Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 391



Trong một pháo đài ở nước Y.

Quản gia nhìn người phụ nữ gọi ông đến, mặt không biểu cảm, “Phu nhân.”

Tần Nghiên híp mắt nhìn quản gia, “Bây giờ muốn gặp quản gia một lúc cũng thật khó khăn, ông không muốn nhìn thấy tôi nữa hay không dám gặp mặt tôi?”

“Phu nhân nói đùa rồi.”

Quản gia không mặn không nhạt trả lời.

“Quản gia, tôi biết ông là người của Allen, nhưng mấy năm qua tôi đối xử với ông cũng không tệ.

Tôi không xin ông thả tôi ra ngoài vì biết ông không có quyền đó.

Tôi chỉ xin ông tìm một bác sĩ xem vết thương ở chân tay Hứa Nặc, đừng để nó thật sự bị tàn phế.

Tuy nó không phải là con ruột của tôi nhưng cũng là con gái nuôi, tôi đã tốn rất nhiều tâm huyết bồi dưỡng nó tất nhiên là không đành lòng.”

“Thiếu gia dã dặn không được để bác sĩ khám cho cô ta.”

Quản gia thản nhiên nói.

Allen đã muốn Hứa Nặc tàn phế thì sao có thể cho cô ta được chữa trị.

Ánh mắt Tần Nghiên tối sầm lại, “Tất nhiên tôi biết Allen không cho phép, vì vậy tôi mới xin ông mời một bác sĩ đến chữa cho nó.”

“Tôi không thể làm trái mệnh lệnh của thiếu gia.”

Quản gia trả lời.

Hứa Nặc chính là một ví dụ sống cho việc làm trái lệnh của Allen.

Hơn nữa, Allen ghét nhất chính là kẻ phản bội, nếu ông thật sự giúp Hứa Nặc thì cũng có nghĩa là phản bội hắn.

Nếu để hắn biết được, cho dù trước kia ông có làm bao nhiêu chuyện cho hắn thì kết cục cũng sẽ chẳng thể tốt hơn Hứa Nặc là bao.

Tần Nghiên đã sớm đoán được kết quả này nên thản nhiên nói, “Quản gia, ông đừng quên ba năm trước tôi đã cứu mạng con của ông, con của ông nợ tôi một mạng.

Mặc dù bây giờ tôi bị nhốt ở đây, nhưng tin tôi đi, chỉ cần tôi muốn thì chắc chắn sẽ có cách giết chết con ông.

Nếu như ông đồng ý cứu mạng Hứa Nặc, vậy xem như đối lấy cái mạng cho con ông.”

Ánh mắt quản gia thay đổi, nếu Tần Nghiên uy hiếp tính mạng ông thì ông hoàn toàn chẳng sợ, nhưng con trai có thể nói là điểm yếu nhất của ông.

Ông chỉ có một đứa con, nếu nó có mệnh hệ gì thì ông sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Ở cạnh Tần Nghiên nhiều năm, ít nhiều thì quản gia cũng hiểu rất rõ bản lĩnh của bà ta, vì vậy cũng hiểu lời nói của bà ta chẳng phải là nói đùa.

Đây là địa bàn của Allen, Tần Nghiên không thể làm gì, nhưng ở bên ngoài thì e rằng ngay cả Allen cũng không thể làm khó bà ta.

Người đàn bà này ở trong tổ chức nhiều năm chẳng phải vô ích.

Ánh mắt quản gia khó lường, Tần Nghiên không hề thúc giục ông, vẫn ung dung bình tĩnh.

Bà ta tin chắc quản gia là một người thông minh, sẽ suy nghĩ thấu đáo.

Còn về chuyện bà ta cứu Hứa Nặc thì chẳng phải là vì cái tình mẹ con rác rưởi, mà vì bà ta muốn giữ Hứa Nặc lại để tiếp tục sử dụng.

Nếu tay chân của cô ta thật sự bị tàn phế thì cho dù còn sống cũng là vật bỏ đi, mà bên cạnh bà ta thì không cần đồ bỏ.

“Được, tôi có thể giúp bà lần này, nhưng gọi bác sĩ thì rất mạo hiểm, tôi sẽ đích thân nối xương cho Hứa Nặc.”

Quản Gia suy nghĩ một lúc lâu rồi nói.

Tần Nghiên hài lòng cười, “Được.”

Từ đầu đến cuối, Hứa Nặc không hề lên tiếng, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng chẳng thay đổi.

Quản gia mở cửa hầm giam, đi tới bên cạnh cô ta, nhìn từ trên cao xuống.

Tính ra Hứa Nặc cũng là một trong những người xuất sắc được Allen huấn luyện ra trong mấy năm qua, chỉ đáng tiếc lại yêu một người không nên yêu.

Xương tay xương chân của Hứa Nặc đã bị gãy một thời gian, nếu muốn nối lại sẽ phải làm gãy một lần nữa, cơn đau này còn đau đớn hơn việc nối xương gấp nhiều lần.

Bình thường quản gia không thể hiện, nên rất ít người biết được ông là một bác sĩ tài giỏi.

Những mặt khác có thể ông không xuất sắc nhưng nối xương là sở trường của ông.

Đây cũng là lý do Tần Nghiên yêu cầu ông, vì nếu thật sự phải đưa một bác sĩ ở ngoài vào thì hoàn toàn không thể giấu được Allen.

Quản gia ngồi xuống nhìn Hứa Nặc một lúc rồi lấy một cái khăn từ trong túi ra, nhét vào miệng cô ta, sau đó chỉ nghe “rắc”

một tiếng, sắc mặt Hứa Nặc liền trắng bệch, mồ hôi lạnh lập tức túa ra.

Nhưng đây chưa phải là tất cả, âm thanh răng rắc liên tục vang lên, phần xương bị gãy và lệch đi lại bị bẻ gãy lần nữa, sau cơn đau đớn khoét tận tim gan, cuối cùng tay chân của cô ta cũng không còn bị bẻ ngoặt theo tư thế quái dị nữa.

Cái khăn trong miệng bị lấy ra, cả người Hứa Nặc đã ướt đẫm mồ hôi như vừa được vớt từ trong nước lên, cô ta thở hổn hển, nhưng thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.

Quản gia thấy dáng vẻ của cô ta, ánh mắt hơi dao động, giải thích với Tần Nghiên, “Khả năng chịu đựng của cô ta quá tệ.”

Ngụ ý là trong quá trình chữa trị, ông không hề làm gì mờ ám.

Tần Nghiên vẫn luôn quan sát cả quá trình, thấy chỉ chút chuyện này mà Hứa Nặc cũng chịu đựng không nổi thì ánh mắt bà ta liền hiện lên vẻ chán ghét.

Đúng là đồ vô dụng! Hoàn thành nhiệm vụ, quản gia liền rời đi.

Tần Nghiên không nhìn thấy, sau khi quay đi, đáy mắt ông liền sầm xuống.

Thật ra ông đã lừa bà ta, ông đã ra tay với Hứa Nặc, có rất nhiều cách nối xương, vừa rồi ông đã chọn cách đau đớn nhất.

Cơn đau này dù là người như Andrew cũng không chịu đựng được, huống hồ là Hứa Nặc.

Vừa rồi cô ta không dứt khoát ngất đi đã là ngoài đự đoán của ông rồi.

Mà với cách này, càng ngày cơn đau sẽ lại càng tăng thêm.

Đương nhiên, ưu điểm của nó chính là mau lành hơn.

Nếu Hứa Nặc có thể vượt qua nỗi đau không ngừng tăng lên này thì có thể sẽ mau chóng khôi phục, còn nếu không thể thì...

Quản gia rời hầm giam, khi trở lại pháo đài thì gặp phải Allen, ánh mắt ông không thay đổi, cúi thấp đầu, “Thiếu gia.”

Allen lẳng lặng nhìn ông, “Xuống dưới gặp Tần Nghiên sao?”

Quản gia không phủ nhận mà còn khai báo chuyện đã nổi xương cho Hứa Nặc, “Thiếu gia yên tâm, với phương pháp của tôi thì vết thương của Hứa Nặc chỉ có thể nặng hơn thôi.”

Allen lạnh lùng nhìn quản gia, “Tôi đã từng nói không được chữa trị cho con khốn kia mà phải không?”

Quản gia rủ mặt nhìn xuống đất, “Đã từng nói.”

“Ha ha, tôi đã nói mà ông còn làm, quản gia, bây giờ ngay cả ông cũng muốn phản bội tôi phải không?”

Allen khàn giọng nói.

Quản gia biến sắc, “Thiếu gia, tôi tuyệt đối không có ý phản bội ngài.”

Trong mắt Allen đầy vẻ tàn nhẫn, hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã lấy lại bình tĩnh, “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nể mặt người mẹ đã mất của tôi, tôi sẽ cho ông một cơ hội.”

“Cảm ơn thiếu gia, sẽ không có lần sau.”

Quản gia vội nói.

Khi ở hầm giam, không phải ông không có ý định giấu giếm Allen, nhưng Allen không phải là người dễ qua mặt.

Bây giờ, nếu ông thành thật khai báo thì có thể còn có một con đường sống, nhưng nếu để sau này Allen điều tra ra thì khi đó mới thật sự không thể thoát được.

“Đúng rồi, thiếu gia, đây là tin từ thủ đô gửi tới.”

Quản gia đưa cho Allen một xấp tài liệu.

Allen cầm lấy xem rồi cười khẽ, “Tiểu Thất của tôi đúng là thật thông minh, không cần tôi nhắc nhở cũng có thể liên tưởng Tần Nghiên và Kim phu nhân với nhau, còn có thể điều tra được thân phận Tần Nghiên là giả.”

Gương mặt hắn đầy vẻ kiêu ngạo, cứ như việc Thẩm Thanh Lan có thể đoán ra chuyện này là điều khiến hắn vô cùng vui vẻ.

Nhưng trang kế tiếp lại là hình ảnh của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đi ra ngoài giải sầu, bụng của cô đã lớn, đang mỉm cười dịu dàng đấy xe cho Phó Hoành Dật.

Đây không phải là lần đầu tiên Allen thấy cô cười như vậy, nhưng lần nào nhìn thấy, trái tim của hắn cũng nhói đau và trong lòng càng căm hận Phó Hoành Dật hơn.

Ngón tay cầm tài liệu của hắn bóp chặt đến nỗi trắng bệch rồi ném tài liệu qua một bên, “Hôm nay là hôn lễ của anh trai Tiểu Thất phải không?”

Quản gia gật đầu.

“Người của Tần Nghiên...”

“Sau khi Tần Nghiên về, còn chưa kịp liên hệ với người của mình thì đã bị giam lại, nên còn chưa biết chuyện hôn lễ của nhà họ Thẩm.”

Allen gật đầu, “Đã không biết thì không cần biết nữa.

Ông ra ngoài đi.”

Quản gia thưa vắng rồi đi ra ngoài.

Allen lại cầm xấp tài liệu kia lên.

Lật đến trang cuối cùng, nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt dịu dàng, “Tiểu Thất, con của em nhất định là rất đáng yêu.”

*** Thủ đô.

Trong lúc chờ Thẩm Quân dục đi đón dâu, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đến khách sạn trước, đi cùng cô còn có hai ông cụ và Thẩm Khiêm.

Khi Thẩm Thanh Lan đến khách sạn, Thẩm Quân Dục vẫn chưa tới, cô biết từ xưa đến nay, ai đi đón dâu cũng sẽ bị làm khó, đâu có nhanh như vậy.

Cháu đích tôn nhà họ Thẩm cưới vợ, hôn lễ này tất nhiên không nhỏ, tổ chức còn long trọng hơn cả hôn lễ của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật.

Tuy không có thời gian mời nhiều người, nhưng khách đến dự vẫn nhiều hơn lần trước gấp mấy lần.

Hôm nay Thẩm Quân Trạch cũng đến dự, đi cùng cậu ta là Lư Nhã Cầm.

“Ông nội”

Thẩm Quân Trạch đến chào Thẩm lão gia, vẻ mặt thấp tha thấp thỏm.

Thấm lão gia gật đầu rồi ừ một tiếng, coi như đáp lại cậu ta.

Thẩm Quân Dục từng nói với ông về chuyện của Thẩm Quân Trạch.

Ông cũng hiểu rõ suy nghĩ của Thẩm Thanh Lan và Thẩm Quân Dục, biết hai đứa cháu mình chỉ muốn tốt cho Thẩm Quân Trạch nên trong lòng càng cứng rắn hơn.

Còn về sự thay đổi của Thẩm Quân Trạch, Thẩm Quân Dục cũng đã nói với ông.

Quả thật trong lòng ông không hài lòng về đứa cháu này, nhưng cũng sẽ không bỏ mặc nó.

Nếu nó đã nhận ra sai lầm của mình, đồng thời muốn thay đổi thì tất nhiên ông sẽ cho nó một cơ hội.

Lư Nhã Cầm cũng chào Thẩm lão gia, nhưng ông không để ý tới, khiến bà ta rất xấu hổ.

May mà sở Vân Dung đến kéo bà ta đi, nói khéo là quá bận bịu, nhờ bà ta giúp tiếp khách.

“Đã đến công ty của Quân Dục học tập thì hãy học cho tốt.”

Chờ Lư Nhã Cầm đi, Thảm lão gia mới lên tiếng.

Không phải ông cố ý nhắm vào Lư Nhã Cầm, nhưng nhớ đến dáng vẻ trước kia của Thẩm Quân Trạch, ông lại tức không chịu được.

“Ông nội, cháu biết rồi ạ, cháu sẽ chăm chỉ học tập.”

Thẩm Quân Trạch trả lời.

Cậu ta biết Thẩm Quân Dục và Thẩm Thanh Lan đang giúp đỡ mình, nên trong lòng vừa cảm kích vừa hổ thẹn.

Nếu cậu ta có thể nhận ra bộ mặt thật của Lư Tiến Tài sớm hơn thì đã không đi đến ngày hôm nay, may mà hiện giờ tỉnh ngộ vẫn còn kịp.

Thẩm Quân Trạch nhớ tới thời điểm mà trợ lý của Thẩm Quân Dục tới tìm mình nói chuyện.

Lúc đó vì lại bị Thẩm Quân Dục từ chối nên cậu ta đã hơi nản chí.

Nhưng khi Dự Bân tìm cậu ta đã nói, “Tổng Giám đốc nói, tuy anh ấy không thể thu mua doanh nghiệp Thẩm Thị, nhưng đồng ý cho anh một cơ hội học tập.

Trong khoảng thời gian ba năm, cậu hãy đến tập đoàn Quân Lan học tập, đi từ chức vụ thấp nhất lên.

Nếu trong vòng ba năm cậu có thể ngồi vào vị trí quản lý chi nhánh, đồng thời có được chứng chỉ MBA, thì ba năm sau anh ấy sẽ nghĩ đến việc lấy lại Thẩm Thị.

Cậu không cần trả lời vội, Tổng Giám đốc nói cho cậu thời gian ba ngày.

Nếu đồng ý thì ba ngày sau đến bộ phận thị trường của chi nhánh tập đoàn quân Lan ở nước M báo danh, còn nếu không đồng ý thì coi như anh ấy chưa nói gì.”

Nhưng thực tế, buổi chiều hôm sau cậu ta đã có mặt ở đại sảnh của chi nhánh tập đoàn quân Lan ở nước M.

Trong công ty không có ai biết cậu ta là em họ của Tổng Giám đốc, cậu ta cũng không nói và rất cần mẫn thành thật làm việc của mình.

Đôi khi cũng có người liên hệ tên cậu ta với Thẩm Quân Dục, cậu ta cũng chỉ nói là trùng hợp rồi qua quýt dời đề tài câu chuyện.

Khoảng thời gian vào tập đoàn quân Lan làm việc chính là thời gian cậu ta bận rộn nhất và phong phú nhất trong hai mươi năm qua.

Cậu ta thật sự đã học hỏi được rất nhiều điều, khả năng tự chăm sóc bản thân cùng tiến bộ không ít.

Ban đầu, Lư Nhã Cầm muốn sang chăm lo sinh hoạt con trai, nhưng bị cậu ta từ chối.

Cậu ta biết mẹ mình chỉ còn mỗi Lư Tiến Tài là người thân, bà ta rất luyến tiếc tình thân này.

Nên thay vì bắt bà lựa chọn thì chi bằng cậu ta sẽ tự quyết định.

Lư Nhã Cầm không phải không biết con trai vì Lư Tiến Tài nên xa cách mình, nhưng bà ta cũng rất khó xử.

Bây giờ nhà họ Thẩm hoàn toàn không quan tâm tới bọn họ nữa, cuộc sống của bọn họ đều dựa vào Lư Tiến Tài, nếu sau này Lư Tiến Tài cũng thật sự bỏ mặc thì bọn họ sẽ sống thế nào đây.

Trước khi lấy Thẩm Nhượng, Lư Nhã Cầm cũng đã từng sống rất cực khổ.

Nhưng mấy năm qua cuộc sống giàu sang thư thái đã mài mòn khả năng tự lo liệu cho cuộc sống của bà ta.

Bây giờ bà ta đã như một dây leo, chỉ có thể sống dựa vào người khác.

“Chào chị Thanh Lan”

Thẩm Quân Trạch chào hỏi Thẩm Thanh Lan.

Cô chỉ gật đầu.

Thẩm Quân Trạch mở miệng muốn nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, cuối cùng vẫn không thể mở lời.

“Thanh Lan.”

Vu Hiểu Huyên đến cạnh Thẩm Thanh Lan, cười nói, “Tớ vừa thấy chị dâu tương lai của cậu đấy.

Hôm nay chị ấy rất đẹp.

Tất nhiên trong mắt tớ, cậu vẫn là đẹp nhất.”

“Đến rồi à?”

Thẩm Thanh Lan hỏi.

“Ừ, vừa đến.

Bây giờ còn một lát nữa hôn lễ mới bắt đầu, nên cô dâu đến phòng chờ phía sau rồi.

Cậu có muốn đến đó không?”

Thẩm Thanh Lan suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Được, đợi tớ một chút, tớ phải làm một chuyện trước đã.”

“ n Hi, có phát hiện điều gì không?”

Cô tới một góc, gọi điện cho Kim Ấn Hi.

Hôm qua ở trung tâm thương mại, cô loáng thoáng nhìn thấy Đỗ Nam.

Cô lo hôn lễ hôm nay sẽ xảy ra chuyện nên nhờ Kim n Hi đến quan sát giúp, đề phòng Đỗ Nam lẻn vào.

“Không phát hiện gì cả.

Chắc Đỗ Nam không đến đâu.

Dù sao doanh nghiệp nhà họ chỉ vừa mới khởi sắc một chút, nếu anh ta dám tới phá hôn lễ thì nhà họ Ôn chắc chắn sẽ không bỏ qua gia đình anh ta.”

Trừ khi Đỗ Nam không quan tâm đến công ty nhà mình nữa, nếu không tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như tự tìm đường chết thế này.

“Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà.”

Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói.

“Biết rồi, tớ nhất định sẽ chú ý chỗ cửa ra vào, bảo đảm không để Đỗ Nam lẻn vào đâu.”

Kim n Hi vỗ ngực cam đoan.

cửa, Sở Vân Dung và bà Ôn đang đón khách thì thấy Đỗ Hồng Hải và bà Đỗ

- hai vị khách không mời mà đến.

Nụ cười của bà Ôn cứng lại, bà nhớ rõ mình không gửi thiệp cho nhà họ Đỗ, ý tứ đã quá rõ ràng rồi, bây giờ vợ chồng họ đến đây là có ý gì? Đỗ Hồng Hải mỉm cười, “Chị dâu, Hề Dao kết hôn, chúng em không mời mà tới để đến uống chén rượu mừng, chị không để bụng chứ?”

Bà Ôn có thể nói mình rất để bụng sao? Nhưng hôm nay là ngày cưới của con gái mình, ở đây còn có nhiều khách như vậy, lời này thật sự khó mà nói ra.

Bà chỉ nhếch môi nói, “Làm gì có, chào đón còn không kịp.

Sao Đỗ Nam không đi cùng anh chị?”

Đỗ Hồng Hải biết bà đang lo lắng điều gì nên giải thích, “Công ty không thể thiếu người nên Đỗ Nam còn đang ở thành phố Hải.”

Bà Ôn nghe vậy thì yên tâm hơn, mời hai người họ đi vào.

Sở Vân Dung tò mò nhìn theo hai người họ, “Bọn họ là ai vậy?”

Bà Ôn cười nói, “Là bạn làm ăn trước đây thôi, nhưng dạo này không hợp tác nữa.”

Sở Vân Dung cũng chỉ thuận miệng hỏi chứ không để tâm.

Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên tới phòng chờ liền thấy Ôn Hề Dao trong bộ váy cưới trắng tinh.

Hôm nay cô thật sự như lời Vu Hiểu Huyên nói, xinh đẹp vô cùng.