Vì muốn nhanh chóng giúp Bạch Tiên Tiên kiểm tra vết thương, nên hai người đã đi vào quán cà phê và gọi một phòng đơn.
Sau đó, Tịch Tử Phong phát hiện mắt cá chân của cô chỉ là bị trật chân, liền nhờ phục vụ đi mua dầu xoa bóp.
Bạch Tiên Tiên nhìn bộ dáng tri kỷ của Tịch Tử Phong thở dài, tiếng thở dài của cô giống như gió, thổi vào trong lòng anh ta.
"Nếu người tôi thích, cũng giống như anh thì thật tốt."
Tịch Tử Phong giật mình: "Nếu người kia đã không thích em, không bằng em hãy thích một người khác đi."
Lại nghe cô hạ giọng xuống nói: "Nếu tình cảm có thể tùy tiện nói thay đổi là thay đổi, thì trên đời này cũng sẽ không có nhiều người khổ vì tình như thế."
Trong lòng Tịch Tử Phong có chỗ không thoải mái, không muốn nói chuyện nữa, nhưng chuyện tình cảm chính là ai càng để ý thì liền thua.
Anh ta lẩm bẩm "Tính", ngay sau đó thấp giọng nói: "Có thể cho tôi xin WeChat của em không?"
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, anh ta kéo kéo khóe miệng, tìm một lý do thật hợp lí: "Người kia không thích em, nhưng tôi có thể giúp em làm anh ta thích em. Đàn ông mà, đều tương đối hiểu biết nhau đúng không?"
"Thật à?"
Bạch Tiên Tiên thực lòng cảm động.
Tịch Tử Phong cắn răng gật đầu: "Thật đó, em tin tôi đi."
Bạch Tiên Tiên đưa WeChat cho anh ta, nói tối về nhà liền gọi cho bạn tốt là anh ta để trợ giúp.
Dầu xoa bóp được người phục vụ mua về, Tịch Tử Phong cảm ơn rồi nhận lấy, do dự một chút liền rút ra mấy tấm giấy ăn, cách lớp giấy cứng rắn nắm lấy mắt cá chân của cô.
"Em yên tâm, tôi sẽ không động tay động chân, tôi chỉ là muốn em không phải đau như vậy." Thanh niên lạnh lùng hiếm khi lộ ra sự ôn nhu, giống như hơi thở mùa xuân được tỏa ra từ một góc của ngọn núi tuyết.
Tiểu xảo thành thạo dừng ở trong lòng bàn tay của thanh niên.
Bạch Tiên Tiên ngầm thở dài cùng Ngân Hà: "Tiểu ca ca này đúng là áo bông nhỏ tri kỷ ấm áp nha."
Ngân Hà: "A, ta ngược lại cảm thấy hắn ta cười rất chua xót, nếu trong phim truyền hình thì chính là vận mệnh tiêu chuẩn của nam phụ."
"Còn bổn cung thì sao?"
Ngân Hà lấy lòng nói: "Người đương nhiên là nữ chính rồi!"
Bạch Tiên Tiên lười nhác nói: " Vậy là ngươi đọc không hiểu lòng dạ bổn cung rồi, bổn cung à, là nữ nhân hư hỏng đùa giỡn tình cảm của người khác."
–
Nhận được tin nhắn vị trí của Diệp Trường gửi tới, Diệp Đình Thu liền một mình lái xe đi đến trước quán cà phê. Trên đường, hắn không tự giác nghĩ đến Bạch Tiên Tiên và chuyện mẹ cô đã làm thật sự không có liên quan gì với nhau. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nói ra, không chừng hắn sẽ có thể cùng cô sống thật tốt.
Nhưng ý tưởng này đột nhiên bị dập tắt, khi hắn nhìn thấy cô cùng thằng con trai khác nắm tay đi vào quán cà phê.
Diệp Tường sớm đã chờ ở ven đường liền đến dò hỏi: "Thiếu gia, có cần tôi đi ngăn Bạch tiểu thư lại hay không?"
"Không cần." Ánh mắt Diệp Đình Thu lạnh lùng, hắn lạnh nhạt ra lệnh: "Tìm người theo dõi, xem xem rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì?"
Vừa hay quán cà phê lại là một trong những tài sản của Diệp gia, cho nên Diệp Tường rất nhanh đã tìm đến giám đốc hỏi mấy câu, giám đốc lại gọi cho người phục vụ đem sự tình xảy ra nói cho Diệp Tường. Cứ như vậy một cái truyền một cái, tin tức trời xui đất khiến bị thay đổi.
Không bao lâu, Diệp Tường đi tới, xấu hổ mở miệng: "Thiếu gia, ờm, cái kia Bạch tiểu thư và tên kia cùng nhau đi vào phòng đơn, rồi sai phục vụ mua bình, ờm, mua bình dầu bôi trơn."
Một nam một nữ mua dầu bôi trơn ý nghĩa đã rõ ràng, khiến Diệp Tường cảm thấy nói ra thật sự quá xấu hổ, không nghĩ tới Bạch tiểu thư bề ngoài thanh thuần mà nội tâm lại phóng đãng như thế.
Mà lúc này, sắc mặt Diệp Đình Thu âm trầm gần như có thể nhỏ ra nước, trong lòng hắn là một cơn buồn nôn ghê tởm.
Quả nhiên Bạch Tiên Tiên và mẹ cô đều giống nhau, đều là nữ tiện nhân, lúc trước chính mình mềm lòng quả thực là cho chó ăn.
Hắn đi vào quán cà phê, Diệp Tường ở phía sau nghe được một câu phân phó lãnh khốc: "Gọi bảo vệ đến."
Bảo vệ?
Đây là muốn làm lớn chuyện à.
———
Diệp Tường kêu giám đốc và bảo vệ đến. Phía sau Diệp Đình Thu còn có một đám người đi theo, nhìn khí thế long hành hổ nuốt núi sông giống như là muốn đánh nhau.
Nhưng có ai ngờ được thật ra là bọn họ đang đi bắt gian.
Đứng ở ngoài cửa, mọi người đều có thể nghe thấy âm thanh nhỏ nhỏ truyền ra từ trong phòng.
"Đau...... Anh trai này, nhẹ chút..."
Giọng nói non mềm khiến mặt của những người này đều đỏ lên, ngoại trừ Diệp Đình Thu.
Diệp Đình Thu siết chặt tay, trong lòng dâng lên một cổ tức giận cùng cảm giác bị phản bội. Hắn bảo mọi người chờ ngoài cửa rồi một mình đẩy cửa ra.
Tịch Tử Phong ngồi xổm, mới vừa lấy dầu xoa bóp bôi lên mắt cá chân của Bạch Tiên Tiên. Đột nhiên lại nhìn thấy một anh trai đẹp xông vào.
"Người anh em, cậu....." Vào lộn phòng?
Tịch Tử Phong liền đứng lên.
Phanh!
Nhưng anh ta còn chưa nói hết lời, Diệp Đình Thu liền trực tiếp đánh đến một quyền. Tịch Tử Phong bất ngờ bị đánh ngã trên bàn, đồ vật phía sau đều rơi bùm bùm đầy đất.
"Cậu là ai?, Tại sao lại đánh người!"
"Tôi?" Diệp Đình Thu liếc mắt nhìn Bạch Tiên Tiên bên cạnh, lạnh giọng nói: "Tôi là anh trai của cô ấy! Nhưng tôi muốn hỏi cậu, cô ấy mới thành niên, vừa rồi cậu đang làm cái gì?"
Nói xong, lại ra một quyền đánh tới hốc mắt của Tịch Tử Phong, dường như muốn khiến hai mắt anh ta biến thành mắt gấu trúc.
Vặn vẹo cổ tay, Diệp Đình Thu đi về phía Bạch Tiên Tiên. Cùng lúc này, Tịch Tử Phong nhếch miệng cười: "Thì ra là anh trai à? Hiểu lầm rồi....."
Bạch Tiên Tiên quan sát ở một bên nghĩ thầm: Tiểu ca ca, sợ là anh đang đi tìm cái chết.
Diệp Đình Thu đột nhiên bước dài, một phen giận dữ liền đem tất cả lí trí thiêu sạch. Hắn giương giọng: "Diệp Tường!"
Diệp Tường mang theo một đám bảo vệ chạy vào: "Thiếu gia."
Tịch Tử Phong trợn tròn mắt, từ khi nào mà bên ngoài lại có nhiều người tới như vậy?
Diệp Đình Thu chỉ vào Tịch Tử Phong, gằn từng chữ một: "Lấy tội dụ dỗ con gái, đem người này ném vào cục cảnh sát cho tôi."
Một đám bảo vệ như sói đói chụp mồi, đem Tịch Tử Phong ấn ở trên mặt đất.
"Chúng tôi thật sự không có quan hệ, chú à, không, anh trai, anh đừng hiểu lầm." Tịch Tử Phong giãy giụa, ánh mắt xẹt qua thấy Diệp Đình Thu nắm lấy cánh tay Bạch Tiên Tiên rồi thô bạo mà kéo cô ra ngoài.
Anh ta định giải thích, nhưng lại nhìn thấy trong ánh mắt Bạch Tiên Tiên bình tĩnh cũng yêu thích, tất cả điều muốn nói liền kẹt lại.
Người mà tiểu tỷ tỷ thích.... Là anh trai cô?
Cùng với ánh mắt mờ mịt của Tịch Tử Phong, bóng dáng hai người liền biến mắt ở trước mắt anh ta.
"Anh, anh trai.... Chậm một chút, chân em đau." Tiếng nói cô mang theo tiếng khóc nức nở.
Sự tức giận trong Diệp Đình Thu càng cháy càng lớn, đột nhiên hắn muốn khiến cô khóc lớn hơn bây giờ nữa.
Hắn căn bản không nghe rõ Bạch Tiên Tiên nói cái gì, trực tiếp đem cô nhét vào trong xe. Ngay sau đó lái về nhà.
Một đường rất nhanh, Audi đến biệt thự Diệp gia.
Diệp Đình Thu vẫy tay cho người giúp việc lui xuống, phòng khách to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Hẹn hò cùng tên đàn ông đó rất vui vẻ à?"
Một tay mở cổ áo, mặt Diệp Đình Thu đầy khí lạnh. Hắn đi từng bước tới gần Bạch Tiên Tiên.
Khi hắn vội vàng uy hiếp Vương Nhược Lan thì Bạch Tiên Tiên nhảy lầu để đến quán cà phê. Khi hắn phái Diệp Tường tra hành tung của cô, cô lại hẹn hò cùng một tên đàn ông khác.
Tất cả mọi việc đều chứng minh, sự mềm lòng của hắn hình như rất buồn cười. Bạch Tiên Tiên chính là kẻ lừa đảo, là một tiểu tiện nhân. Cô nên chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất! Khi bị đạo đức tra tấn, dựa vào cái gì mà chỉ có một mình hắn phải chịu đựng?
Cuối cùng, Diệp Đình Thu đem Bạch Tiên Tiên ép vào tường, khí thế giữa hai người lúc này hoàn toàn khác xa nhau giống như khí thế của lão hổ và thỏ con.
Diệp Đình Thu nhìn xuống, hắn đè bả vai cô khiến cô dính sát vào tường.
Hai mắt hắn đỏ bừng, giọng nói lại cực chậm: "Tính, em không cần giải thích, thay vì đi tìm một tên đàn ông ở bên ngoài, không bằng cùng tôi thử một lần. Đúng lúc, tôi cũng đang thiếu phụ nữ!"
Dứt lời, hắn cúi người cắn vào cái má trắng của cô một cái. Đây là việc hắn đã muốn làm từ lâu.
———
Trời dần trở tối, mây đen kéo đến che phủ cả bầu trời. Bên ngoài mưa cũng lớn dần.
Tiếng mưa rơi "lộp bộp" mãi không dứt, một trận sét đột nhiên sẹt ngang qua căn phòng biệt thự tối đen.
Diệp Đình Thu một tay bắt lấy hai cổ tay trắng nõn của Bạch Tiên Tiên. Đầu tiên là cắn lên gương mặt trắng tuyết của cô một cái để trừng phạt.
Thật mềm!
Giọng nói hắn phát ra một tiếng than nhỏ, giống như muốn cắn thêm một cái nữa.
Cả người Bạch Tiên Tiên đều bị hắn ôm vào trong ngực, buộc phải nằm yên.
Cùng lúc đó, tiếng thét chói tai của Ngân Hà vang vọng trong đầu cô: "Hắn lại phát bệnh rồi!!"
Bạch Tiên Tiên thiếu chút nữa là bị chấn động não, nghe vậy có chút bất mãn: "Cắn nữa mặt của bổn cung sẽ bị hủy, gương mặt xinh đẹp của bổn cung, da thịt vô cùng mịn màng..."
Trên trán Ngân Hà đầy vạch đen: "Chúng ta nên chú trọng tới trọng điểm đúng không? Nương nương người không nên chỉ lo tới an toàn của mình, Tịch Tử Phong bị người của Diệp Đình Thu mang đi mà người không lo lắng chút nào sao?"
Bạch Tiên Tiên không tiếng động nói: "Dung mạo xinh đẹp mới là quan trọng nhất, không phải sao? Nhưng mà ngươi nói xem, tên Tịch Tử Phong kia hiện tại như thế nào rồi? Bổn cung hại anh em tốt trong nguyên tác của mình khiến mỗi người một ngã, trong lòng đúng là có một chút tự trách."
Nghe thấy giọng nói không hề có ý xin lỗi nào, khiến Ngân Hà có chút thương tiếc cho Tịch Tử Phong. Nhưng việc cần nói đương nhiên vẫn phải nói, Ngân Hà liền nói: "Tịch Tử Phong không sao, hắn ta có một người cha tốt, Diệp Đình Thu cũng không cách nào làm gì được hắn ta."
Bạch Tiên Tiên "Nga" một tiếng, hai tay vừa cố giãy giụa khỏi cái tay đang trói chặt cô vừa khóc nức nở y như thật.
"Anh... xin anh, xin anh hãy tôn trọng em!"
Nghe thấy tiếng khóc của Bạch Tiên Tiên, từ cổ họng Diệp Đình Thu phát ra một tiếng cười. Kéo ra một chút khoảng cách, châm biến nói: "A, cho cô đi ngủ cùng tên kia, mới là tôn trọng à?"
"Không phải như thế, không phải..."
Diệp Đình Thu giữ lấy cô đến lúc nhìn thấy trong mắt cô hiện lên sự chật vật cùng khuất nhục, trong lòng càng cười lạnh.
Đúng thật là tiểu yêu tinh gạt người, diễn đến thiếu chút nữa là hắn đã tin rồi.
Diệp Đình Thu tiếp tục bức cô: "Bị anh trai cùng cha khác mẹ hôn môi, thật sự không thể chịu được? Bị tôi ôm như vậy có phải cảm thấy rất bài xích, rất buồn nôn hay không? Có phải cô chỉ muốn được tên khác ôm?"
Giọng nói trầm thấp cùng tiếng mưa rơi chọc thẳng vào tim. Sắc mặt cô trắng bệch, không nói một tiếng.
Bạch Tiên Tiên ngầm cùng Ngân Hà nói: "Ây da, xem ra hắn thực sự rất xem trọng quan hệ này, thật muốn nói cho hắn biết cha Diệp và mẹ Bạch là giả kết hôn. Chúng ta không có quan hệ gì cả, còn có chỉ cắn mặt cái mà đã kêu là hôn môi?"
Ngân Hà: "......"
Đột nhiên Ngân Hà có chút thương hại Diệp Đình Thu. Hắn cho rằng hắn đã tra tấn cô rất thảm. Nhưng kỳ thật cô gái trong lòng chính là nương nương. Nương Nương còn đang phun tào hắn hôn môi không chuyên nghiệp, chính là đang đem tôn nghiêm của đàn ông dẫm dưới lòng bàn chân.
"Tại sao lại không nói gì, Tiên Tiên?"
Hắn cúi người tới gần cô, nhẹ nhàng cắn xuống vành tai cô. Trong bóng đêm không khí tràn ngập mùi ái muội.
Diệp Đình Thu thực sự thích cảm giác hiện tại. Chỉ có ánh sáng mơ hồ, bọn họ đều không nhìn rõ đôi mắt và biểu tình của nhau. Giống như đem tình cảm ghê tởm kia của bản thân giấu ở sâu bên trong, sẽ không có một kẻ nào có thể phát hiện ra.
Tất cả đều tốt đẹp như thế, cô cắn môi ẩn nhẫn không dám phát ra tiếng, hương vị tươi mát mê hoặc từ trên người cô tỏa ra. Lệ khí trong đôi mắt đang trầm mê của Diệp Đình Thu đỏ lên. Hắn cảm thấy loại cảm giác này so với mùi vị máu tươi còn đẹp hơn.
Thật là muốn thấy Tiên Tiên khóc nha, khóc lớn, khóc nức nở, nghẹn ngào, đáng thương cầu xin hắn.
Thật muốn khiến cô phải thừa nhận sai lầm, thừa nhận việc đi tìm tên kia là không đúng, nhảy lầu là không đúng, thậm chí có mẹ là Bạch Thủy Tâm cũng là cô không đúng.