Mạt Thế Trọng Sinh: Mang Theo Thú Cưng Cùng Lăn Lộn

Chương 15: Di chuyển



Chiếc xe hơi cũ mèm màu rỉ sét phanh kít trên mặt đường nhựa lắm lem, Chữ Diệp bật người về phía trước, cậu mở trừng mắt, 2 bên thân xe là chi chít zombie, chúng nó đập ầm ầm vào cửa kính, chiếc xe bị tầng tầng lớp lớp zombie ghê tởm vây quanh, rung lắc như sắp lật đến nơi.
Chữ Diệp 1 lòng đầy hoang mang chưa phản ứng kịp với tình huống trước mắt đã nghe tiếng phụ nữ hét toáng lên, cậu quay ngoắc qua nhìn, chỉ thấy ngồi bên cạnh đang ôm chặt cánh tay cậu là 1 cô gái xinh đẹp sạch sẽ, bộ dạng yếu ớt run rẩy vô cùng sợ hãi.
-" Chữ Diệp, mau mau giết bọn chúng đi, em sợ lắm!!"_ Giọng nói đó, gương mặt đó, tường đường nét Chữ Diệp 2 đời đều không thể quên nổi - Đường Tuyết Nhạn!
Tai sao cô ta ở đây? Chuyện gì thế này? Cậu đang ở thành phố C mà? Chữ Diệp bản năng muốn hất cô ta ra nhưng cơ thể lại không nghe lời cậu.
" Chữ Diệp" nhẹ nhàng ôm cô gái yếu đuối vào lòng thương xót an ủi, người ngồi ở ghế lái mồ hôi chảy thành dòng liên tục khởi động xe, mấy giây dài như cả thế kỉ trôi qua cuối cùng máy cũng nổ, tài xế không dám thở phào nhanh chóng đạp chân ga, bánh xe nghiến qua cơ thể zombie lao về phía trước, máu thịt nát bắn lên kính xe, " Chữ Diệp" vẫn ôm lấy cô gái trong lòng, cậu nghe rõ mình dịu dàng nói.
-" Tuyết Nhạn, không sao rồi em, chúng ta sắp thoát rồi!"
-" Thật sao?"_ Cô gái xinh đẹp ngước gương mặt tái nhợt đôi mắt ần ận nước vì sợ hãi nhìn cậu, chỉ trong phút chốc bỗng biến thành bộ dạng Đường Tuyết Nhạn ngạo nghễ lúc bỏ cậu lại trong căn cứ ngập tràn zombie mà rời đi, bàn tay thon mịn từng ngón xinh đẹp hoàn toàn không giống người sống trong mạt thế khẽ chạm vào ngực Chữ Diệp.
Nhẹ nhàng đẩy 1 cái, sau lưng bỗng dưng trống trải, cánh cửa xe biến mất, chỉ còn lại cảm giác nghẹn thở như bị 1 đôi bàn tay bóp chặt cần cổ, cơ thể cậu mất điểm tựa ngã ra ngoài phía sau là những cánh tay thối rữa gớm ghiếc chen chúc vươn lên chực chờ nắm lấy cơ thể này kéo đi, ăn tươi nuốt sống.
...
-" Anh ơi, anh làm sao vậy? Anh ơi!"
-" Chữ Diệp, tỉnh! Cậu làm sao vậy?"
Chữ Diệp mở bừng mắt, cảm giác nghẹt thở khủng bố cuối cùng cũng biến mất, cậu bật dậy điên cuồng hít lấy không khí.
Triển Thiên Hà thấy người rốt cuộc đã tỉnh lại, đôi mày kiếm nhíu chặt dần thả lỏng, Triển Thiên Hà ngồi dựa vào đầu giường, lấy 1 chai nước trong không gian ra đưa vào tay Chữ Diệp, hắn tiện tay kéo rèm ra ánh trăng hiếm hoi nơi mạt thế chiếu vào cửa sổ, ánh sáng trắng xanh nhợt nhạt chiếu sáng 1 góc phòng.
Chữ Diệp vặn nắp chai nước, bàn tay vẫn còn hơi run rẩy, dòng nước mát tràn vào cổ họng làm cậu cảm thấy thoải mái hơn được đôi chút.
-" hức! Anh ơi máu!"_ Tiểu Trí thút thít tóm lấy chăn, Chữ Diệp giật mình sờ lên lưng, trong lúc bị cơn ác mộng giầy vò các bắp cơ mạnh mẽ căng lên đã làm vết thương sau lưng cậu lại nứt toát, máu thấm ra đỏ cả ga giường.
-" Đến đây ngồi đi, tôi giúp cậu thay ga giường!"_ Triển Thiên Hà kéo ghế sofa ở giữa phòng đến gần giường, Chữ Diệp nghe lời chuyển qua đó. Cậu ngồi co chân trên ghế, 2 bàn chân chà sát vào nhau lạnh ngắt, cảm giác trải qua ác mộng thật sự là không thể diễn tả thành lời được, chân thật như vậy làm cho cậu trong 1 khoảnh khắc đã thoáng nghĩ rằng những thứ ở hiện tại hay cả việc được trọng sinh vốn chỉ là 1 giấc mộng còn cậu vẫn ở lại những ngày tháng đó, điên cuồng liều mạng vì 1 ả đàn bà ghê tởm.
-" Tiểu Trí, đi ra ngoài gọi bác sĩ... à không đi gọi chị Hà Nhã."_ Triển Thiên Hà thuần thục cuốn hết ga giường bẩn xuống, để dưới sàn, hơi lãng phí nhưng chắc là phải vứt chúng rồi máu không phải thứ dễ dàng giặt sạch. Tiểu Trí 2 mắt hồng hồng nhìn Chữ Diệp, nó gật đầu đi đến cửa thân hình bé nhỏ vụt 1 cái biến mất.
Triển Thiên Hà trừng mắt nhìn thằng bé đột nhiên mất dạng nhưng cũng không nói gì hắn cụp mắt, đi đến chỗ Chữ Diệp. Cậu ngước mắt nhìn bàn tay to rắn chắc mang theo hơi ấm đã áp lên trán chỉ 1 chốc lại rời đi, Chữ Diệp cười cười.
-" Tôi không có sốt đâu chỉ là mơ chút ác mộng thôi, không yếu đuối như vậy!"
-" Chút ác mộng thôi sao? Tôi tự hỏi cái gì có thể làm cậu sợ hãi như vậy?"_ Triển Thiên Hà ngồi lên giường, ánh trăng mờ nhạt chiếu lên người hắn, dường như có hơi không thực.
Chữ Diệp tự giễu vốn chỉ là 1 giấc mơ lại làm cậu bắt đầu ngớ ngẩn rồi, chuyện đời trước là chuyện đời trước, cậu sống lại là thật, mọi chuyện đều đã thay đổi, người trước mắt ở đây không phải là minh chứng tốt nhất sau?
-" Muốn biết hả? Được rồi, tôi mơ thấy, mạt thế diễn ra, tôi dắt theo nữ thần của tôi, chạy trốn. Đừng nhìn tôi như vậy, thời học sinh ai chưa từng yêu thằm chứ! Sau đó hả tôi bảo bọc cô ta, nâng niu, chăm sóc cô ta để cô ta tỏa sáng như 1 vị thần, sau đó cô ta về được nhà rồi lừa cái người tàn tạ như tôi vào bẫy để tang thi ăn thịt, nghe hay không?"_ Chữ Diệp giọng đều đều kể lại, giống như đó hoàn toàn là 1 giấc mơ là thứ hư cấu chứ không phải là 1 phần cuộc đời cậu đã trải qua.
Triển Thiên Hà chau mày, Chữ Diệp miệng tươi cười giống như thật sự không để tâm nhưng ánh mắt lại không hề thể hiện như vậy, có đơn giản như vậy sao?
Lúc nãy hắn đang ngủ ở phòng dưới nhà, do hoàn cảnh rèn nên mà hắn rất cảnh giác giấc ngủ không sâu dễ dàng thức giấc bởi mấy tiếng động nhỏ, nữa đêm từ trên lầu liền truyền đến tiếng khóc gọi sợ hãi của Tiểu Trí, hắn lập tức chạy lên chỉ thấy Chữ Diệp nằm ở trên giường, toàn thân căng cứng, tay chân bấu chặt vào đệm giường, gương mặt cậu tái nhợt đến đáng sợ trông vô cùng khổ sở.
Tiểu Trí ở bên cạnh nó không biết Chữ Diệp bị gì, sợ hãi đến không dám khóc lớn.
Đến như vậy mà Chữ Diệp kể sao nghe nhẹ nhàng quá.
Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân vội vã, Hà Nhã trên người còn mặc đồ ngủ, 1 tay bế Tiểu Trí tay kia cằm theo rương đồ nghề xông vào phòng, cô nhanh chóng thả Tiểu Trí xuống giường, mở rương lấy ra đồ sơ cứu.
-" Xin lỗi nhé, nửa đêm còn đánh thức cô!"_ Chữ Diệp cởi áo ngủ.
-" Cậu đừng nói thế, bác sĩ thì phải luôn sẵn sàng cho những lúc này chứ!"_ Hà Nhã nhanh nhẹn tháo hết băng cũ dính máu ra, làm vô cùng cẩn thận, vết thương rách ra không nhiều nhưng nhiều miệng vết thương cộng lại dòm có chút ghê sợ, cô dùng 1 chút dị năng làm liền lại những chỗ nứt, lau chùi sạch sẽ rồi mới dùng băng quấn lại. Tiểu Trí lại thút thít không ngừng Chữ Diệp xoa xoa đầu thằng bé, lấy góc ga giường bên cạnh lau khuôn mặt lem luốt của nó.
-" Vậy mọi người nghỉ ngơi đi, tôi trở về!"_ Hà Nhã đóng rương, Triển Thiên Hà gôm hết đóng bông băng và cái áo dính máu của Chữ Diệp vào tấm ga giường bẩn, buộc lại mang xuống lầu.
Chữ Diệp nằm lên giường, Tiểu Trí tiến sát bên cạnh ôm cứng lấy cánh tay của cậu.
-" Sao thế? Anh không sao mà, nhanh ngủ đi!"_ Chữ Diệp cũng không đẩy thằng bé ra, cậu kéo chăn trùm hết cả 2 lại, lần này không có ác mộng nữa rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.


Những ngày này trong căn cứ vô cùng tất bật, nguyên do là Tô Lân sau khi hội ý với những người ở đây đã quyết định rời đi trước khi Zombie xuôi xuống, thật ra kết quả này cũng dễ dàng đoán được, cái gọi là quê hương đứng trước mạng sống cũng không thể so được.
Để dời đi nhanh chóng, mọi người kể cả phụ nữ đều phải ra sức, căn cứ bây giờ chỉ có khoảng hơn 100 người, nhưng cả vật tư thức ăn đã trữ đều rất nhiều, toàn là những thứ không thể bỏ, ngay khi quyết định rời đi Tô Lân đã phân công 1 nhóm người tản ra khắp thành phố để tìm xe, Cao Vĩ cùng với vài người có tay nghề đi cùng xem xem chiếc xe nào có thể dùng, tìm vật liệu sửa chữa, nâng cấp cũng rất tốn thời gian.
Trong khoảng thời gian này theo nhóm Triển Thiên Hà đi đánh zombie thường xuyên đã có thêm mấy dị năng giả nữa thức tỉnh, trong đó 1 thanh niên thức tỉnh thổ hệ dị năng, người này rất có thiên phú cũng rất cố gắng thức tỉnh muộn nhất mới hơn tháng đã tiến vào đỉnh cấp 1 trung cấp.
Ở thời điểm này căn cứ có 20 dị năng giả, Triển Thiên Hà cấp 3 đỉnh sơ cấp, Chữ Diệp cấp 2 đỉnh cao cấp, Tô Lân cấp 2 đỉnh sơ cấp, Cao Vĩ cấp 2 đỉnh sơ cấp, những người khác thấp nhất cũng là cấp 1 trung cấp. Nhìn 1 vòng khu vực miền Nam đã có thể xem như hạng nhất hạng 2, nhưng bọn họ cũng không vì vậy mà chủ quan, núi cao còn có núi cao hơn lần này rời đi đoạn đường phía trước cao thủ vô số, Chữ Diệp đã có 1 đời đi từ Nam ra Bắc đại cường giả đúng là không có mấy người nhưng người có thực lực lại đếm không xuể, zombie cũng mạnh lên từng ngày, bọn họ ở đây mới chỉ là vạch xuất phát, muốn sống sót thì còn phải cố gắng rất nhiều.
" RẦM"
-" Nhìn xem là máy phát điện!"_ Cao Vĩ khiêng 1 khối to từ trên xe xuống đặt xuống đất, là 1 cái máy phát điện công suất lớn chạy bằng dầu.
-" Tìm được ở đâu vậy? Còn thứ khác không?"_ Tô Hạo sờ sờ thân máy mới coong bóng loáng, vụt 1 tiếng khối sắt khổng lồ đã nằm gọn trong không gian.
-" Cửa hàng đồ điện, còn 1 chiếc trên xe, chúng tôi có tìm cả gas nữa."
-" Haha! Sau này sống liền thoải mái 1 chút!"_ Tô Hạo nhảy phốc lên xe hăng hái chuyển hết đồ vào không gian, chỉ 1 chốc cả xe hàng hóa cồng kềnh đã bốc hơi.
Mọi thứ đều gần như đã sẵn sàng, nhóm Cao Vĩ mang về 2 chiếc xe khách du lịch bị vứt trên đường, thay hết mấy thứ máu me trên xe rồi sửa chữa 1 chút, lại đập 1 gara xe lấy được mấy chiếc xe tải và 1 chiếc humer, vật tư bọn họ chất 1 phần vào xe tải, để dùng trên đường, căn cứ có 2 dị năng giả không gian 1 người trong đó chính là cô gái họ cứu về đợt tìm được hiệu thuốc, nhưng vì cô ta là người ngoài nên số vật tư được giao cất giữ đều không mấy quan trọng chủ yếu vẫn là Tô Hạo giữ.
-" Trước tiên, chúng ta phải xác định tuyến đường cố định."_ Bên trong phòng họp, Hà Kì trải toàn bộ bản đồ họ thu thập được, có bản đồ các thành phố khu vực phía Nam và bản đồ toàn quốc, y chỉ vào 1 điểm trên tấm bản đồ lớn, là vị trí từ đầu họ đã muốn trở về_" Đây là thủ đô, mục tiêu của chúng tôi là đây."
-" Chúng tôi cũng không bắt buộc mọi người nghe theo sắp đặt của chúng tôi, mọi người có thể tách ra bất cứ lúc nào."_ Triển Thiên Hà rất rạch ròi, Tô Lân vẫn là thủ lĩnh căn cứ này, bọn họ chấp nhận theo hắn nhưng vẫn lòng vẫn hướng về Tô Lân, y biết điều đó nên mỗi lần đưa ra quyết định đều phải trưng cầu tất cả còn phải suy xét đến từng cá nhân.
-" Tôi tin các anh, các anh cần tôi sẽ giúp đỡ hết sức, hơn nữa tôi tự biết sức chúng tôi thế nào, tách ra tôi cũng không bảo vệ họ được."_ Tô Lân cười khổ, y không tự kiêu không siểm nịnh, tâm tư không xấu xa lại biết rõ bản thân cũng nhờ y là loại người này nên mặc dù cả Chữ Diệp và Triển Thiên Hà đều không mấy thích những kẻ có quá nhiều gánh nặng, đặt an toàn người khác thành trách nhiệm của bản thân, nhưng cũng không ghét y được.
-" Vậy bây giờ chúng ta đi theo hướng nào đây?"_ Tiêu Lạc nheo mắt nhìn tấm bản đồ với vô số đường kẻ ngoằn ngèo đan chéo đau cả mắt.
-" Nếu rời khỏi thành phố C từ đường quốc lộ phía Nam, đi thẳng từ đây đến thủ đô sẽ nhanh hơn nhưng khả năng bị quân đoàn zombie chặn đường rất cao."_ Hà Nhã cằm bút lông vạch 1 đường thẳng đến đích, đoạn đường này chính xác là con đường zombie xuôi Nam nhộn nhịp nhất.
-" Cũng có thể đi vòng mà, tôi thấy đi vòng từ phía Đông hay phía Tây đều được, may mắn có thể tránh được zombie chỉ là phải tốn thêm chút thời gian hành trình!"_ Tô Lân nói ra suy nghĩ của bản thân, Hà Nhã suy tính dựa theo lời y nói vạch ra 2 đường nữa trên bản đồ.
-" Chúng ta cần chính là cái tốn thời gian đó."_ Triển Thiên Hà lên tiếng, cần thêm thời gian để họ nâng cao sức mạnh, mở rộng thế lực, trở về dành lại những gì thuộc về hắn.
-" Em cũng nghĩ vậy, nếu đã vậy thì anh nghĩ chúng ta theo hướng nào đây?"_ Dọc đường đi có rất nhiều thành thị lớn nhỏ, ở phía Đông lại nhiều thành phố có quy mô lớn hơn tương đương với điều đó chính là zombie cũng nhiều hơn.
-" Đi thành phố cảng !"_ Chữ Diệp cùng Triển Thiên Hà đồng thời lên tiếng, 2 người liếc nhìn nhau bắt được trong mắt đối phương suy nghĩ giống mình.
-" Tại sao? Ở đó đông dân lắm!"_ Tiêu Lạc nhìn 2 người thần bí liếc nhau ngơ ngác chưa hiểu gì.
-" Bến cảng..."_ Tô Lân thì thầm, có vẻ y cũng hiểu ra ý của họ.
-" Trời đã có hơi hướng trở lạnh bất thường, chắc mọi người cũng nhận ra, số lượng vật tư chúng ta đang giữ tuy không ít nhưng vì đề phòng những tình huống bất ngờ xảy ra thì việc liên tục thu thập vật tư là vô cùng cần thiết"
-" Bến cảng thành phố D phía Đông Nam là cửa khẩu xuất nhập lớn, mỗi ngày có không biết bao nhiêu tấn hàng hóa đến đi, mạt thế không báo trước bất ngờ bùng nổ như vậy thì những núi hàng hóa kia mọi người nói xem bây giờ chúng đang ở đâu?"_ Chữ Diệp tiếp lời Triển Thiên Hà, không cần nghĩ cũng biết câu trả lời, số hàng hóa khổng lồ đó bây giờ chắc chắn vẫn nằm im trong contener ngoài bến cảng!
Tất cả những người trong phòng không hẹn đều cùng chung suy nghĩ, vật tư chẳng ai chê nhiều, bến cảng thành phố D quy mô thế nào người dân cả nước này đều rõ,bọn họ tuyệt đối không lấy hết được nhưng chỉ cần nghĩ đến hàng núi hàng hóa chất đống không đếm xuể chờ người đến lấy là đã có thể khiến cho bất kì ai nghe đến không kềm được hưng phấn trào dâng.
-" Không tốt, vậy chúng ta phải đi nhanh lên tránh có kẻ hớt tay trên!"_ Tiêu Lạc vỗ đùi, nói xong liền gắp gáp muốn chạy đi.
-" Cậu vội cái gì, cậu nghĩ có ai khuân đc hết cái cảng đó đi hả?"_ Hà Nhã 1 bước kéo người lại_" Bao giờ cậu mới chịu sửa cái tính bộp chộp này đây?"
-" Đúng vậy, không phải vội, cứ theo tiến độ đã đặt ra, mọi người cũng tranh thủ thời gian này nâng cao bản thân đi. Thành phố D dân số đông dự đoán số lượng zombie sẽ rất nhiều, chúng ta phải luôn sẵn sàng cho tình huống bị vây công."
-" Thực ra mọi việc chuẩn bị cũng hòm hòm rồi, những thứ quan trọng đều đã sắp xếp ổn thỏa, chúng ta có thể di chuyển bất cứ lúc nào."_ Giọng nói Tô Lân không che giấu được hưng phấn, y có lòng tin quyết định rời đi lần này là đúng đắn.
-" Rồi nếu đã quyết định xong vậy tan họp, việc ai người nấy làm!"_ Hà Nhã cuộn hết bản đồ lại, cất kĩ vào hòm.
----------------------------------


-" Nào, đây là phần của mày!"_ Chữ Diệp lấy ra 1 viên tinh thạch màu hơi vàng đưa đến bên miệng Đô Đô, nó há mồm dễ như không nuốt trọn viên đá bé xíu rồi nằm xuống bắt đầu hấp thụ.
Vốn dĩ Đô Đô cũng có thể tu luyện bên trong không gian, ở trong đó chắc chắn sẽ nhanh tiến cấp hơn bên ngoài, nhưng bọn họ đang ở chỗ đông người hình thể Đô Đô lại to lớn vào trong không gian quá lâu dễ gây nghi ngờ, Triển Thiên Hà thì không biết tại sao cứ kè kè bên cậu, Tiểu Trí còn dễ nhưng thằng bé cũng chưa cần vội vã thăng cấp. Rốt cuộc chính là Chữ Diệp chỉ có thể tranh thủ những lúc ra ngoài mượn cớ tách ra tìm vật tư để cả 2 vào không gian "xài ké" năng lượng bên trong lén lút giống như làm việc xấu, Chữ Diệp xoa nắm mớ lông dày của Đô Đô, thở dài cảm thán.
-" Hầy, cảm giác có hack mà ko thể bật thật là ..."
-" Hack gì cơ?"_ Triển Thiên Hà lên tiếng, không biết hắn đứng phía sau từ lúc nào rồi.
-" A! Cái gì vậy, anh bớt hù tôi đi! Sau cứ xuất hiện sau lưng tôi vậy, nhỡ tôi dùng dị năng thì sao!"_ Chữ Diệp đứng bật dậy, Triển Thiên Hà cái người này gần đây tự học được che giấu sức mạnh làm người thấp hơn 1 cấp như cậu không thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn.
-" Được, xin lỗi."_ Triển Thiên Hà dửng dưng, rõ ràng không để lời Chữ Diệp vào tai cũng không hề có ý rút kinh nghiệm.
-" Thế có chuyện gì không?"_ Chữ Diệp khoanh tay, ngữ điệu hơi hằn học_" Anh không phải nên đi luyện tập sau? Cứ theo sát tôi làm gì?"
Triển Thiên Hà hơi hơi cười, không rõ tại sao chỉ là hắn cảm thấy dáng vẻ gần như giận dỗi này của Chữ Diệp có chút đáng yêu.
-" Cậu lâu như vậy còn chưa thăng cấp, không chừng là lại có dị biến tôi chỉ là đề phòng chuyện không tốt thôi."
-" À..."_ " đệt!! Tại ai mà tôi mãi chưa thăng cấp đc hả!" Chữ Diệp thầm chửi thề, dị năng cậu đạt được nhờ hồ nước trong không gian, khác với các dị năng giả bình thường mỗi lần đột phá thăng cấp đều phải nhờ vào năng lượng kì lạ của hồ nước kia phụ trợ._" kể cả như thế tôi cũng không thích anh cứ thần bí đi theo tôi như vậy! Tôi không thoải mái!"
-" Ừm... cũng đúng"_ Triển Thiên Hà hơi ngẫm nghĩ_" Vậy sau này tôi liền không che giấu sức mạnh nữa, để cậu không giật mình."
-" Haha, vậy cảm ơn anh!"
Chữ Diệp không để ý tới tên kì cục này nữa cậu ngồi xuống trông chừng Đô Đô tu luyện, bản thân cũng âm thầm điều khiển năng lượng trong cơ thể, chậm rãi lấp đầy cánh cửa cấp 2 cao cấp.
----------------------------------


Mạt thế năm thứ nhất, tháng thứ 4.
Thực vật sinh trưởng hơn trước đó gấp 5 6 lần, những nơi vắng bóng con người thành thị bỏ hoang bị tầng tầng lớp lớp thực vật bao phủ, kí sinh. Rừng rậm trở thành rừng rậm đúng nghĩa, với những loài động thực vật đột biến rình rập là khu nguy hiểm màu đỏ mà cả con người lẫn tang thi đều e ngại.
Thực vật đặc biệt là nhóm dây leo hoặc rễ chùm cắm chi sâu vào bê tông trên đường nhựa, làm mặt đường nứt toát, trở thành trở ngại lớn cho các đoàn xe di chuyển. 1 số loài lại biến dị ra dịch độc, giác hút thích máu thịt người ngang với zombie và dã thú được xếp vào hàng " ăn thịt ".
Bên rìa 1 cánh rừng nhỏ cập quốc lộ, ngoài trời tuy còn chưa sáng tỏ nhưng cũng có 1 chút ánh sáng ấy vậy mà nhìn vào trong chỉ có bóng tối ngày càng dày đặt, trên tấm biển chỉ đường bị tông đến xiêu vẹo là hàng dây leo chằng chịt quấn quanh, âm thanh loạt soạt nặng nề vang lên, có thứ gì đó di chuyển giữa các tầng lá rậm rạp, mùi máu tanh nồng gờn gợn.
Chữ Diệp lặng lẽ đi theo sau, trên tay cậu là thanh kiếm mỏng, mỗi khi đi qua khoảng trống ánh nắng chíu vào lại lóe lên ánh đỏ.
Đôi chân khéo léo lách qua từng bụi cây mà không gây ra bất cứ tiếng động nào, bước chân như không khí đạp lên mặt đất đầy đá sỏi và lá rụng, phía sau chân cậu hai luồn dây leo đầy gai nhọn uốn éo bò trên mặt đất, thứ phía trước còn chưa phát hiện ra mình đang bị theo đuôi nó tha theo con mồi vừa kiếm được trở về hang chuẩn bị đánh chén.
Đi qua khoảng trống cuối cùng cũng trông rõ hình dạng con thú nọ, hóa ra là 1 con lợn rừng vô cùng to lớn, hình thể ít nhất cũng tương đương 2 con gấu nâu, toàn thân nó phủ lông đen ngắn thô cứng, từng mảng bùn đen loang lổ khô coong, cặp nanh vốn không xem là dài lắm bây giờ thô to nhọn hoắc vươn ra ngoài, miệng nó ngậm chân 1 con nai lôi xềnh xệch, hình như con vật kia đã chết mùi máu nồng nặc cũng chính từ nó mà ra.
       Con lợn rừng thân hình to cộ kéo theo con mồi đi đến 1 vùng cây bụi rậm rạp, đây chắc là hang ổ của nó nhưng xung quanh không thấy có con khác, điều này trái ngược hẳn với tập tính sống bầy đàn của lợn rừng.
Nhưng như vậy thì càng tiện hơn cho cậu, Chữ Diệp đến sau 1 thân cây lớn, 2 đoạn dây leo uốn éo cuộn quanh cậu bắt đầu điều khiển chúng nó bò đến bên cạnh bụi cây nơi con lợn rừng đang cắn xé con mồi, lợn rừng trong thời bình không ăn thịt những con vật như này nhưng di biến dị sau mạt thế, hàm răng và cơ quan biến đổi cộng thêm môi trường xung quanh làm tập tính của nó thay đổi theo, nhưng quan trọng nhất là thịt loài này vẫn rất ngon!
Dây leo không tiếng động tiến sát con lợn, nó vẫn không hay biết cấm cúi xé thịt con mồi, dây leo xanh biết trơn nhẵn nhanh như cắt quấn quanh 4 chi con vật, xoạt 1 cái từng hàng gai nhọn như lưỡi dao mini mọc lên đâm sâu vào lớp da dày của con lợn.
Tuy nhiên da của nó quá dày gai đâm chưa sâu đã bị nó phát hiện, con lợn buông mồi đang ăn dở ra giật đứt hết dây leo bám trên chân, ngay sau đó dây leo bủa ra từ 4 phương 8 hướng quấn quanh thân hình to lớn của con lợn rừng, con vật không phản ứng kịp hoàn toàn bị trói chặt, nó lăn lộn trên đất, nỗ lực muốn dùng răng cắn dứt dây nhưng vô dụng, dây leo siết chặt lấy đầu nó.
Chữ Diệp lúc này mới thong thả đi ra, cậu đến gần con vật lớn hơn mình gấp mấy lần, mặt không đổi sắc vung kiếm cắt ngang cổ họng nó, máu phún ra như mưa, Chữ Diệp được dây leo đan lại che chắn không dính chút máu nào.
Chờ đến khi con lợn hoàn toàn bất động, Chữ Diệp phất tay mang Đô Đô rời khỏi không gian, ban đầu vì thuận lợi đi săn đã để nó vào