"Đau đấy đồ khốn!" Diệp Hàm Huyên bỗng chốc đập đầu mạnh vào người Kính Thiên Minh.
Máu tươi từ miệng anh trào ra, nụ cười trên môi anh càng tà mị, "Vợ, anh không dừng lại được nữa. Xin lỗi..."
Lời vừa nói xong Kính Thiên Minh đã kìm chặt hai cánh tay cô, tiểu huynh đệ dưới thân của anh còn đang kêu gào được phóng thích.
"Không được, buông tôi ra..."
"Không ư? Vợ xem, chồng nếu dừng lại, e rằng vợ chịu không nổi." Kính Thiên Minh khuôn mặt ngây thơ bao nhiêu, miệng lại nói ra lời lưu manh bấy nhiêu, anh rút ra ngón tay của mình, cố tình chạm nhẹ vào da của cô.
Diệp Hàm Huyên thề với trời, đây là ngày cô thấy nhục nhã nhất, hận không thể đào một cái hố rồi trốn cả đời trong đó! Cô tự mặc niệm trong đầu: chỉ là nhu cầu sinh lý bình thường! Phải, là nhu cầu sinh lý bình thường! Diệp Hàm Huyên cô không yếu sinh lý đâu..
Hai đôi mắt nhìn nhau. Một đem tầng mây mờ dục vọng, một đem khát vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Kính Thiên Minh ngắm nhìn cơ thể xinh đẹp, nóng bỏng của người con gái anh yêu, anh quả thật không kiềm chế nổi nữa! Thân thể của anh cúi xuống, vòng ngực rắn chắc đè sát cơ thể mềm mại của cô, đem thứ kiêu ngạo của mình đâm vào thật sâu...
"Đừng..." Diệp Hàm Huyên chỉ thiếu chút tắt thở! Tuy cô không phải lần đầu nhưng thật sự quá lớn! Quá đau!
Nhận thấy sự đau đớn từ Diệp Hàm Huyên, Kính Thiên Minh bối rối, trong đầu anh nhớ lại vô số kinh nghiệm đã từng trau dồi qua sách vở ngày trước. Bàn tay to lớn của anh dịu dàng vuốt vẻ lưng cô, nhẹ nhàng nỉ non:
"Vợ đừng gấp, thả lỏng ra..."
"Ừm..." Tuy Diệp Hàm Huyên đã cắn chặt răng để không phát ra âm thanh hoan ái nào nhưng dưới sự kích thích từ anh, cô chịu không nổi.
"Huyên Nhi, nói em muốn anh được không?" Kính Thiên Minh nở nụ cười trông bỉ ổi vô cùng, quả thực gợi đòn!
Nhưng cơ thể Diệp Hàm Huyên thấy trống vắng vô cùng- khi mà thứ gì đó của anh đứng yêu không chuyển động, cô cắn khoé môi, nói:
"Tôi muốn anh!"
Giọng nói trong trẻo của cô như thanh âm đánh gục mọi giác quan của con người, Kính Thiên Minh lại tiến vào càng sâu trong cơ thể cô.
"A..." Diệp Hàm Huyên kêu lớn, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt kiều diễm của cô.
"Diệp Hàm Huyên, nhớ kĩ em là của Kính Thiên Minh anh!" Anh bá đạo tuyên bố, bởi lẽ anh sắp phát điên mất rồi! Cơ thể vợ yêu dù không phải lần đầu, nhưng quá chặt! Thật sự có thể khiến anh nổ tung! Anh tuyệt đối phải tuyên bố chủ quyền với cô, bất chấp việc cô có nhận ra rằng anh giả ngốc hay không!
Điều anh tiếc nuối duy nhất...
Điều anh tiếc nuối duy nhất là không thể gặp cô sớm hơn một chút...bảo vệ cô thật tốt! Không để cô chịu bất cứ thương tổn nào! Tất cả đều là lỗi của anh...
Hai chữ "trinh tiết" kia sao có thể đáng giá bằng người con gái anh yêu?
Cao trào thuỷ triều tình dục ngập tràn lí trí, đầu óc Diệp Hàm Huyên mơ hồ, cả thân thể như không thuộc về bản thân cô nữa...
Cô không muốn suy nghĩ, càng không nghĩ được nhiều...
Bên tai đọng lại thanh âm bá đạo lúc nãy hoà quyện với kí ức năm năm trước...
Năm năm trước...
Khi vật nóng hổi kia xuyên qua thân thể, Diệp Hàm Huyên cảm giác linh hồn mình sắp rời bỏ thế gian! Dòng máu trinh nữ từ đùi cô chậm rãi rỉ ra. Đây là lần đầu của cô!
Cơ mà dường như người đàn ông kia không hề biết thương hoa tiếc ngọc, một lần lại một lần nữa, mỗi lần sâu lại càng sâu, giày vò hạ thân cô, cả đêm ham muốn cuồng nhiệt...
Một hồi hoan ái qua đi.
Sáng hôm sau mở mắt Diệp Hàm Huyên chỉ thấy phòng không hiu quạnh, người đàn ông cầm thú ban đêm biến mất không một vết dấu tích. Diệp Hàm Huyên giống như con búp bê rách nát, hạ thân truyền đến cảm giác đau nhức, lông mi yếu ớt khẽ lay động trong gió nhẹ.
Diệp Hàm Huyên gắng gượng đứng dậy, chạy nhanh vào nhà tắm, kì cọ thật mạnh thân thể...Bởi lẽ cơ thể cô quá dơ bẩn! Cô ngâm mình trong nước lạnh chừng hai mươi phút thì ngoài cửa giọng nói quen thuộc vang lên: Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn! "Em đã tắm bao lâu rồi...Ra ngoài..."