Khúc Yên vừa pha mì xong, còn chưa kịp ăn một miếng mà cả người đã nóng rần lên không chịu nổi.
"Hai bát đều cho anh......" Toàn thân cô mềm nhũn, dựa vào ghế sofa nghĩ đến bát mì chưa ăn.
Hạ Tư Viêm thấy cô như này, vừa bực mình lại vừa buồn cười.
"Chờ cô đỡ rồi tôi sẽ làm bát khác cho cô."
"Đội trưởng Hạ, anh có thể ở lại trông tôi không?" Khúc Yên nắm lấy tay hắn, mí mắt mệt mỏi muốn sụp xuống nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ, nói: "Nếu như tôi thật sự biến thành zombie, anh hãy dùng súng bắn chết tôi. Tôi sẽ không trách anh."
Mặt Hạ Tư Viêm trầm xuống, nhẹ giọng: "Tôi có dự cảm là cô sẽ không có việc gì."
"Ừm......" Tay Khúc Yên như không có lực, dần dần không giữ nổi tay hắn, toàn bộ cơ thể ngả vào người hắn.
"Yên tâm ngủ đi." Hạ Tư Viêm đỡ lấy cô, đặt cô lên ghế sofa.
Hắn đang muốn đứng dậy, chân dẫm phải một cái chai rỗng, nghiêng người ngã xuống!
Hắn phản ứng rất nhanh, lấy tay chống lên sofa, nhưng Khúc Yên thấy hắn ngã xuống, cô đưa tay ra tóm lấy hắn, vừa vặn nắm chặt cổ áo hắn.
Theo quán tính, hắn cúi đầu về phía trước, lỡ hôn lên môi cô...
Hai người đều sững sờ trong giây lát.
Môi Khúc Yên nóng bỏng lại hết sức mềm mại, hình như còn có hương hoa hồng nhàn nhạt.
Nhất thời Hạ Tư Viêm cũng không lùi ra, dán vào môi cô, trầm giọng: "Dường như tôi từng ngửi thấy mùi nước hoa của cô."
Khúc Yên khẽ chớp mắt, không nói gì.
Ngửi thấy ở đâu?
Trong mơ sao?
"Thật xin lỗi, tôi thất lễ* rồi." Hạ Tư Viêm lấy lại bình tĩnh, vội lùi lại.
*thất lễ: không giữ đúng khuôn phép, chừng mực
Hắn vô thức sờ lên môi mình.
Dường như cảm giác mềm mại kia vẫn còn lưu lại ở đó.
Trong thoáng chốc, hắn như về lại giấc mơ ấy.
"Tôi buồn ngủ quá......" Khúc Yên thực sự không nhịn được, chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Hạ Tư Viêm chăm chú nhìn dáng vẻ điềm tĩnh khi ngủ của cô, suy nghĩ trong lòng cực kỳ phức tạp.
Kể từ khi hắn thấy cô trong mơ, hắn có cảm giác hơi khác đối với cô.
Vừa nãy khi môi chạm môi, có gì đó thôi thúc hắn hôn sâu hơn.
Khúc Yên mê man đến nửa đêm vẫn không tỉnh lại.
Hạ Tư Viêm canh giữ trong nhà cô, thuận tay giúp cô thu dọn phòng khách một chút.
Hắn còn nhớ rõ trong giấc mơ về tận thế, hắn cũng thường xuyên làm việc nhà. Vì cô gái kia thích ăn, hắn đã thử nhiều lần, cố gắng nấu những món ăn ngon nhất.
"Mày tránh ra! Tao dùng dị năng hệ lôi để nổ luôn cái cửa này!" Giọng nói thô bạo của một người đàn ông vang lên.
"Anh Phương, anh có chắc không?" Một giọng nam khác là của Đường Minh Diệu.
Hạ Tư Viêm ở trong phòng nhíu mày lại.
Đúng là âm hồn bất tán, chỉ sợ nếu không thỏa hiệp thì hắn ta sẽ không từ thủ đoạn.
Hạ Tư Viêm liếc mắt nhìn Khúc Yên còn đang ngủ, cúi người vỗ mặt cô, trầm giọng: "Cô Khúc, dậy đi?"
Cô ấy không phản ứng gì.
Trán cô vẫn còn nóng, sống chết chưa rõ.
Hạ Tư Viêm gọi không được bèn rút một con dao ra, tay còn lại cầm súng.
Hắn lách mình trốn ra sau tủ, bình tĩnh đợi người bên ngoài phá cửa vào.
"Yên Yên! Tôi tới đây!"
Cửa phòng bị dị năng hệ lôi bổ ra, Đường Minh Diệu không chờ nổi vội xông vào.
Hắn nhìn thấy Khúc Yên ngủ say trên ghế sofa, cười ha ha, "Xem lần này cô còn chạy thoát khỏi tay tôi như thế nào! Ông đây không ngủ với cô thì không phải họ Đường!"