- Ông đi tìm Tạ Hàm Hương, nói nàng ta chuẩn bị 20 người khoẻ mạnh nhất chuẩn bị đào đất trong 1 ngày. Trong thời gian này, lương thưởng gấp đôi.
Phương Tường cẩn thận ghi chép lại yêu cầu của Hàn Phong, sau đó nói:
- Trấn Hi Vọng có rất nhiều trẻ con…
Hàn Phong nhướng mày, hắn cũng hơi đau đầu với vấn đề này.
Trẻ con tiêu tốn tài nguyên nhưng lại không làm ra tác dụng quá lớn. Không phải đứa nào cũng có thể đào đất, vác sắt, không cẩn thận phơi nắng còn có thể ốm, mà ốm thì lại càng tốn tài nguyên.
Hàn Phong còn không lạnh lùng độc ác tới mức mặc kệ.
Ha, ít nhất hiện tại là chưa tới mức đó.
Còn nữa, trẻ con rồi cũng sẽ lớn, sẽ là người lớn trong tương lai. Dù tương lai kia có thể khá dài, nhưng trong tận thế, việc “ép chín” là hoàn toàn khả thi.
Hắn trầm ngâm sau đó hỏi:
- Ông có ý kiến gì?
Phương Tường sớm đã chuẩn bị trước nói:
- Chúng ta thu hoạch được rất nhiều hạt giống, tốt nhất để cho bọn trẻ đi trồng.
- Được, phân ra vài người lớn tuổi chỉ đạo bọn chúng, tốt nhất tìm người có uy vọng một chút, để cho không ai nói được gì.
- Tôi hiểu rồi.
Sau đó Hàn Phong và Phương Tường trao đổi thêm mấy vấn đề, chủ yếu là nghe lão ta than vãn, kêu la.
Hàn Phong chịu hết nổi, móc ra tinh thạch 15 exp, xem như thưởng thêm, sau đó đuổi lão đi.
Phương Tường cũng chỉ chờ mỗi thế, lập tức không làm phiền Hàn Phong nữa, cười hề hề rời đi.
Sau khi Phương Tường rời đi, cũng không có ai tiếp tục viếng thăm, Hàn Phong mới rảnh rang gác chân lên ghế, từ sau lưng lấy ra một bản kỹ năng thư nhất giai.
Kỹ năng chủ động nhất giai: Xuyên thấu. Tác dụng cơ bản là để người thôi động đi xuyên qua phần kiến trúc nhân tạo không chứa thành phần kim loại.
Hay nói cách khác là tường gạch, tường gỗ, tường đất các thể loại…
Đây là kỹ năng hắn dùng cống hiến đổi lấy, lúc này tâm niệm vừa động, sách kỹ năng hoá thành một đạo hào quang thẩm thấu vào cơ thể.
Hàn Phong thử thôi động kỹ năng, nửa giây sau, chân hắn đã chìm dần xuống sàn.
- Ách…
Hắn vội vã dựa theo cỗ thông tin kỳ dị từ sách kỹ năng mà điều khiển ra tác động. Một lúc sau, hắn đã thông thuận.
Có thể “chìm” xuống nền gạch hoặc đứng vững bên trên nếu muốn, có thể bước xuyên tường, có thể ẩn thân trong tường, có thể “bơi lội” bên trong những tường gạch dày và lớn.
Ngoài việc tiêu hao khá lớn, mỗi 2 giây tiêu hao 1 thể lực 1 trí lực ra, thì kỹ năng này vô cùng tiện dụng.
Sau khi hoàn thành việc này, Hàn Phong đem nốt mớ tinh thạch exp còn dư ra chuyển hoá thành kinh nghiệm. Thanh kinh nghiệm của hắn đã lên tới 623/1000
Bên ngoài cửa, Xuân Hoa và Xuân Thu theo đó tiến vào, một người cẩn thận chỉnh trang lại giường ngủ lộn xộn cho Hàn Phong, một người đem ly tách cùng bình trà gom lại.
Nhìn Hàn Phong vẫn luôn quan sát bên ngoài, giống như đang ngắm sao, hai nữ tử chỉ có thể thở dài.
Tối nay Hàn Phong còn chẳng nhìn bọn họ lấy một lần.
Sau khi hai cái nữ tử hầu cận rời đi, Hàn Phong xoay người nhìn vào tấm bản đồ huyện Liễu Lâm trên tường, trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ.
Đại chiến sắp đến gần rồi. Kéo dài càng lâu, địch càng mạnh, phe ta càng yếu.
Nhiệm vụ tân thủ đã hoàn thành, kế tiếp sẽ là tính sổ với lũ thây ma.
Sáng sớm.
Hàn Phong trong trang phục khá thoải mái đang tập trung tinh thần ngắm vào bia ngắm số 1 cách đó 10 mét.
Pằng pằng pằng…
Hắn dùng súng lục D.E bắn ra liên tiếp 7 phát đạn, viên nào cũng trúng mục tiêu, chẳng qua chỉ 1 viên trúng đầu, lại còn không phải hồng tâm.
Những năm tháng công sở đã bào mòn năng lực quân sự của Hàn Phong rồi. Hay nói đúng hơn, hắn làm gì có năng lực về phương diện này.
Ngày xưa đi nghĩa vụ quân sự, công việc chính của hắn là chăn lợn, tưới rau.
- Aizz… Cái chức nghiệp chiến sĩ kia có kỹ năng thành thạo v·ũ k·hí, nếu có nó, ngay cả pháo mình còn dùng được, đừng nói súng lục.
Bên cạnh hắn, Tường Vi thản nhiên nói:
- Sức lực của anh rất lớn, có thể thoải mái kìm lại độ giật của D.E, nhưng cũng đừng nên l·ạm d·ụng quá sẽ cứng nhắc. Cổ tay khi bắn phải vững, nhưng bắn xong phải thả lỏng để điều chỉnh phương vị, có vậy thì viên đạn kế tiếp mới được ngắm bắn chuẩn xác. Vững vàng, mềm mại thay đổi đan xen…
Hàn Phong dựa theo lời nàng ta tập luyện lại 3 băng đạn nữa, cuối cùng tăng số lần bắn trúng đầu lên thành 2/7.
Dù sao cũng đã tự cho mình cái quyền sử dụng đạn, hắn muốn bắn bao nhiêu thì bắn. Mà chế tạo một xạ thủ giỏi, ngoài năng khiếu ra, thực hành nhiều chính là yếu tố quan trọng.
Sau khi bắn súng là giai đoạn luyện tập cách đấu. Hắn đang dựa theo lời Tường Vi tung ra những đòn thế cơ bản vào một cái hình nộm gỗ trước mặt.
Hàn Phong lại tiếp tục hâm mộ chức nghiệp dũng sĩ. Có kỹ năng phản lực kia, muốn đấm mạnh bao nhiêu liền đấm mạnh bấy nhiêu, không cần lo lắng tự thương tổn bản thân a…
Còn kỹ năng thành thạo cách đấu mà Ngô Soái từng học tập nữa, cái kia dường như trực tiếp đem hắn lên hàng đai đen võ thuật rồi.
Tường Vi đứng bên cạnh, rất có tính chuyên môn mà chỉ dạy cực kỳ chi tiết.
Sau 30 phút tập luyện từ cách đấu tay không, rèn luyện né đòn, tập luyện phản xạ, tập luyện sử dụng đao, kiếm, Hàn Phong mới chịu ngừng tay.
Hắn chẳng cảm thấy mệt mỏi gì cả, trái lại thân thể cảm giác rất sảng khoái, hoàn toàn khác năm sáu ngày trước uể oải không chịu nổi.
Tố chất thân thể tăng cao khiến hắn cảm nhận bản thân như được lột xác. Ngoài việc sung sướng cảm thụ, hắn còn cần mau chóng thích ứng với sự thay đổi này, thực sự làm chủ sức mạnh được hệ thống gia trì.
Nhìn lướt qua cái nữ nhân khuôn mặt lấm tấm mồ hôi bên cạnh, Hàn Phong cụp mắt xuống thản nhiên nói:
- Hôm nay tới đây thôi. Cảm ơn cô.
Tường Vi nhẹ nhàng đáp lại:
- Không cần cảm ơn, đây là công việc của một phó giáo quan.
Hàn Phong nhún vai, hắn quyết định không giao tiếp thêm, không nhìn thêm, tránh cho lại bị chửi mắng.
Mặc dù trạng thái hiện tại của đối phương quả thật là cực độ hấp dẫn.
- Được rồi, vậy tôi rời đi trước.
Hàn Phong sau khi trở về phòng thì tắm qua một lượt, sau đó thay vào trang phục chiến đấu.
Hắn tới nhà ăn, ăn qua một bát cháo đậu đen lớn cùng với một phần thịt lợn nấu cà rốt, bữa sáng xem như kết thúc.
Trước khoảng sân rộng của ký túc xá, hai chiếc ô tô bán tải cùng chiếc xe bọc thép đang đậu, 14 người gồm 7 người “ly khai” 3 đội viên cấp 5, Ngô Soái, Trần Diệu Âm và Quan Bình đang đứng.
Hàn Phong nhìn họ một lượt nói:
- Mọi người đặt vấn đề an toàn lên hàng đầu. Nếu gặp tình huống khó giải quyết, lập tức quay lại.
- Rõ!
Bởi vì an toàn của Ngô Soái, Hàn Phong trực tiếp điều động xe bọc thép cùng súng máy 12ly7 làm phương tiện dẫn đoàn. Đứng trước đại sát khí như súng 12ly7, cả Ngô Soái lẫn Hàn Phong đều mỏng manh yếu ớt như tờ giấy.
Sau khi nhìn đám người Ngô Soái lái xe rời căn cứ, Hàn Phong nhìn lại tất cả đội ngũ còn lại, trầm giọng nói:
- Trong ngày hôm nay phải thanh lý sạch sẽ tất cả thây ma trên đường Thanh Hà, chặn lại tất cả những con đường nhánh, chuẩn bị sẵn sàng địa điểm chiến đấu để khiêu chiến quái vật trấn thủ tại siêu thị!
- Rõ!
Từng hàng dài tiểu đội theo đó tiến vào xe tải, xe jeep, xe bán tải.
Hàn Phong ngồi trên một chiếc xe jeep mui trần phất tay:
- Xuất phát!
Binh chia hai đường, hai người mạnh nhất trấn Hi Vọng theo đó tách ra, mỗi người đều thực hiện một nhiệm vụ độc lập.
Địa điểm chiến đấu hôm qua, hôm nay đã bị đẩy lùi hơn trăm mét, thây ma từ các đường nhánh xô ngã cả ô tô chặn đường, chậm rì rì du đãng vô định, phương hướng đều là thẳng tiến về phía trấn Hi Vọng.
Từ vị trí của bọn họ nhìn lại, một dải đen kịt đầu người bao phủ con đường dẫn tới siêu thị hai tầng xa xa.
Hàn Phong nhìn cảnh này không khỏi nhíu mày. Thây ma trước đây không có nhân loại ở gần thì chúng sẽ lẳng lặng đứng im, nhưng hiện tại chúng nó dường như từ rất xa đã có thể ngửi thấy mùi nhân loại, vậy mà thô bạo tiến tới không hề ngu ngục.
Là do khứu giác của bọn nó mạnh lên, hay do nhân số trấn Hi Vọng tăng cao, khiến mùi toả ra mạnh hơn.
Vấn đề này hắn tạm thời không có lời giải, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, bởi vậy sau khi 5 tiểu đội chiến đấu tập trung, hắn khẽ chỉ tay về phía thi đàn.
- Tấn công!
Sau hiêu lệnh của hắn, các tiểu đội trưởng cũng há miệng hét lớn:
- Lên!
Nhìn đám đội viên người thì cầm gậy bóng chày, người thì cầm dụng cụ khống chế, người thì lăm lăm súng đạn, người thì vác theo bao tải lớn, Hàn Phong không nhịn được gật đầu hài lòng.
Mỗi ngày hai buổi sáng sớm và chiều muộn tiếp nhận huấn luyện cơ sở, bọn họ đã bớt đi biểu hiện loạn thất bát tao. Hiện tại đội hình của bọn họ không tính là tinh nhuệ, nhưng cũng không còn chật vật ô hợp như thời điểm hắn mới tiếp quản hơn hai ngày trước.
Chiến đấu thực địa quả nhiên là môi trường hoàn hảo để con người ta thay đổi.
Nhìn đàn lũ thây ma bắt đầu từng bước một bị thanh lý, Hàn Phong tay phải nhấc lên, bạch khí quanh quẩn mười mấy giây, trước mặt hắn đã xuất hiện 5 cái thân ảnh cao 1 mét 5, chân tay thô to, làn da chằng chịt gai băng dữ tợn.
Năm thân ảnh này đều là sinh vật hình người dị biến, một tay phồng rộp như chuỳ, một tay nhọn hoắt như thương, vừa nhìn liền biết vô cùng hung dữ.
Chúng nó tiêu tốn của Hàn Phong tổng cộng 10 thể thực, 20 trí lực, có thể duy trì 20 phút liên tục.
Hắn tâm thần khẽ động, 5 băng nô ngửa mặt lên trời gào khan.
- Khà…
Khí trắng theo cái miệng của băng nô tuôn trào mãnh liệt, tạo thành tiếng gió rít khiến người ta lạnh cả gáy. Băng nô nhún chân, năm cái thân ảnh theo đó từ các góc độ khác nhau đâm sầm vào thi đàn, bắt đầu công cuộc đại tàn sát.
Gió tanh mưa máu.
Đoàn xe dò đường, Ngô Soái, Trần Diệu Âm, Quan Bình và một người sống sót ngồi trong chiếc xe bọc thép.
Hai cỗ xe còn lại, mỗi xe đều có đội viên người phi phàm cấp 5 trấn thủ.
Thẳng từ căn cứ đi khoảng hơn hai cây số thì rẽ trái sẽ tới đường bờ sông. Từ đó chạy về phía nam sẽ tới ký túc xá cảnh sát cơ động, mà bọn họ đang băng băng tiến về phía bắc.
Phương hướng của bọn họ chính là cầu Lệ Giang.
Bọn họ dự định điều tra một chút tình hình, nếu quái vật thể thôn phệ kinh khủng kia đã bỏ đi, vậy không còn gì tốt hơn.
Ngô Soái nhìn thây ma lác đác bên ngoài cửa sổ, lông mày không khỏi nhíu chặt.