Thời gian trôi qua hơn một tiếng, băng nô trên chiến trường cũng không xuất hiện nữa, chỉ còn lại một đám xác c·hết thối rữa đang được đốt bỏ cùng đàn lũ thây ma lẻ tẻ đang tiến dần tới.
Hàn Phong nhìn siêu thị Thanh Hà cách 400 mét phía xa, trong tay nắm lấy thanh phong đao nhẹ nhàng chém bay đầu một thây ma, sau đó trầm giọng ra lệnh:
- Toàn đội rút lui 700 mét, bắt đầu chặn cứng tất cả đường nhánh dẫn tới đại lộ Thanh Hà này!
- Các tiểu đội trưởng chú ý, một khi thấy động tĩnh khác lạ, lập tức triển khai phương án đã thảo luận!
Hàn Phong đưa ra hai mệnh lệnh, toàn quân dưới trướng đều đồng loạt hô vang:
- Rõ!
Theo sau sự chỉ đạo của các tiểu đội trưởng, từng đội viên đều chỉnh tề rút về phía sau, bắt đầu nhiệt tình tiêu diệt thây ma từ các đường nhánh, từ các căn nhà còn chưa khai mở.
Hàn Phong lại phất tay triệu hồi một băng nô nữa.
Thật ra sinh vật này không phải toàn năng. Nó có chỉ số tương đương một người phi phàm cấp 3 hoặc cấp 4, điểm mạnh duy nhất chính là không s·ợ c·hết mà thôi. Nếu nó đứng đó không làm gì, vậy có thể duy trì 30 phút. Nhưng nếu nó chiến đấu, băng sương trên người sẽ bốc hơi nhanh hơn, thời gian tồn tại rút ngắn đi nhiều.
Nó cũng không có tư duy, cần Hàn Phong chăm chú điều khiển. Số lượng băng nô nhiều nhất hắn có thể thao túng là 8 con, nhưng để hiệu quả nhất thì là 5 con. Tất nhiên, theo điểm trí lực dần tăng, hắn sẽ thao túng được nhiều băng nô hơn.
Việc vỡ đầu sẽ khiến nó c·hết cũng chỉ là do hắn nguỵ tạo, cốt yếu mục đích là xây dựng hình tượng của nó cho người khác xem.
Tầm hoạt động của nó trùng khớp với tầm thi triển kỹ năng thao túng hàn băng. Nếu chạy ra khỏi phạm vi 150 mét bán kính này, nó sẽ mất khống chế mà bốc hơi. Nếu nó rời khỏi tầm mắt của Hàn Phong, như là bị quá nhiều thây ma che phủ, hoặc đi vào kiến trúc khuất tầm nhìn, nó cũng đơ như tượng đá mà không hoạt động nữa.
Về chức năng bạo tạc t·ự s·át, đây là Hàn Phong sáng tạo ra dựa trên phong cách chiến đấu băng cầu bạo tạc trước đó. Băng nô p·hát n·ổ uy lực không phải rất lớn, chỉ có phạm vi rộng và gây khó chịu mà thôi. Sức sát thương của v·ụ n·ổ có lẽ còn yếu hơn kỹ năng lôi cầu nhất giai chưa cường hoá một chút.
Vừa đủ tiêu diệt thây ma dưới cấp 9
Nhưng như thế đã đủ rồi. Dựa vào kỹ năng này, hắn có thể duy trì tốc độ diệt sát thây ma ở mức ổn định mà không đặt bản thân vào nguy hiểm, khi cần thiết còn có thể tuỳ tiện hi sinh làm vật cản, nếu phòng tuyến bị lủng lỗ nào cũng có thể sai khiến nó chạy tới vá chỗ đó.
Mỗi băng nô trung bình có thể diệt sát 30 thây ma bình thường mới chạm tới giới hạn duy trì. Trước khi nó hoàn toàn tiêu tán, Hàn Phong có thể để cho nó p·hát n·ổ t·ự s·át, làm ra phản kích sau cùng. Đây quả thật là vắt kiệt tới tận xương tuỷ.
Tổng thể mà nói, tiêu hao để sử dụng băng nô ít hơn tiêu hao để sử dụng băng cầu bạo tạc, hiệu quả đạt được tương đương, tốc độ diệt sát thây ma chậm hơn hẳn, nhưng diệu dụng đa năng hơn nhiều.
Băng cầu cũng không có xả nước tắm cho Hàn Phong được.
Quan trọng nhất, băng nô nghe lời, dũng mãnh, đủ tin tưởng, việc gì cũng không ngại ngần.
Sau khi nhìn toàn bộ đội viên đều rút lui, Hàn Phong lấy từ trong người ra một bình thuỷ tinh nhỏ, đem nước hoa đổ lên khắp người. Sau đó lại lấy ra xăng xe rồi tưới lên người băng nô.
Chuẩn bị xong xuôi, hắn dưới chân nhún một cái đã nhảy lên ban công lầu 2 của một toà nhà, sau đó men theo đại lộ Thanh Hà, nhảy qua ban công các căn nhà khác nhau, thẳng hướng siêu thị hai tầng.
Băng nô phía dưới cũng được hắn thao túng chậm rãi tiến lên. Bởi vì trên người nó dính đầy xăng, thây ma cấp thấp không ngửi thấy mùi vị đặc trưng của Hàn Phong trên người nó, chỉ có mấy thây ma trên cấp 5 mới có thể phân biệt, làm ra động tác đuổi theo. Thế nhưng băng nô chỉ cầu chạy không cầu chiến, cố gắng lẩn vào đám thây ma cấp thấp xung quanh, rất nhanh liền có thể cắt đuôi.
Nó được điều khiển bởi Hàn Phong, cũng không ngu tới mức để bị ba cái sinh vật mục ruỗng này quây kín.
Khoảng cách 400 mét rút ngắn dần dần còn 300 mét rồi 200 mét. Khi bước vào phạm vi 150 mét, Hàn Phong trên người bắt đầu cảm nhận được một sự nặng nề khó nói lên lời.
Giống như bản thân đang đeo một bình nước 10 lít trên lưng.
Cảm giác nặng nề này thong thả tăng lên, cho tới khi khoảng cách với siêu thị chỉ còn dưới 100 mét, hắn đã gánh trên vai một bình nước 20 lít, chân tay nặng nề như đeo chì.
Mặc dù với chỉ số sức mạnh cao tới 24 điểm, chút nặng nề này không quá ảnh hưởng tới hắn. Nhưng nếu duy trì nó thời gian dài, hắn sẽ tiêu tốn thêm thể lực để chống chịu. Hơn nữa, những đội viên dưới trướng sẽ không dễ mà có thể trụ vững.
- C·hết tiệt, chỉ tới gần mà cũng chịu ảnh hưởng như vậy… Khoan đã, cảm giác này thật giống như từng trải qua… Đúng, là hồi đó chiến đấu với thể sức mạnh P1 level 17 kia.
Khi đó bao xung quanh quái vật to lớn kia cũng là một vùng trọng lực tăng cường, nó còn có thể chủ động gia tăng uy lực của sóng trọng lực này lên gấp đôi. Hai người Hàn Phong, Ngô Soái phải rất vất vả mới có thể đánh bại nó.
- Chẳng lẽ quái vật tại siêu thị Thanh Hà cũng là thể sức mạnh? Rất có khả năng…
Hàn Phong nhủ thầm một câu, bắt đầu trốn tại một góc, đồng thời thao túng băng nô tiến về cửa siêu thị.
Gần siêu thị lại cực ít thây ma cấp cao, chỉ có vài thây ma cấp thấp đang lững thững du đãng. Con thì ngẩn người nhìn trời, con thì cúi người vục đầu nhai nuốt một cái xác rách nát, con thì cụt chân nằm dưới đất chậm rãi rên rỉ.
Băng nô tiến tới không làm cho lũ thây ma này dao động, giống như không có nguy cơ gì. Nhưng Hàn Phong là người cảm nhận rõ nhất, áp lực trên người băng nô đang điên cuồng tăng lên, nó gần như đang phải vác một bao xi măng 50kg trên lưng, tốc độ tan rã cũng nhanh gấp ba lần bình thường.
Băng nô tiến tới trước siêu thị, thò tay đẩy cửa, sau đó bước vào trong.
Khoảnh khắc băng nô khuất sau cánh cửa, Hàn Phong rõ ràng có thể cảm nhận được nó bị một lực vô cùng lớn tác động khiến cho chớp mắt liền tan rã. Sau đó là một luồng sóng trọng lực quét qua bốn phương tám hướng, quét tới thân thể hắn, để cho hắn lập tức cảm thấy vô cùng nặng nề.
Hàn Phong không chút do dự rút khẩu D.E ra liên tiếp bắn về phía siêu thị, sau đó xoay người điên cuồng bỏ chạy.
Tử vong.
Dự cảm t·ử v·ong.
Kỹ năng nhất giai kia đang điên cuồng kích hoạt.
- Grekkkkkkk…
Một âm thanh phẫn nộ xen lẫn thô bạo máu tanh phát ra, sau đó là cửa kính siêu thị hai tầng run lên bần bật, choang choang choang thi nhau p·hát n·ổ.
Một cái thân ảnh cao 3,5 mét từ trong siêu thị phá tường xông ra. Nó dưới chân dậm mạnh một cái, đất đá cùng mảnh vỡ kiến trúc xung quanh 2 mét toàn bộ lún xuống, thân thể nó lập tức bịch bịch bịch phóng thẳng về phương hướng Hàn Phong.
Hàn Phong chỉ kịp quay người nhìn về phía sau xác nhận một cái, sau đó giày gia tốc liên tục kích hoạt 3 lần, còn thả lại 4 băng nô làm vật cản, bản thân thì cắn chặt hàm răng mà bỏ chạy.
“Đinh! Thể sức mạnh level 24 - P2. Có được sức mạnh to lớn cùng khả năng chống chịu siêu việt.”
Khoảnh khắc tiếng súng cùng tiếng gầm vang trời xuất hiện, mấy tiểu đội trưởng phía xa xa cũng ngẩn ra, sau đó điên cuồng hét lên:
- Tất cả rút lui!
Nghe thấy hiệu lệnh của bọn hắn, gần 50 đội viên đều run lên. Nhưng bọn họ đã được tập luyện bài bản, mấy ngày chiến đấu vừa qua cũng rèn luyện được kha khá tâm tính, nhanh chóng chỉnh tề lui về sau.
Hứa Dương tay phải vung lên, ba cái lưỡi đao lửa bắn về phía xa xa, bắn trúng mấy bình xăng trong đống lốp xe đã được chuẩn bị từ trước.
Ngọn lửa rợp trời bốc lên cao mấy mét, ngăn cách toàn bộ con đường từ siêu thị Thanh Hà tới trấn Hi Vọng. Khói đen ngùn ngụt toả ra, để cho mùi vị xung quanh tràn ngập một cảm giác gay mũi.
Có chó nghiệp vụ tới đây cũng phải ngạt c·hết vì hương vị độc hại, đừng hòng có thể ngửi thấy mùi gì.
Thể sức mạnh P2 chạy mười mấy bước đã tới vị trí 4 con băng nô, một con trong đó lập tức lao lên, nhưng nó còn chưa kịp làm ra hành động gì đã bị đập tới nát vụn.
Ba con còn lại không chút do dự điên cuồng tự bạo.
Ầm ầm ầm…
Khí lãng băng sương tuôn trào bao phủ phạm vi hơn 10 mét. P2 lao qua đám khói trắng, lông tóc không có nửa điểm bị hao tổn.
Nhưng nó cũng đã mất dấu Hàn Phong.
- Grekkkkk…
Bờ sông Lệ, ban công tầng 3.
Trần Diệu Âm tiếp nhận súng ngắm từ tay Ngô Soái, dựa theo phương hướng miêu tả của hắn mà dò tìm một khu vực.
Sau khoảng 2 phút, nàng ống kính bắt được một cái thân hình cự đại khủng bố đứng bên bờ sông, cái mồm ngoạc ra như bồn máu với 6 hàng răng cưa rẹt rẹt xoay tròn ngược chiều nhìn thẳng về phía này.
- Hức…
Dù cách xa 1500 yard, áp lực mà thể thôn phệ mang lại vẫn khiến cho Trần Diệu Âm run rẩy cả thân mình. Nàng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, sau đó chậm rãi nói:
- Sinh vật kia không dễ chọc. Theo tôi đoán, có bắn trúng nó cũng không thể gây thương tổn gì… Ít nhất cần súng bắn tỉa hạng nặng dùng đạn xuyên giáp 12ly7, thậm chí là đạn phá giáp 14,5…
Nàng dù chưa có kinh nghiệm đối chiến quái vật dữ tợn như vậy, thế nhưng từ hình thể bề ngoài của E3 cũng có thể đoán được một hai. Quái vật kia, phòng ngự cực độ kinh dị.
Ngô Soái đứng bên cạnh thản nhiên nói:
- Tôi cũng không bảo cô bắn nó.
Trần Diệu Âm ngẩn người, không phải bắn nó?
Ngô Soái nói tiếp:
- Cô thấy thây ma đứng phía sau nó không? Cái con có cánh tay to phạc cùng đầu lâu bị bạt một mảnh đó. Cô b·ắn c·hết con thây ma đó. Nhớ, chỉ được bắn một lần phải trúng, trúng thây ma đầu nứt, tuyệt đối không được bắn trúng thây ma mồm rộng.
Trần Diệu Âm nhìn lại, đúng là ngay phía sau E3 có một thây ma tay to với cái đầu bị bạt mất một mảnh. Nàng khẽ tính toán, hít sâu một hơi rồi nói:
- Tôi có thể nắm chắc tám thành.
“Tám thành… Vậy đã rất cao rồi, hi vọng hai thành còn lại là bắn hụt, chớ có bắn trúng thể thôn phệ…”
Ngô Soái gật đầu, sau đó hỏi:
- Cần chuẩn bị bao lâu?
Trần Diệu Âm mím môi nói:
- Gió đang hơi lớn, chờ khoảng 10 phút nữa xem tình hình ra sao.
8 phút sau, nàng ta lại xác nhận lại:
- Có thể bắn rồi.
Ngô Soái gật đầu, dùng tay ra hiệu cho đội viên phía dưới.
3 cái đội viên cấp 5 sớm ngồi chung một con xe bọc thép, bên cạnh chính là Quan Bình. Thấy hiệu lệnh của phó đại đội trưởng, một đội viên lập tức khởi động xe, lái ngược về phía nam, rời xa cầu Lệ Giang.
Thấy một đoàn 3 xe bắt đầu rời đi, Ngô Soái tầm giọng nói: