Mau Xuyên Công Lược: Ca Ca Bệnh Kiều, Soái Tạc Thiên!

Chương 17: Em gái trầm cảm vs anh trai bệnh kiều (30+31)



Editor: Tiểu Long

Beta: Nê

————

Diệp Đình Thu cảm thấy mình như sắp điên lên rồi, đầu óc liền căng thẳng.

"Tại sao lại không nói gì? Tiên Tiên, cái tên kia có hôn em không?"

Nghe thấy ngữ khí áp lực của hắn, Bạch Tiên Tiên đột nhiên ngẩng đầu. Bàn tay lớn và khuôn mặt nhỏ đều là nước mắt cùng quật cường. Sau khi khóc một hồi đôi mắt cô trở nên vô cùng xán lạn, giống như đang bọc một ngọn lửa.

"Không có! Anh ta không có hôn em! Anh trai, em rất ghét anh!"

Không biết Bạch Tiên Tiên lấy sức lực từ đâu liền dùng đầu đánh mạnh lên ngực Diệp Đình Thu.

Phịch một tiếng, cả hai đều lùi lại một bước.

Thì ra là không có hôn cô. Sợi dây đang căng chặt trong đầu của Diệp Đình Thu liền thả lỏng.

Làm sao bây giờ, nghe thấy giọng nói cô hắn liền đơ ra.

Trong bóng đêm tiếng thở càng ngày càng rõ ràng, Diệp Đình Thu giống như đã có quyết định liền tiến một bước tới gần Bạch Tiên Tiên. Giống như mãnh thú sắp ăn luôn con mồi.

"Đúng lúc, anh cũng không có thân mật với nữ sinh khác." Hắn nhấn thật mạnh từ 'anh'. Dường như trong lòng muốn thừa nhận tội cùng tình cảm đã cắm rễ đối với Bạch Tiên Tiên.

Nhưng khi cô nghe thấy lời nói này, trên mặt đột nhiên trở nên vô cùng ngượng ngùng.

Chỉ có mình cô biết giữa bọn họ không có quan hệ gì, nhưng cô sẽ không bao giờ chủ động nói cho hắn biết thân phận của mình.

Thật là thích Diệp Đình Thu quá. Bạch Tiên Tiên che ngực lại. Liền cảm nhận được tình yêu mà nguyên chủ đối với Diệp Đình Thu, một cô gái trầm cảm đi nước ngoài, sợ nói ra thân phận của mình. Cho nên chỉ có thể chịu đựng sự tra tấn từ người mình thích.

Nhưng bây giờ, Diệp Đình Thu cho rằng sự tình này cũng không phải chướng ngại lớn nhất giữa bọn họ. Mà trở ngại lớn nhất là sự chán ghét xuất phát từ phía Diệp Đình Thu đối với thân phận của cô. Từ đầu đến cuối đều luôn nghi ngờ không tin tưởng.

Bạch Tiên Tiên rất muốn đánh vỡ tất cả nhận thức của hắn, vạch trần tất cả chân tướng. Cuối cùng khiến hắn ngoan ngoãn cúi đầu nghe lời cô.

Ngay lúc Diệp Đình Thu bắt được cô, Bạch Tiên Tiên liền tránh, giống thỏ con bay nhanh mà chạy về lầu hai.

"Chạy cái gì? Hòa thượng có thể chạy khỏi miếu sao?" Khóe miệng Diệp Đình Thu lộ ra một tia trào phúng.

Đây là nhà hắn. Dù cô chạy đến góc nào thì cũng đều là nhà hắn.

Diệp Đình Thu nhanh chóng đuổi theo.

Ngay lúc Bạch Tiên Tiên vừa vào phòng đóng cửa, hắn liền dùng chân chống lại cửa phòng. Dùng sức giữ cửa kéo ra một khoảng trống.

Trong bóng đêm, hắn như một vị vua. Từ trên cao nhìn xuống cô gái đang ở bên trong cánh cửa.

Lại nghe thấy giọng nói run rẩy của Bạch Tiên Tiên: "Chúng ta đừng như vậy có được không?"

Ngoài cửa sổ, tia chớp sẹt ngang qua khuôn mặt của hai người. Một cái đầy nước mắt muốn nói gì đó rồi lại thôi. Một cái thì lạnh nhạt giống như tượng đá.

Mặt Diệp Đình Thu không biểu tình: "Không được."

Hắn rút tay Bạch Tiên Tiên ra khỏi cánh cửa rồi bước tới gần cô.



Bạch Tiên Tiên lùi lại. Lùi đến mép giường liền không còn đường lui nữa.

Trong phòng kim mao ngốc vẫn luôn ở đó, bởi vì cô bị dọa sợ mà dựng lên cái đuôi, sau đó nó liền hướng về phía Diệp Đình Thu mà nhe răng trợn mắt.

Tiếng kêu của nó như đang nhắc cô. Cô liền giữ chặt dây xích, rùng mình uy hiếp: "Anh qua đây nữa, em, em liền thả chó cắn anh!"

Diệp Đình Thu nhàn nhạt nói: "Em dám sao?"

Dường như bị hắn chạm trúng dây thần kinh, Bạch Tiên Tiên kêu lên: "Ngân Hà!"

"Vâng!"

Kim mao nhảy dựng lên cắn vào cẳng chân Diệp Đình Thu một cái, mùi máu lập tức tràn ngập trong không khí.

Sắc mặt Diệp Đình Thu có chút thay đổi, trở nên khủng bố hơn.

Ha, hắn vậy mà lại lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Đau quá! Cũng không thể để một mình anh đau được."

Hắn không màng đến việc bị chó cắn. Trực tiếp bá đạo cúi người bế Bạch Tiên Tiên lên đè ở trên giường. Rồi mạnh bạo hôn môi cô.

Hắn căn bản không phải hôn môi, mà là đang cắn xé con mồi. Lấy đau trả đau.

***

Diệp Đình Thu kêu lên một tiếng, cô vậy mà lại cắn trả hắn.

Môi hai người đều dính máu, Diệp Đình Thu nhìn cô gái đang há miệng thở dốc, hắn liền liếm liếm máu ở khóe môi. Đột nhiên cười tà ác: "Thế nào?"

"Cảm giác này có phải rất tốt không?"

"Tiên Tiên, em bị tôi hôn, em cũng có tội."

Hắn tự nói với chính mình. Trong đêm khuya hắn cảm giác giống như bị bóng đè, bản thân vừa thấy vui thích nhưng cũng như đang bị tra tấn.

Nhưng đối với cô gái mà nói, bị người mình thích hôn môi. Trái tim liền vui mừng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Không thể phân rõ được tiếng tim đập là của ai. Trong bóng đêm nó cứ đập thình thịch không ngừng.

Diệp Đình Thu bắt lấy cánh tay Bạch Tiên Tiên rồi ấn trên đỉnh đầu cô, đầu gối thì đặt giữa hai chân, khiến cô phải nằm với một loại tư thế rất nhục nhã.

Dường như đã bắt được một tia ngượng ngùng trong mắt cô gái, hắn như bắt được nhược điểm của cô vậy. Đột nhiên cao giọng cười nhạo: "Em thích tôi? Em vậy mà lại thích tôi? A, thì ra, em thích chính anh trai mình?!"

Không ai có thể nghe ra được sâu trong giọng nói hắn có một chút mừng thầm.

Sau đó, Diệp Đình Thu liền nhướng mày, cúi đầu liếm đi vết máu trên khóe môi của cô.

"Chủ động hôn tôi! Còn không, đêm nay liền hầm nồi thịt chó!" Bạch Tiên Tiên dường như bị hắn dọa sợ tới mức ngây người.

Ở trong ý thức cô, Ngân Hà thét chói tai: "Nương nương! Hắn muốn hầm ta? Người, người nhanh nhanh hôn hắn một cái đi!"

Bạch Tiên Tiên nói: "Ngươi bình tĩnh một chút đi, bổn cung vẫn còn đang cảm nhận cảm giác vừa rồi."

Ngân Hà: "......"

Sao tự nhiên miệng lại bị nhét đầy cẩu lương thế này?



Ngân Hà suýt chút thì khóc: "Hôn một cái rồi lại cảm nhận không được sao?"

Loại chuyện cẩu tử bán chủ cầu sống này khiến Bạch Tiên Tiên cực kì khinh bỉ, nhưng mà hôn một cái là có thể khiến Diệp Đình Thu tha cho Ngân Hà vậy.....

Đành hôn một cái vậy.

Bạch Tiên Tiên im lặng nâng khuôn mặt trắng tuyết lên, như là chim yến giữa rừng, thật nhẹ mà hôn lên khóe môi hắn.

Cổ họng Diệp Đình Thu có chút khô nóng, đột nhiên lại phát hiện quyết định này có chút thất sách.

Khiến cô chủ động hôn mình, thật đúng là một loại dụ dỗ quá mức.

Nhưng trong tình huống này, hắn nhất định không thể để mất mặt, biểu tình cứng đờ.

Diệp Đình Thu khàn khàn nói: "Tôi nói là hôn môi, cái này của em gọi là hôn môi sao? Có cần tôi dạy em một chút hay không?"

Nhưng không đợi người kia giải thích, hắn liền hung ác hôn cô.

Bạch Tiên Tiên nghẹn đỏ mặt. Đến khi sắp ngất vì hết khí, Diệp Đình Thu mới buông cô ra.

Hắn lười nhác nói: "Biết chưa? Hôn tôi, nếu không, em thích ăn thịt chó không?"

Kim mao dưới giường kêu lên một tiếng.

Bạch Tiên Tiên cứng đờ giữ chặt cổ áo Diệp Đình Thu. Rồi ngửa đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, đưa cái lưỡi ra. Giống như con thú nhỏ đang liếm chủ nhân của nó.

Sắc mặt Diệp Đình Thu càng khó coi, cảm xúc không khống chế được sắp bùng nổ.

Ngoài cửa sổ đã hết mưa, ánh trăng chiếu vào giường, làm đầu tóc Diệp Đình Thu chuyển sang màu vàng nhạt của ánh trăng. Sợi tóc vốn lộ ra sự hung ác sắc bén như có thể giết chết người, nhưng bây giờ nó lại mềm mại dán trên má.

Giọng nói Diệp Đình Thu cực kỳ nhẹ: "Tiên Tiên, có phải em thích tôi không?"

Bạch Tiên Tiên không muốn nói liền im lặng quay đầu đi.

"Không nói à? Vậy đêm nay thịt chó...."

"Thích!"

"Cho dù, tôi là anh trai em?"

Trong lòng Bạch Tiên Tiên thầm nói, ngươi mới không phải anh trai ta.

Diệp Đình Thu cúi đầu, chăm chú nhìn cô gái dưới thân: "Nói đi, không thì đêm nay?"

"Cho dù anh là anh em!"

Hai má cô đỏ lên, nhẫn nhịn cắn môi.

Diệp Đình Thu như được đại xá, sẵn sàng trầm luân vào đêm nay.

Hắn khàn khàn nói: "Nóng quá, giúp tôi cởi bỏ quần áo ra đi, nếu không.... em hiểu."

———

Thập Bát Sơn Yêu.