Đây là lần thứ hai Hàn Phong nghe thấy câu này. Hắn vẫn chẳng hiểu gì cả, chỉ có thể tuỳ tiện đáp lại:
- Cô nhìn cũng diễm phúc không tệ.
Thấy Tường Vi tức giận nhìn mình, Hàn Phong khuôn mặt đều nghệt ra.
Chẳng lẽ lại sai ở đâu rồi? À đúng, còn cần phải rót nước.
Hắn rót cho Tường Vi một ly trà xoài, còn chu đáo thêm vào đó mấy cục đá, sau đó đẩy tới phía đối phương cười nói:
- Đây, mời cô dùng trà, tuyệt đối thân sĩ nhé.
Tường Vi cắn môi nhìn Hàn Phong, sau đó lại nhìn ly trà xoài, mắng nhẹ một câu:
- Lưu manh!
- …!!!
“C·hết tiệt! Thế này không được, thế kia cũng không được. Ả này còn khó đối phó hơn Liễu Huyên!”
Hắn chỉ có thể chửi thầm trong lòng, tự bưng ly trà đen lên uống một ngụm. Aizz, nếu hắn cũng uống trà xoài, có khi lại b·ị đ·ánh giá chủ uống tranh đồ của khách, nghe thêm một câu chửi mắng nữa.
Tường Vi thấy Hàn Phong không giải thích, cũng không có dây dưa ở chủ đề này nữa, hiểu rằng nam nhân này thực sự là một tên đầu đất rồi. Nàng nhẹ bưng tách trà xoài lên uống một ngụm sau đó nói:
- Hàn Phong, ngày mai anh sẽ đi thăm dò con đường an toàn dẫn tới huyện Tam Giang chứ?
Hàn Phong giả bộ trầm ngâm, sau đó lắc lắc đầu:
- Không. Quái vật đã đánh bại đám người Quan Bình quá mạnh, tôi không có nắm chắc đối phó chút nào.
Tường Vi vẫn rất bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng vuốt tóc sau đó nói:
- Nhưng không phải anh đã đồng ý cho đoàn xe xuất hành sao?
Hàn Phong nhướng mày, ngay lập tức chỉnh lại:
- Tường Vi tiểu thư, không phải tôi đồng ý, mà là tất cả cao tầng đồng ý. Hơn nữa, xuất hành là nguyện vọng của bọn họ, hẳn là không nguy hại tới an toàn của căn cứ, tôi không có lý do phản đối.
Tường Vi lẳng lặng lắng nghe Hàn Phong nói, một lúc sau, nàng nhẹ nhàng hỏi lại:
- Vậy tại sao anh không cử người mạnh mẽ hơn hộ tống bọn họ? Anh cũng biết, Trần Diệu Âm còn không phải người phi phàm, cô ấy chỉ có kỹ thuật bắn súng và cách đấu thường nhân mà thôi…
Hàn Phong thản nhiên trả lời nàng ta:
- Tường Vi tiểu thư, vấn đề này cô phải tương đối rõ ràng mới đúng. Tôi làm việc rất dân chủ, nhất là trong vấn đề an toàn. Tôi trưng cầu ý kiến công khai, hỏi ai muốn tham gia đoàn tìm kiếm, nhưng chẳng có ai đồng ý tham gia cả. Cô nói xem, tôi có thể ép người khác đi vào nguy hiểm không rõ sao?
Hắn dừng lại một chút, sau đó bổ sung:
- Hơn nữa, tôi là người rất có nguyên tắc. Sau khi đánh hạ siêu thị Thanh Hà, tôi mới tính tới chuyện toàn lực tìm kiếm.
Hắn đây là đang nhắc nhở đối phương một câu về thoả thuận chung trước đó giữa hai người.
Đãi ngộ cao nhất đổi lấy kho v·ũ k·hí và con đường an toàn tới căn cứ chính phủ, đây là giao dịch công bằng.
Tường Vi tất nhiên hiểu rõ, nàng im lặng một chút như thể đánh giá, sau đó nghi hoặc hỏi:
- Hàn Phong, anh nói xem, chính phủ cần làm gì để lấy được lòng tin của các cứ điểm người sống sót?
Hàn Phong nheo mắt, cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó nghiêm túc trả lời:
- Làm ra những hành động không gây nguy hại.
Hành động không gây nguy hại rất nhiều, không gây nguy hại tới an toàn chung của căn cứ, không gây nguy hại đến tài nguyên của cường giả, không gây nguy hại đến cư dân căn cứ, không gây nguy hại đến sự đoàn kết mọi người.
Tất nhiên, quan trọng nhất, không gây nguy hại tới địa vị của những người lãnh đạo.
Nhưng những điều này, Hàn Phong và Tường Vi đều là người hiểu chuyện, tất nhiên không thể thẳng thừng vạch trần, chỉ có thể chạm tới liền thôi.
Tường Vi sau mười mấy giây suy tư, nhẹ nhàng nói:
- Hàn Phong, chính phủ có chữ chính trong tên, tất nhiên sẽ không gây nguy hại tới ai cả.
Hàn Phong thiếu chút đã bật cười thành tiếng.
Vị Tường Vi tiểu thư này, nếu nàng ta quả thật nghĩ vậy thì không khỏi quá ngây thơ, còn nếu muốn dùng hoang ngôn đó để mê hoặc hắn thì càng ngây thơ gấp vạn lần.
Giảng giải sự chính trực của chính phủ cho một tên xuất thân l·ừa đ·ảo nghe. Haha…
Nếu chính phủ chính trực, công bằng, bác ái, không định làm hại ai, vậy căn cứ cầu Lệ Giang đã không thất thủ.
Ngay cả trước tận thế hắn đã không tin “Chính” đừng nói sau tận thế này trật tự vỡ nát, chẳng có pháp quyền nào đảm bảo nổi những điều viển vông kia nữa.
Thật ra, hắn là không tin ai cả, bao gồm cả chính phủ trong đó.
Hắn nhàn nhạt đáp lại:
- Tường Vi tiểu thư dường như rất tự tin vào nhận định của mình?
Tường Vi gật đầu, chắc chắn nói:
- Ít nhất là ngay tại tỉnh DG này, tôi có thể đảm bảo điều đó.
Hàn Phong hứng thú hỏi tiếp:
- Nga, vậy hiện tại cô lấy gì đảm bảo?
Thấy ánh mắt kỳ quái của Hàn Phong nhìn mình, Tường Vi không khỏi dâng lên một áp lực vô hình.
Đúng, nàng thậm chí ngay hiện tại liền ở trong phòng Hàn Phong, ở bên cạnh một người vung tay liền tiêu diệt hơn 200 sinh mạng thây ma, nàng lấy gì đảm bảo cho lời nói của mình?
Sinh mạng nàng còn không đảm bảo được, an toàn bản thân còn không đảm bảo được kia.
Hiện tại nếu Hàn Phong dâng lên ý nghĩ xấu, nàng làm sao phản kháng?
Nhưng Tường Vi là người rất có tố chất. Áp lực mà Hàn Phong mang tới không làm nàng bị luân hãm quá lâu, vẫn rất tự tin mà nói:
- Tôi lấy cá nhân tôi đảm bảo.
Hàn Phong thất vọng dựa vào ghế, chậm rãi bưng ly trà đen nhấp một ngụm, sau đó nói:
- Tôi nghĩ cô nên tìm những người dò đường tiếp theo được rồi.
Cô ả này chẳng đem đến tác dụng quái gì ngoài vẻ đẹp cả. Để nàng ta nhảy nhót một thời gian, sau đó cho đi đào đất tốt lắm.
Nàng ta dụ được bao nhiêu người hắn cũng cho đi theo hết. Hắc, kẻ vô dụng còn có tác dụng hơn là kẻ nghịch loạn.
Tường Vi cũng không bất ngờ khi Hàn Phong nói vậy. Đúng, nàng là người thúc đẩy 5 người kia đòi ly khai, nàng đang vô cùng mong muốn trở về bên chính phủ.
Cắm môi một cái, Tường Vi đành phải nói:
- Hàn Phong. Chỉ cần anh hộ tống đoàn xe tìm kiếm con đường an toàn, tôi dùng danh dự bản thân mình hứa, tương lai sẽ giúp anh một việc trong khả năng.
Hàn Phong xoay xoay ly trà đen trong tay. Hắn quả thật đã có dự định để Ngô Soái đi dò đường, nhưng ép người ép tới khô cạn, không thể dễ dàng nhanh chóng đồng ý.
Hắn thản nhiên nói:
- Danh dự của cô, cô cứ giữ. Tôi chỉ muốn biết, việc kia có thể lớn tới mức nào?
Tường Vi cắn môi, trong lòng có chút r·ối l·oạn. Nàng biết cái “bí mật” bản thân sắp nói ra rất quan trọng. Nhưng những ngày qua ở chung, nàng hiểu Hàn Phong không phải người ác độc…
Cơ hội tìm đường về căn cứ chính phủ ngay trước mắt, nàng không thể bỏ qua, bởi vậy chậm rãi nói:
- Nếu xét theo cấp bậc, chủ tịch tỉnh DG là cấp dưới của cấp dưới của cha tôi.
Hàn Phong nghe tới đây không khỏi im lặng.
Mẹ nó, nữ tử này thân thế đủ ngưu bức.
Dăm ba cái tên Tiêu Minh, Hứa Dương gì đó, quả thật là công tử ca mèo cào.
Hắn đảo tròng mắt, sau đó nghiêm túc nói:
- Tôi cần cái gì đó đảm bảo, lời nói gió bay, tôi sợ bản thân tôi quên mất.
Hắn sao có thể quên, hắn đang nhắc nhở người đối diện mà thôi.
Tường Vi cắn môi, nàng nghĩ ngợi một lúc, sau đó đem kẹp tóc gỡ ra, để cho mái tóc đen tuyền nhẹ nhàng xoã tung.
Nàng đẩy vật này tới bên cạnh Hàn Phong nói:
- Tôi hiện tại quả thật không có gì đảm bảo. Nhưng chiếc kẹp tóc này là của mẹ tôi tặng, tôi trân quý nó như một người bạn của mình vậy. Nếu để so sánh, tôi sẽ chấp nhận thực hiện tất cả mọi yêu cầu để lấy lại nó, không chỉ một yêu cầu.
Nàng bây giờ tới kỷ vật của mẹ cũng đem ra làm thẻ đ·ánh b·ạc.
Hàn Phong cầm lấy chiếc kẹp tóc cẩn thận quan sát, sau đó gật gật đầu:
- Xem như đủ sức nặng. Ngày mai, Ngô Soái và 3 đội viên cấp 5 sẽ hộ tống Trần Diệu Âm và đoàn người đi. Phương hướng do nàng ta chỉ định, an toàn do Ngô Soái đảm bảo.
Tường Vi thấy Hàn Phong rốt cuộc đáp ứng thì không khỏi thở nhẹ một hơi.
Hàn Phong làm người vẫn luôn rất tín nghĩa, chỉ đáng tiếc hắn đã không còn chung đường với chính phủ nữa rồi.
Mục đích đạt thành, Tường Vi cũng không có ý định ở lại thêm, đứng lên nói lời cáo từ. Mà Hàn Phong tất nhiên càng không rảnh tiếp tục tiếp đãi nàng ta, rất “thân sĩ” mà tiễn người ta ra cửa.
Đi được nửa đường, Tường Vi đột nhiên tức giận nói:
- Hàn tiên sinh, nhìn một cô gái rồi tưởng tượng lung tung là hành động không thân sĩ. Nhất là khi mời người khác ăn uống, đừng nhìn họ như thể nhìn một món ăn… Như thế là hành động vô sỉ.
- …!!!
Hàn Phong đứng nghệt mặt ở đó nhìn mái tóc Tường Vi khuất sau cánh cửa, hắn rốt cuộc làm sai ở chỗ nào, tại sao lại bị chửi mắng nữa rồi?
Còn nữa, nữ nhân kia làm sao biết ý nghĩ xấu xa trong lòng hắn. C·hết tiệt, chẳng lẽ nàng ta có thuật đọc tâm?
Đem vấn đề này ném ra sau đầu, Hàn Phong trở lại bàn làm việc, vội vã đem toàn bộ trà xoài đều uống.
Còn ly trà xoài của Tường Vi uống thừa hắn cũng không tha.
- Hửm, làm sao có vị như quả anh đào?
Hàn Phong đem cái ly lên xem xét, cảm nhận dường như có một vệt son môi nhàn nhạt đọng lại.
Hắn kỳ quái nghĩ ngợi lung tung, sau đó tự cho phép bản thân bê tha trong suy nghĩ mà liên tưởng.
- Ừm, nữ nhân này, khi ăn hẳn là sẽ có vị như quả anh đào… C·hết tiệt, thật báng bổ, thật thiếu thân sĩ.
Một lát sau, Phương Tường với khuôn mặt béo núc tới tìm Hàn Phong.
Sau khi chủ khách ngồi xuống, lão ta nở một nụ cười như thể tất cả đàn ông đều hiểu:
- Hehe, Hàn Phong, cậu cũng thật là có phúc.
Nhìn khuôn mặt béo lúc nhúc thịt mỡ của lão ta, Hàn Phong thiếu chút đã không nhịn được mà đấm cho một cái.
Hắn đã nghe câu này lần thứ ba, bởi vậy quyết định hỏi thẳng:
- Có ý gì?
Phương Tường nhếch mép, chỉ tay vào cổ của mình sau đó cười khà khà nói:
- Cậu chiến đấu kiểu gì mà lưu lại dấu vết sâu đậm như vậy? Có phải là đánh dã chiến nên cuồng nhiệt thái quá hay không?
Hàn Phong nhướng mày, bước mấy bước về phía chiếc gương lớn, khuôn mặt lập tức tái xanh.
Xú nữ nhân Liễu Huyên kia đã đem thanh danh của hắn huỷ hết.
Trên cổ của hắn, một cái dấu răng cùng vết son môi đỏ chói cực kỳ hút mắt.
Kia không phải do Liễu Huyên cắn để lại thì là ai.
Hàn Phong thò tay đem dấu son tẩy đi, sau đó thản nhiên rót trà cho Phương Tường.
- Uống đi.
Phương Tường thò cánh tay như cái chân hà mã cầm lấy chén trà, sau đó he he cười đê tiện dò hỏi: