Mẫu Hậu Theo Ta Đi

Chương 44: 44




Edit: Pông Thiên Thần
Dựa theo luật lệ Sở quốc, bình thường Hoàng hậu sẽ không dễ dàng được về thăm nhà, nhưng nếu thỉnh chỉ thì có thể về được ba ngày.

Diệp Tư Vũ xuất cung trước khi Sở Trạm về một ngày, ngày hôm qua ngủ lại, hôm nay vừa lúc là ngày thứ ba, đến cuối giờ Thân* (5PM) nhất định phải khởi giá hồi cung.

Vừa từ chiến trường trở về, Sở Hoàng cũng rất nể mặt cho Sở Trạm ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, không cần đến Tuyên Chính điện vào sáng sớm.

Chỉ là có Diệp Tư Vũ ở nhà, nàng ngược lại không ngủ nhiều, đầu giờ Mẹo* (5AM) đã tỉnh.

Sau khi rửa mặt thì đánh quyền trong sân, đợi đến khi Diệp Tư Vũ dậy mới phân phó người chuẩn bị đồ ăn sáng.

Xuất cung chỉ được vỏn vẹn ba ngày, buổi chiều Diệp Tư Vũ phải hồi cung, hơn nữa cũng cần thời gian chỉnh lại dung nhan và vân vân.

Làm Hoàng hậu, mặc kệ có được sủng hay không, vẫn phải có mặt mũi.

Tính toán đôi chút, Diệp Tư Vũ nghỉ lại bên trong Vương phủ đã là giới hạn, hôm nay muốn ở lâu hơn gần như là chuyện không thể.

Có lẽ vì thế nên khi ăn sáng động tác của Sở Trạm đặc biệt chậm.

Không nói đến mấy năm trong quân doanh rèn luyện được sự nhanh nhẹn dứt khoát, tốc độ kia so với năm đó sống an nhàn sung sướng trong cung cũng kém hơn.

Một chén cháo, nàng ăn một khắc* (15 phút) thế nhưng vẫn còn hơn phân nữa.

Diệp Tư Vũ đương nhiên biết tâm tư của Sở Trạm, bất quá nhìn sắc trời còn sớm, liền cũng tùy ý nàng kéo dài thời gian.

Mặc dù Sở Trạm có ý kéo dài thời gian nhưng tất nhiên cũng phải ăn hết.

Ngày đông sáng rực, đã ăn xong thế mà Sở Trạm cũng không tình nguyện đặt chén xuống, nàng nhìn Diệp Tư Vũ bằng ánh mắt tội nghiệp, trên mặt tràn ngập không muốn.

Mấy hôm trước tuyết rơi liên tục hai ngày một đêm, mãi cho đến đêm qua mới ngừng, Sở Trạm chính là đội tuyết mà về.

Bầu trời hôm nay trong vắt, hiếm có được một ngày mùa đông mà mặt trời không quá gay gắt, chỉ là ánh sáng khi chiếu lên tuyết trên mặt đất phản quang thoáng có chút chói mắt.

Tuyết đọng dưới ánh sáng mặt trời gần như tan ra, thế nhưng khí lạnh trong không khí một chút cũng không giảm.

Lúc Sở Trạm đưa Diệp Tư Vũ ra cửa, cả hai đều mặc quần áo rất dày, đặc biệt là Diệp Tư Vũ.

Vì có ý che dấu thân phận nên cổ áo choàng bằng lông hồ ly trắng được kéo lên cao, thoáng cái liền che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.


Thân phận đặc biệt, Diệp Tư Vũ đương nhiên không thể nghênh ngang rời khỏi Vương phủ bằng cổng chính, Sở Trạm liền đưa người từ nội viện ra ngoài bằng cửa nhỏ bí mật.

Đã sớm an bài xe ngựa chờ sẵn, Diệp Tư Vũ trực tiếp lên xe bên trong Vương phủ sau đó một đường thẳng đến phủ Trấn Quốc công.

Người bên ngoài dù thấy nơi đi và đến của xe nhưng cũng không đoán được ai đang bên trong.

Sở Trạm tự tay dìu Diệp Tư Vũ lên xe, lại căn dặn xa phu, nhìn xe ngựa đi đến cửa, lòng nàng cũng không đặt xuống được.

Cửa nhỏ đã mở, Vương công công tự mình canh cửa, xe ngựa lộc cộc di chuyển ra ngoài, xa phu thành thạo đánh xe.

Sở Trạm đi theo vài bước, mắt thấy xe ngựa ra ngoài hơn phân nửa, Vương công công cũng chuẩn bị đóng cửa, Sở Trạm lại đột nhiên chạy nhanh tới.

Hai ba bước đã đuổi kịp, không đợi xa phu phản ứng liền nhấc vạt áo nhảy lên xe.

Trên xe mọi người đều kinh ngạc nhưng đương sự lại chẳng để ý hành vi lỗ mãng có bao nhiêu không thích hợp, xốc màn xe tiến vào trong, chỉ để lại câu "Ta đưa nàng trở về" liền không quan tâm mà ném cục diện rối rắm cho những người khác.

Mặt mũi Vương công công trắng bệch.

Tuy hắn là nội thị, nhưng đạo lý trong cung hắn cũng biết.

Trấn Quốc công thế nhưng là quyền thần, Vương gia nhà mình vừa trở về đã chạy đến phủ Trấn Quốc công, vô luận là vì cái gì, một khi để người khác gặp được thì phiền phức lớn.

Hơn nữa lần đi lần về này, nguy cơ gặp phải rủi ro là không nhỏ.

Xa phu dường như càng hoảng sợ, nhưng suy nghĩ của hắn đơn giản hơn Vương công công nhiều.

Vương gia có đi hay không, căn bản không phải việc của hắn, hắn chỉ cần điều khiển xe tốt là được, cái khác không đến phiên tiểu nhân như hắn quản.

Cho tới bây giờ, Sở Trạm không phải người không có chủ kiến, tính tình bướng bỉnh ngoại trừ Diệp Tư Vũ ra ai nói cũng chẳng nghe vào.

Vương công công nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, tự nhiên biết tính, cho nên tuy rằng mặt mũi trắng bệch, thế nhưng ngoại trừ dặn xa phu cẩn thận hơn thì cũng chẳng có biện pháp khác.

Xe ngựa chậm rãi rời nội viện Vương phủ thông qua cửa nhỏ, Vương công công thoáng nhìn xung quanh liền nhanh chóng đóng cửa lại.

Trên xe, Diệp Tư Vũ trắng mắt liếc Sở Trạm, bất quá ngại bên người có Xảo Vân nên cũng cho nàng chút mặt mũi.

Sở Trạm ha hả cười, xấu hổ vuốt mũi ngồi xuống vị trí đối diện Diệp Tư Vũ.

Bên trong có Xảo Vân, bên ngoài có xa phu, hai người tự nhiên sẽ không nói chuyện thoải mái.


Thường ngày Diệp Tư Vũ cũng không nói nhiều, lúc này đơn giản im lặng.

Sở Trạm cũng không tìm đề tài nói chuyện, chỉ dựa vào thùng xe, ánh mắt thủy chung không rời khỏi nàng.

Xảo Vân chỉ cúi đầu, cũng sẽ không tự nhiên mở miệng, cho nên bên trong xe lúc này ngược lại khá yên tĩnh.

Khoảng cách giữa phủ Trấn Quốc công và Tấn Vương phủ nói gần không gần nói xa cũng không xa, thường ngày nếu ngồi xe ngựa, không quá một khắc là tới.

Bất quá hôm nay bởi vì Vương công công cẩn thận dặn dò, xa phu đặc biệt đánh xe đi loanh quanh trong thành hai vòng, xác định không ai theo sau mới bắt đầu hướng xe ngựa đến phủ Trấn Quốc công.

Để không làm người khác chú ý, xe ngựa nhìn rất bình thường.

Tuy bên trong đầy đủ tiện nghi, nhưng bên ngoài thì có vẻ tồi tàn.

Xa phu cũng là người có tướng mạo nếu lẫn vào đám đông sẽ chẳng tìm ra được.

Hắn đánh xe đi khắp hang cùng ngõ hẻm, qua đường Chu Tước nhột nhịp, vào đường nhỏ vắng người, nhưng thực tế lại giúp người đã thật lâu không đi lại ở Sở kinh là Diệp Tư Vũ được thưởng thức phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Đi chầm chậm gần một canh giờ mới rốt cuộc đến được cửa sau của phủ Trấn Quốc công.

Sớm đã có gia đinh chờ sẵn, xa phu xuống xe, dựa theo ước định gõ theo quy luật ba dài một ngắn thì gia đinh mở rộng cửa cho xe vào, sau đó lưu ý nhìn bốn phía một lúc mới lần nữa đóng lại cửa hậu viện.

Xe ngựa vào một tiểu viện hẻo lánh, cho lui tất cả tạp vụ không liên quan, trong tiểu viện chỉ có phu phụ Trấn Quốc công đứng chờ.

Đuổi xa phu đi, lúc xốc màn lên thì hai người liền bị Sở Trạm bên trong dọa sợ.

Diệp phu nhân kinh ngạc nhìn hai người trong xe, sắc mặt tự giác thay đổi.

Nhưng thật ra Diệp Thành Cửu rất nhanh thu liễm thần sắc, nháy mắt liền suy nghĩ cẩn thận, lộ ra ý cười mang theo một chút hiểu rõ.

Tuy rằng ở nhà của mình nhưng bởi vì có Sở Trạm, Diệp Thành Cửu cùng Diệp phu nhân theo quy cũ hành lễ với hai người.

Diệp Tư Vũ vội vã nâng phụ mẫu dậy, Sở Trạm lúc này thật ra có chút xấu hổ.

Nhân gia một nhà đoàn tụ, nàng theo tham gia náo nhiều cái gì a?
Tấn Vương điện hạ đột nhiên đến thăm, lại bằng phương thức đặc biệt như vậy, hai người Diệp gia tự nhiên sẽ không ngốc đến không kiên nể gì thỉnh người đến đại sảnh dùng trà.


Diệp phu nhân bởi vì quan hệ nội quyến, hành lễ với Sở Trạm xong liền lôi kéo Diệp Tư Vũ ra khỏi viện nhỏ.

Ánh mắt Sở Trạm lưu luyến nhìn bóng lưng Diệp Tư Vũ, nhưng trước mặt có một lão hồ ly, nàng thật ra thu liễm hơn ở nhà mình nhiều.

Chỉ là khi quay đầu, vẫn là đối diện cặp mắt đầy thâm ý của Diệp Thành Cửu.

Nắm tay che miệng ho một tiếng, lòng nhiều ít có chút không được tự nhiên, nhưng nét mặt một chút cũng không đổi.

Diệp Tư Vũ đi, Sở Trạm thân là người Hoàng gia liền bày ra tư thế Vương gia, bất động thanh sắc dùng mặt nạ ôn hòa từ xưa đến giờ đối phó, cười nói, "Hồi lâu không gặp, thân thể Trấn Quốc công thế nhưng vẫn khỏe mạnh như trước a."
Diệp Thành Cửu không gấp, cười tủm tỉm vuốt râu nói, "Tạ ơn điện hạ quan tâm.

Bất quá thiên hạ hôm nay thế nhưng là thiên hạ của người trẻ tuổi, lão phu đã là *tây sơn chi dương* (mặt trời phía tây, ý chỉ sắp lặn), già rồi, không thể so được với điện hạ còn trẻ như mặt trời ban trưa."
Sở Trạm âm thầm nâng lên đuôi chân mày, nàng dường như nghe được một chút *ý tại ngôn ngoại* (lời nói ra nhưng người nghe phải tự hiểu lấy ý nghĩa bên trong), nàng cũng không nói tiếp.

Đừng xem tuổi tấc Trấn Quốc công đã lớn, thực tế là một nhân vật có năng lực, mấy năm nay dù bị Sở Hoàng năm lần bảy lượt chèn ép nhưng vẫn còn nắm trong tay gần nửa binh quyền cả nước, ba mươi vạn binh mã trong tay Sở Trạm kia cũng còn kém xa Trấn Quốc công.

Liếc mắt nhìn ra Sở Trạm không muốn tiếp tục đề tài, Diệp Thành Cửu cũng chẳng quan tâm, cười ha hả đưa tay bày ra tư thế mời nói, "Hiếm khi điện hạ tới hàn xa, nếu không chê thì mời theo lão phu."
Sở Trạm cười cười, tự nhiên đi theo Diệp Thành Cửu.

Chỉ là đường nàng đi khác với đường mà Diệp Tư Vũ rời khỏi.

Ngày mùa đông rất ngắn, chưa đến giờ Thân, mặt trời đã trốn sau mấy tầng mây, sắc trời nháy mắt trở nên âm trầm.

Rõ ràng thời gian còn sớm, nhưng lại khiến người ta có cảm giác đã đến hoàng hôn.

Bên trong phủ Trấn Quốc công, Diệp Tư Vũ sớm đã đổi thân bạch sam thành Minh Hoàng Phượng bào quý giá thanh lịch.

Vô luận là người từ trong cung đi theo, hay là hạ nhân phủ Trấn Quốc công đều đã chuẩn bị tốt cho Hoàng hậu hồi cung.

Luật lệ để Hoàng hậu thăm nhà tự nhiên là không giống nhau, nghi lễ vốn đã được định trước.

Lúc trước Sở Trạm trở về, Diệp Tư Vũ nghĩ tranh thủ thời gian vội vàng xuất cung, hơn nữa Sở Hoàng cũng không quá để tâm, liền làm đơn giản để không bị chú ý, chỉ là độ phô trương của *nghi trượng* (lính hộ vệ mang cờ xí, lọng quạt, vũ khí) cũng không nhỏ.

Thăm viếng ba ngày, giờ Thân hôm nay Hoàng hậu lần thứ hai ly khai phủ Trấn Quốc công hồi cung.

Lúc đến lúc đi nghi trượng cũng không khác, bất quá trước đây Sở Trạm chưa kịp về kinh, hiện tại đã sớm chạy đến lầu cao đối diện Trấn Quốc công phủ nhìn theo hướng Diệp Tư Vũ đi.

Quy cũ của Hoàng thất luôn luôn phức tạp, cho dù là giản lược rất nhiều nhưng nghi trượng của Hoàng hậu cũng không thể tiết kiệm.

Từ lúc Diệp Tư Vũ một thân Phượng bào rời Trấn Quốc công phủ, cáo biệt phụ mẫu, để Xảo Vân đỡ lên xe ngựa, cho đến khi xe ngựa bắt đầu đi, dù một người cũng không thể nhìn.

Giáo mác mở đường, cờ xí phấp phới, sáu bảy con ngựa trắng như tuyết lôi kéo xa giá hoa lệ đi giữa.

Hơn mười cung nhân đi theo hai bên, thêm năm trăm Vũ Lâm vệ cưỡi ngựa bảo vệ phía sau.


Nghi trượng ngay ngắn thẳng hàng từ trước đến sau có hơn trăm người, ồn ào náo động hướng về Hoàng cung, tràng diện đồ sộ không tưởng.

Sở Trạm đứng trên lầu cao, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nóc xe ngựa đang được tầng tầng bảo vệ chính giữa như bảo vật.

Ngoại trừ thoáng thấy người rời khỏi phủ Trấn Quốc công ra thì một chút cũng không nhìn thấy gì thêm.

Nặng nề thở dài, Sở Trạm nhìn theo đại đội nhân mã đi xa, lòng có đôi chút mất mác.

Câu hỏi hôm qua, ta là thật lòng, thế nhưng vì sao ngươi lại không chịu cho ta một đáp án đây?
Sở Trạm nhìn theo xa giá cũng không chú ý tới hai đạo ánh mắt từ phủ Trấn Quốc công nhìn qua.

Tiễn Diệp Tư Vũ xong, Diệp Thành Cửu cùng phu nhân và nhóm nhi tử đều trở vào, còn lại một ít công việc đơn giản cần thu xếp sau đó cũng không cần bọn họ quan tâm.

Khi vào cửa thì liếc mắt nhìn về cao lâu đối diện, quả nhiên thấy thân ảnh mảnh khảnh vẫn đang nhìn theo đại đội nhân mã đi xa.

Lúc này nhìn Diệp phu nhận được nha hoàn đỡ vào hậu viện, trưởng tử Diệp Mậu đã qua tuổi trung niên của Diệp Thành Cửu nhịn không được hỏi phụ thân.

"Cha, sao hôm nay Tấn Vương điện hạ lại đột nhiên tới vậy?"
Diệp Thành Cửu vuốt râu nhìn hắn một cái, cước bộ hướng về thư phòng, Diệp Mậu thấy vậy vội vã đuổi kịp, lại nghe lão cha của hắn nhàn nhạt nói, "Người ta là Vương gia, tự nhiên muốn tới thì tới, ngươi và ta có thể quản sao?"
Diệp Mậu nghẹn một lúc, bất quá rất nhanh hiểu được phụ thân chỉ là tình cảnh.

Vì vậy không hỏi nhiều, vẫn theo Diệp Thành Cửu đi thư phòng, giống thường ngày đi thỉnh giáo phụ thân, cũng không mở miệng hỏi cái gì, chỉ là thành thành thật thật chờ ở một bên.

Quả nhiên, qua không bao lâu, Diệp Thành Cửu lại mở miệng, "Tấn Vương không tệ."
Những lời này dường như rất đột ngột nhưng Diệp Mậu tự nhiên nghe hiểu rõ ràng.

Hắn nhăn mày, nghiêm mặt nói, "Phụ thân, Nhạc Vương trước kia thế nhưng đối tốt với chúng ta, chúng ta không phải đều...!vì sao phụ thân đột nhiên thay đổi tâm ý?"
Diệp Thành Cửu nghe xong lời này ngược lại liếc hắn, quát, "Hồ đồ!" Thấy Diệp Mậu cúi đầu, hắn mới nhẹ giọng nói, "Ngươi cho là Nhạc Vương là cái dạng người gì? Hắn bất quá hiện tại muốn lợi dụng chúng ta để đạt được mục đích mà thôi.

Chờ hắn leo lên vị trí kia, người thứ nhất hắn muốn thu thập chỉ sợ là Diệp gia ta."
Diệp Mậu nghe xong lòng thế nhưng nhiều ít không đồng ý, ngoài miệng lại nói, "Nhạc Vương sẽ không thật lòng đối đãi ta, Tấn Vương thì sao? Dù nàng trên danh nghĩa là nhi tử của tiểu muội, hiện nay có trong tay ba mươi vạn binh mã cộng thêm Long Túc doanh, chỉ sợ lại càng không để ta vào mắt.

Coi như không tệ, chúng ta đối với nàng mà nói, cũng không như Nhạc Vương cần chúng ta."
Diệp Thành Cửu lần này thế nhưng nở nụ cười, trong mắt có bí hiểm mà Diệp Mậu không rõ, "Mậu nhi a, ngươi vẫn chưa thể nhìn thấu mọi việc.

Ngươi chỉ có thể thấy được lợi ích trước mắt, lại không biết rằng còn có một số thứ phía sau quan trọng hơn cả lợi ích.

Nhạc Vương cầm quyền, người thứ nhất hắn khai đao là Diệp gia ta, nhưng nếu là Tấn Vương..."
Diệp Mậu nhịn không được hỏi, "Tấn Vương thì sao?"
Diệp Thành Cửu cũng không trả lời, chỉ cười, để lại cho nhi tử vẻ mặt nghi hoặc.

Lời Tác Giả: Lão hồ ly đều có tính toán của riêng mình, lúc đầu bồi dưỡng Sở Trạm là một chuyện, đợi đến khi xảy ra vấn đề liên quan đến toàn bộ gia tộc thì tự nhiên cần suy tính càng nhiều...!
P/s: I come back.