ơn bác sĩ đã cứu lấy cái mông của tôi".
Cái quái gì thế!
Vệ Gia giải thích: "Có một con chó săn lông vàng bị tổn thương tuyến hậu môn, chủ nhân vừa đón nó xuất viện."
"Tôi sẽ nhờ Giang Hải Thụ gửi cho anh một cờ thưởng khi tôi vượt qua thời điểm khó khăn này... Nói cho tôi biết, sao anh lại đưa tôi đến đây?"
"Để cô hoạt động một chút."
Khi Trần Tê nhìn thấy thiết bị thể dục, cô cả người lộ ra từ chối: "Hôm qua tôi đã uống rượu, bây giờ cả người không có sức... Ngày khác, ngày khác được không?"
Cô ấy ở nhà không có việc gì làm thì tràn đầy năng lượng. Vệ Gia tức giận nói: "Chạy bộ nửa giờ trên máy chạy bộ cũng tốt, cả ngày ở nhà, không sợ sinh bệnh sao?"
"Tôi không mang theo trang bị, đôi giày này chạy không được."
Vệ Gia lẳng lặng lấy từ tủ đựng đồ ra một bộ quần áo tập luyện, còn có một đôi giày chạy bộ màu đỏ hồng dành cho nữ, hiển nhiên là đã tính toán trước: "Giày mới mua, quần áo mặc của tôi là được."
Mặc dù màu sắc của đôi giày rất khó mô tả, nhưng Trần Tê chỉ cần liếc qua là biết kích cỡ chính xác. Hai người lớn ban đêm bị chó mèo vây quanh rồi chạy bộ, cái này gọi là gì!
Trần Tê hấp hối giãy dụa: "Anh không có áo lót thể thao đúng không? Không có áo ngực thể thao ngực sẽ chảy xệ. Đánh chết tôi cũng không chạy!"
"Cô còn chưa đến mức đó." Vệ Gia đẩy cô đi thay quần áo.
Lúc này có người mở cửa đi vào, nhìn thấy hai người đang lôi lôi kéo kéo liền ngẩn người, sau đó huýt sáo: "Tôi nói sao hôm nay lại đổi ca với với tôi, hóa ra là đã có sắp xếp."
Trần Tê nhìn rõ ràng người nọ, hình dáng rất đáng nhớ, mặc dù tóc đã mọc rất nhiều nhưng cô liếc mắt một cái vẫn nhận ra.
"Là anh à, người đàn ông của quý cô Coco!"
"Vậy tôi sẽ gọi cô —— Nữ thần chết trong đêm mưa."
Trước khi đối phương cởi bỏ áo khoác trắng, Trần Tê đã hỏi Vệ Gia: "Anh ta là cộng sự của anh à?"
Vệ Gia gật đầu: "Thôi Đình - Trần Tê. Hai người đã từng gặp nhau."
Đối phương thật đáng nhớ!
Thôi Đình tự lấy cho mình một chai nước, uống cạn và nói: "Đại minh tinh, sự trở lại của cô khiến khối lượng công việc của tôi tăng lên, liên tiếp tôi phải trực mấy ca đêm."
"Anh biết tôi trở về ngõ Kim Quang khi nào?"
"Chuyện của cô tôi không rõ lắm, nhưng Vệ Gia thì tôi rất rõ..."
Vệ Gia cắt ngang cuộc "trò chuyện phiếm" của họ và nói với Thôi Đình, "Không phải anh đã nói tối nay sẽ về nhà sớm sao?"
"Con mèo xanh bị suy thận kia sức khỏe không tốt, hôm trước không liên lạc được với chủ nhân của nó, xem ra con mèo và phí điều trị đều bị treo!"
Vệ Gia cười: "Anh với chủ nó cãi nhau vô ích, bị mắng không có lòng là anh, bỏ tiền nuôi mèo còn làm thêm giờ cũng là anh."
Thôi Đình đen mặt thay đổi chủ đề, anh nói với Trần Tê: "Chỗ của chúng tôi không tệ chứ?
"Chắp vá!" Không phải Trần Tê hà khắc, chị em trang trại lợn lắc mình biến thành cặp bác sĩ thú y đẹp trai, nhưng đây cũng chỉ là một phòng khám nhỏ gần chợ rau để kiếm sống.
(Editor: Khi vào tù thì cặp đôi Thôi Đình - Vệ Gia này là cặp bài trùng ở trang trại lợn đó.)
"Vùng này vốn có hai phòng khám thú cưng, một là chuỗi cửa hàng, một là phòng khám thú y đã mở hơn mười năm, cô không biết cửa hàng của chúng tôi tồn tại không dễ dàng như thế nào sao?"
Trần Tê tin rằng "không dễ dàng" của Thôi Đình sẽ khó hơn cô tưởng tượng rất nhiều, nhưng cô không ngạc nhiên. Vệ Gia đã có thể duy trì một trang trại ngựa khổng lồ ở tuổi 17 và sẽ không có vấn đề gì khi mở một phòng khám thú cưng nhỏ khi anh trưởng thành. Hơn nữa đối tác của anh dường như không phải là một chiếc đèn cạn dầu. Người thông minh chỉ biết càng sống càng không hiểu, như nước lắng lại tạp chất.
"Tôi đã nói rồi, tại sao cô không hỏi chúng tôi dựa vào điều gì để điều hành phòng khám tốt như vậy nhỉ?" Thôi Đình vòng tay trước ngực, khuôn mặt tuấn tú không một nụ cười khá là lừa gạt, như thể Trần Tê không hỏi thì đi ngược lại bầu trời.
Trần Tê uể oải nói tiếp: "Còn cần nói sao, đương nhiên là kỹ thuật cùng sắc đẹp."
Trần Tê cười nhạo, nghe điều này là biết nói hươu nói vượn. Cô tin rằng Gia Gia là "sát thủ trung niên", nhưng trước mặt một cô bé, vẻ ngoài của Thôi Đình có nhiều khả năng khiến trái tim cô ấy rung động hơn - nhưng, một lần nữa, thực sự có nhiều phụ nữ trung niên và cao tuổi ở gần ngõ Kim Quang hơn là các cô gái trẻ.
"Cô có nhìn thấy hai máy chạy bộ này không? Vệ Gia đã khám bộ nanh của con chó của bà vợ chủ sở hữu trong phòng tập thể dục gần đó. Phòng tập thể dục đã đóng cửa, vợ của chủ sở hữu đã bán cho anh ta hai chiếc máy chạy bộ tốt nhất với giá chiết khấu. Anh ta đã chạy trong phòng tập thể dục mới mở. Thẻ cũng rẻ hơn những nơi khác nhưng không dám đến đó thường xuyên vì có quá nhiều mối đào hoa."
"Tôi không thường xuyên đến phòng tập thể dục chẳng lẽ không phải vì cậu nhận ra cổ đông lớn của nó là cấp dưới cũ của cha anh sao?" Vệ Gia không thể chịu được hướng nói chuyện nhảm này và ra hiệu cho Thôi Đình, "Tôi chỉ cho cậu con mèo kia, cậu về trước đi!"
Thôi Đình choàng tay qua vai Vệ Gia: "Mỗi lần anh muốn đuổi tôi đi là mỗi lần anh đều nóng vội như vậy. Tôi có thể nói với anh vài lời được không? Nếu anh giữ cô ta lại, sau này chúng ta giành giật từng giây chăng?
"Nếu cậu chịu đem ý thích nói nhảm này mà giao tiếp với khách hàng, hoạt động kinh doanh của phòng khám chúng ta có thể tiến lên một tầm cao mới."
"Việc kinh doanh có tốt hay không không quan trọng. Vợ tôi có tiền hơn tôi, cô ấy không ngại nuôi tôi." Thôi Đình vẻ mặt như không, lời này xứng đáng với khuôn mặt nhìn không ra một tính xấu nào của anh. Vừa nói anh vừa cười với Trần Tê: "Bây giờ các dì và các chị đều rất cởi mở, những cô gái có thể giới thiệu đều đã được giới thiệu, nếu cô không quay lại, họ sẽ sắp xếp một cô nhóc đáng tin cậy cho Vệ Gia... Lần trước tôi đã nhờ một kỹ thuật viên lịch sự nhã nhặn trao đổi thông tin liên lạc với anh ta, cô nhóc kia rất hài lòng với Vệ Gia, nhưng anh ta khăng khăng mình không đủ tốt với người ta.
Trần Tê chân thành nói: "Tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi, các người đã nghe qua phim đam mỹ chưa, một người vai công trầm tĩnh hiếu thắng, một người vai thụ dịu dàng kiêu ngạo, biên kịch có thể cho viết một trăm tập."
"Bộ phim Thái Lan mà Phong Lan xem cũng giống như vậy sao?" Thôi Đình chạm vào tay Vệ Gia, "Cô ấy cũng nói với anh về cốt truyện, nói tôi trông giống một trong những nam chính."
"Có biến đi hay không đây? Còn không thì đi xem mèo."
"Anh có thể nói chuyện với vợ tôi, nhưng tôi không thể nói chuyện với Trần Tê?"
Trần Tê đột nhiên nói: "Bộ phim Thái Lan kia tôi biết.Tôi đã gặp qua hai nam chính, anh ngoại hình đúng là có chút giống anh chàng đóng vai thụ kia nha!"
*"đam mỹ: phim tình yêu giữa nam x nam, trong đó "công" nghĩa là vai kiểu đóng làm "chồng" hoặc làm bên chủ động, "thụ" đóng vai mềm hơn. Mọi người tự hiểu nha.
Thôi Đình trịnh trọng nói: "Cô nhìn nhầm rồi - đàn ông thực sự - không chịu đau khổ!"
"Đừng tám chuyện nữa được không?" Vệ Gia thở dài, "Tôi có thể chịu đựng hai người lâu như vậy, tôi mới là người đau khổ nhất ở đây."
Sau khi Thôi Đình rời đi, Trần Tê bên miệng vẫn còn nụ cười.
"Thú vị như vậy sao?" Vệ Gia hỏi.
"Đúng vậy, anh không cảm thấy hắn có chút giống Mầm Miểu sao? Chỉ là hắn không có mê muội như Mầm Miểu thôi. Này, anh đã lâu không gặp Mầm Miểu đúng không? Tôi nghe nói sau đêm đó, cậu ta còn gửi cho anh tin nhắn cảm ơn. Không ngờ thằng nhóc đó lại rất nghĩa khí. Mấy ngày trước còn chủ động hỏi tôi có cần tiền không, không nghĩ tới mông của mình cũng bị lau sạch!"
Vệ Gia không nói gì, Trần Tê nhấp miệng cười: "Bọn họ đều đã kết hôn, trong lòng tôi, anh vẫn tốt nhất."
"Hóa ra là như vậy..."
"Tôi biết tại sao anh và Thôi Đình có thể trở thành bạn bè. Mầm Miểu đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ anh không phải sao? Họ cũng như tôi, đều là gai góc, loại người này đều phải chờ anh thu phục. Bọn họ không chỉ đã kết hôn mà còn là đàn ông. Tôi thích hợp với anh hơn."
Vệ Gia nói cô miệng lưỡi trơn tru, không câu nào là thật. Anh đổi thiết bị chạy nhưng Trần Tê vẫn còn trì hoãn.
"Tôi không chạy được không?"
"Tập thể dục giúp chữa táo bón. Cô luôn chiếm nhà vệ sinh, Giang Hải Thụ đã phàn nàn với tôi rất nhiều lần."
"Tôi... Tôi trở về để hắn cả đêm ngủ trong nhà vệ sinh, ai cũng không được quấy rầy."
Rốt cuộc, Trần Tê đã không thoát khỏi số phận bị cuốn vào máy chạy bộ. Một giờ sau, cô nằm trên thảm yoga thở hổn hển, Vệ Gia đã kéo duỗi cơ cho cô sau khi chạy. Anh uốn cong cô ở nhiều góc độ khác nhau từ eo trở xuống, đôi khi anh đỡ cô ở phía trên - một cảnh tượng mờ ám như vậy nhưng Trần Tê không có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào. Cô tin tưởng cho dù bây giờ Vệ Gia có trần trụi trước mắt cô, cô cũng sẽ không đủ sức để giơ tay chọc anh một chút.
Nghe nói một số bậc cha mẹ để tăng cường sức khỏe của con cái họ, ban ban ngày sẽ xua bọn chúng chạy nhiều lần để chúng có thể yên bình chìm vào giấc ngủ vào ban đêm. Như vậy xem ra mục đích của Vệ Gia đã đạt được.
"Anh muốn tôi chạy đến chết, như vậy tôi sẽ không bao giờ hành hạ anh nữa." Cô hơi thở mỏng manh nói.
Vệ Gia đưa cô áp đầu gối vào ngực để thả lỏng cơ hông.
Anh nói, "Cô thừa nhận rằng mình đã hành hạ mọi người?"
Trần Tê cười nói: "Không thích nói, anh trăm phương ngàn kế từ chối tôi."
Vệ Gia dừng việc đang làm, giữ nguyên tư thế đó cúi đầu nhìn Trần Tê, con ngươi sâu thẳm, mím chặt môi, không biết là vì không đồng ý hay là cảm xúc khác. Một giọt mồ hôi từ mái tóc chưa khô hẳn của anh rơi xuống ngực Trần Tê, phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Đây là lần trao đổi chất lỏng mệt mỏi nhất mà tôi từng trải qua," cô nói.
Thể chất của Trần Tê được đánh giá là tương đối tốt đối với phụ nữ, cô không ngừng tập thể dục từ khi còn là một thiếu niên và luôn đạt thành tích tốt trong các chương trình thi đấu dành cho ngôi sao. Khi còn học đại học, cô thỉnh thoảng chạy bộ với Vệ Gia, và cô cũng sẽ không hoàn toàn không theo kịp tiết tấu như hôm nay. Sau 6km, cô cảm thấy mình đã cố hết sức và không thể tiếp tục được nữa, nhưng Vệ Gia đã dễ dàng chạy đến mục tiêu đã định sẵn 10km với tốc độ vượt xa cô, vừa nhìn là một buổi chạy bình thường.
"Anh chạy vận tốc này là muốn tham gia một cuộc thi marathon?"
"Tôi đã tham gia chạy bán marathon hai lần. Tôi thường chạy loanh quanh khi không có việc gì làm để giết thời gian."
Những người khác nói đó chẳng qua chỉ là giết thời gian thì được, nhưng có vẻ thật châm chọc khi một người như con quay như anh lại nói những điều như vậy.
"Vẫn là độc thân quá lâu... A!" Trần Tê kết luận còn chưa nói xong, gân cốt của cô suýt chút nữa bị Vệ Gia trong tay xé nát, "Nhẹ thôi! Tôi không nói nữa, để lại mạng cho tôi đi, tôi còn có việc quan trọng phải làm!"
Vệ Gia nằm xuống bên cạnh cô, hai người mồ hôi đầm đìa, kề vai nhìn lên trần nhà. Cảnh tượng này cũng rất kì lạ, nhưng Trần Tê không dám nói thêm gì nữa. Cô tĩnh tâm lắng nghe nhịp thở của anh, chợt phát hiện từ góc độ này còn có thể nhìn thấy cảnh đêm ngoài cửa sổ, đèn quảng cáo bên kia đường chập chờn thay đổi, so với bầu trời còn sống động hơn.
Vị trí của tấm thảm yoga này cũng rất khéo.
Trần Tê chịu không nổi nữa, nghi ngờ hỏi: "Anh cùng người khác nằm ở chỗ này sao?"
"Thôi Đình và vợ anh ta thường xuyên như vậy. Tôi đã thu đệm của họ vào ca sáng." Vệ Gia nói.
Trần Tê im lặng - anh chàng tội nghiệp! Không có gì ngạc nhiên khi buộc phải chạy ma-ra-tông!
Vệ Gia ngồi dậy vặn một chai nước đưa cho Trần Tê: "Cô vừa mới nói chưa làm chuyện quan trọng, là chuyện gì?"
Trần Tê nhấp vài ngụm nước và nói: "Nghe này - tôi muốn bắt đầu lại một lần nữa với anh, sau này để Thôi Đình thu đệm cho anh!"
Vệ Gia không ngẩng đầu lên, cầm lấy nửa bình nước còn lại, chậm rãi uống. Sau khi hai người uống, nước khoáng thông thường có vị như rượu mạnh.
"Không cần."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi không muốn."
Trần Tê chống người lên để bắt được ánh mắt của Vệ Gia: "Chị Mao ở tầng ba giới thiệu cho anh một người bạn gái, anh nói một đống điều vô nghĩa để từ chối cô ấy. Từ chối tôi thì cũng phải nói rõ ràng, nếu không tôi không chấp nhận!"
Vệ Gia chậm rãi nói: "Thật ra chúng ta ở bên nhau rất mệt, khi vui thì rất vui, khó chịu thì rất khó chịu, cảm giác chính mình trở lên xa lạ. Chúng ta đã thử rồi, cũng đã xác minh đi xác minh lại một số việc, nhưng kết quả cuối cùng lại không như chúng ta muốn, khả năng sai rất cao! Có lẽ nên trách tôi quá hẹp hòi ích kỷ, không muốn sống thật với lòng mình. Mấy năm nay cô không trở về, tôi cũng đành chịu, cũng không có ý kiến gì, chuyện sau này cũng không có ý tưởng gì, chỉ hy vọng làm xong việc phải làm, sống thoải mái một chút. Cô ở chỗ này cùng tôi cũng bị thiệt thòi... Chúng ta nên theo đuổi cách sống thoải mái hơn, không cần phải lãng phí cuộc đời mình cho nhầm người ".
"Tôi ở bên cạnh anh mới là thoải mái nhất, tôi tình nguyện bị anh lãng phí thì có gì sai!" Trần Tê bị anh khẳng định "không muốn" có chút sững sờ, tức giận nói: "Đừng quên anh đã nói tôi lúc nào cũng có thể trở về, hiện tại tôi đã trở về, anh không thể đổi ý!"
"Cô chỉ là đã quen với việc tìm đến tôi khi mình thất vọng. Tôi có thể để cô lại, không vấn đề gì! Cô có thể yên tâm cho đến ngày cô muốn rời đi. Nhưng chúng ta đừng làm cho mối quan hệ trở nên phức tạp hơn được không? Đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa, hay làm điều gì khiến tôi xấu hổ!"
"Xin hỏi bây giờ chúng ta có quan hệ đơn giản như thế nào? Anh hào phóng như vậy, bao nuôi tôi, quan tâm tôi ăn uống, ngủ cùng tôi, cười cùng tôi, ngay cả Giang Hải Thục cũng lợi dụng được. Chúng tôi có phải là con mèo hoang anh nhặt được hay người họ hàng xa chạy đến?"
"Nói như vậy cũng được."
Trần Tê chế nhạo: "Con mèo hoang mà anh giữ lại lần trước đã làm lớn bụng "Trần Viên Viên", khiến nó chết khi sinh con. Người thân cuối cùng của anh đã đi lạc đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy! Đừng tự dối lòng, rõ ràng yêu tôi đến chết rồi còn nói cứng!"
Vệ Gia không nói một lời đứng dậy thu gối, Trần Tê ngồi yên không chịu nhúc nhích, anh kéo đệm dưới mông cô ra. Trần Tê lại bị ném về phía sau nửa đường, tức giận đứng dậy và đuổi theo Vệ Gia đang thu dọn đồ đạc trong góc.
Anh nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần và dừng lại phía sau anh một bước, đôi giày chạy bộ màu hồng đang cào sàn nhà.
"Em biết anh sợ em bỏ đi. Em đã bỏ đi, cũng từng kết hôn, nhiều chuyện trải qua không cần nhắc lại. Cho nên em có thể chấp nhận việc anh không muốn kết hôn và có con. Trong lòng em thì anh đã hứa với em rồi. Em đã nghĩ rất kỹ, không phải nghĩ cái gì thì muốn cái đó. Về sau đổi lại, anh có thể làm bất cứ điều gì với em, trừ khi anh không cho em trở về, cả đời này em sẽ ăn vạ anh, năng lực thích ứng hoàn cảnh của em tương đối mạnh, có thể tiến có thể lùi, càng thích hợp làm một người chờ đợi nhưng bị ngăn cản."
Vệ Gia đặt đồ vật trong tay xuống, quay người lại, Trần Tê không khỏi lui về phía sau một bước, lúng túng nói: "Em tuy nói giao cho anh quyết định, nhưng anh cũng đừng vội từ chối. Anh suy nghĩ thêm đi, đảm bảo anh sẽ không chịu bất cứ thiệt thòi nào."
"Đừng nói nhảm!" Vệ Gia vỗ vỗ khăn tắm trên ngực, nói: "Đổ mồ hôi xong đi tắm, thay quần áo ướt đi."
(Editor: Về chương này, với tính cách của Trần Tê thì việc khi Trần Tê nói nhẹ nhàng, bày tỏ tình cảm với Vệ Gia, mình nghĩ "anh - em" là hợp lý, còn Vệ Gia thì vẫn thái độ muốn tránh xa.)