Hắn ta đi vào quán cà phê, thanh thanh giọng nói, giương mắt nhìn.
"..."
Chỗ ngồi không có một bóng người cùng ly nước trái cây trống trơn, giống như đang nói cho hắn ta biết hắn ta đã bỏ lỡ cái gì.
Nhân viên phục cụ đi ngang qua thu thập cái bàn, nhìn thanh niên buồn bã mất mát đứng trước bàn, cô độc giống chó con, lên tiếng nói: "Anh cũng muốn tiếp cận?"
"Tôi giống người tùy tiện lắm sao?"
Tịch Tử Phong mặt không biểu tình chỉ chỉ gương mặt đẹp trai của mình, cười lạnh: "Nói, có phải vừa rồi có rất nhiều người muốn tiếp cận tiểu tỷ tỷ hay không?"
"Đúng vậy." Nhân viên phục vụ bị chọc cười: "Vậy tiên sinh không tùy tiện có muốn ngồi vị trí này không?"
"Ngồi!"
Tịch Tử Phong vẻ mặt lạnh nhạt phun ra chữ này, sợ bị người khác giành mất chỗ ngồi, nhanh như bay ngồi ở vị trí Bạch Tiên Tiên từng ngồi, ngay sau đó lấy camera ra, si ngốc nhìn bức ảnh có bóng dáng Bạch Tiên Tiên.
—— Trong ánh sáng mông lung, cô gái như thiên sứ một tay kéo sợi tóc bên tai, một tay giơ cái ly khẽ cắn ống hút, ánh mắt u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kẹp tóc hình mèo bị Tịch Tử Phong nắm chặt trong tay.
Bọn họ nhất định sẽ gặp lại nhau đi? Nhất định sẽ.
Sau đó, hắn ta sẽ đưa cái kẹp tóc này cho cô gái.
—
Ngân Hà vẻ mặt mộng bức: "Nương nương, chúng ta còn chưa nói gì với Tịch Tử Phong, tại sao lại đi rồi?"
"Không phải ngươi cảm thấy bổn cung ngẫu nhiên gặp được Tịch Tử Phong, là vô dụng đối với việc công lược sao?"
Bạch Tiên Tiên hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Ngân Hà nghẹn một chút, nghĩ thầm đúng vậy, rõ ràng gặp gỡ lại đi rồi, này còn không bằng thấy một chút nói đùa hai câu đâu. Dựa theo đẳng cấp cao của yêu phi nương nương, chẳng phải Tịch Tử Phong chỉ cần một giây đã thần phục váy dưới váy cô?
Đáng tiếc, lại đi không một chuyến.
Ngân Hà trong lòng chửi thầm, Bạch Tiên Tiên lại giống như là thấy rõ nội tâm cậu ta, hừ cười một tiếng: "Ngươi không hiểu, muốn nhử quan hệ nam nữ, cần phải bảo trì cảm giác thần bí, lòng hiếu kỳ sẽ từ từ tăng lên, đây là đạo lý từ cổ chí kim."
"Hơn nữa hắn ta là thám tử tư, sẽ trở thành một tấm vương bài của ta, bây giờ hắn còn chưa phải bạn tốt của Diệp Đình Thu nhưng lại thích xen vào việc người khác...... Ngân Hà, ngươi nghe hiểu không? Tịch Tử Phong là một tấm vương bài để ta công lược Diệp Đình Thu, chỉ là nhân tiện thông dồng."
Cô chỉ là biểu hiện ra bộ dáng háo sắc, thật đúng là cho rằng cô háo sắc sao?
Hừ, thích mỹ nam là thật sự, chủ động là vĩnh viễn không có khả năng.
Ngân Hà cái hiểu cái không, cảm thấy cô so với mình còn chuyên nghiệp hơn.
Bạch Tiên Tiên đứng ở ven đường nhìn về phía quán cà phê, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Tịch Tử Phong đi vào đi ra.
"Thật có ý tứ." Cô trầm ngâm một chút, cười: "Diệp Đình Thu ngoài mặt ôn nhu nhưng thật ra lại tàn nhẫn, cuối cùng vậy mà lại trở thành bạn tốt với Tịch Tử Phong mặt lạnh tâm nóng, tính cách của hai người kia đúng là hoàn toàn tương phản a."
Tịch Tử Phong là người nhìn qua thì lãnh đạm, nhưng Bạch Tiên Tiên lại biết có một loại người chính là như vậy, trên mặt không có cảm xúc gì nhưng thế giới nội tâm lại vô cùng xuất sắc.
Chuyện ngẫu nhiên gặp được ở quán cà phê tạm thời bỏ qua.
Hai giờ chiều, Bạch Tiên Tiên trở lại biệt thự.
Diệp Đình Thu mặc tây trang màu xám nhạt, chân dài miên man, hắn ưu nhã ngồi ở trên sô pha, so với hoàng tử điẹn hạ của Đại Chu càng có khí phách hơn.
Nhìn thấy cô gái đi vào, hắn lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Đã về?"
Trước khi Bạch Tiên Tiên trở về, hành tung của cô đã bị giao đến tay Diệp Đình Thu, biết Bạch Tiên Tiên chỉ đi quán cà phê, Diệp Đình Thu rất hài lòng.
Nếu Bạch Tiên Tiên đi KTV quán bar này nọ, giây tiếp theo hắn sẽ bắt cô về, nhốt lại.
"Em về rồi đây, anh trai."
Bạch Tiên Tiên đã sớm bỏ tóc mái xuống che lại đôi mắt xinh đẹp, nhẹ giọng đáp lại một câu.
Nhưng trong lòng cô lại cực kỳ kinh ngạc, trong chốc lát không gặp anh trai tiện nghi, hắn lại càng nhân mô cẩu dạng hơn trước rồi.
@_thapbatsonyeu_
Hơi thở tối tăm của Diệp Đình Thu vốn càng đậm, phảng phất như có ngàn tầng vạn tầng mây đen trên người hắn, nhưng lúc này mây đen lại tản ra, qua cơn mưa trời lại sáng, hắn ôn nhu, thế nhưng là thật sự ôn nhu.
Hai người ngươi tới ta đi nói vài câu không dinh dưỡng, Bạch Tiên Tiên chuẩn bị lên lầu.
Diệp Đình Thu lại đột nhiên bắt lấy cánh tay cô.
Nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mắt, Bạch Tiên Tiên âm thầm cảnh giác, trên mặt lại lộ ra thần sắc ngây thơ vô tội: "Làm sao vậy anh trai?"
"Cuối tuần này......" Người đàn ông nhìn xuống đỉnh đầu cô gái, thanh âm mang theo từ tính ôn hòa.
Hắn tạm dừng một chút, không khỏi nắm thật chặt bàn tay, cô mặc đồng phục ngắn tay, da thịt non mịn trong lòng bàn tay hắn, cảm xúc vốn dĩ đã bình tĩnh không hiểu sao lại lần nữa sôi trào lên.
Diệp Đình Thu có chút không khắc chế được bản thân.
"Cuối tuần?" Tiên Tiên nghi hoặc nghiêng đầu.
"—— Cuối tuần, chúng ta cùng đi công viên trò chơi đi."
"Hả?"
Sau khi từ trong miệng Ngân Hà biết công viên trò chơi là địa phương nào, Bạch Tiên Tiên thiếu chút nữa đã hỏng mất.
Công viên trò chơi? Diệp Đình Thu muốn cùng cô đi công viên trò chơi? Thằng nhãi này sẽ không bị thứ dơ bẩn gì bám vào người chứ?
Ngân Hà vẫn chưa đưa ra chủ kiến gì, lúc này nhìn thấy ký chủ đang ngốc, lập tức tìm về chút tôn nghiêm của hệ thống, tinh tế phân tích: "Nương nương, bổn hệ thống cảm thấy đây là sách lược mới của Diệp Đình Thu, hắn muốn lấy việc này để đánh vào nội tâm người, sau đó......"
"Sau đó cầm tù ta tra tấn giải phẫu ta? Hừm, luận cầm thú văn nhã Diệp Đình Thu vẫn là nhất!"
Bạch Tiên Tiên lập tức hiểu được ý vị trong đó, không khỏi cảm thán một tiếng. Ngay sau đó chóp mũi vừa động, một cổ mùi máu tươi nhàn nhạt từ trên người Diệp Đình Thu truyền tới.
Ánh mắt cô trầm xuống, đáp lại "Nghe anh" sau đó liền lên lầu.
Trên lầu, Bạch Tiên Tiên đem Kim Mao ngoan ngoãn ngốc ở trong phòng vào phòng tắm, đặt trong bồn tắm làm bộ tắm cho chó.
Sau đó, mặt cô hiếm thấy trầm xuống: "Ngân Hà"
Ngân Hà thụ sủng nhược kinh: "Nương nương có gì phân phó?"
Tại sao lại cảm giác cậu ta càng giống thái giám tùy thân.
Bạch Tiên Tiên: "Ngươi có thể tra được trước đó Diệp Đình Thu ở đâu, đã làm cái gì không?"
Ngân Hà: "Có quan trọng không?"
"Rất quan trọng, bổn cung hoài nghi hắn không khống chế được cảm xúc của mình, đã bắt đầu,"
Bạch Tiên Tiên trở tay thành đao lưu loát chém xuống, vừa vặn bổ vào trên cổ Kim Mao: "Ngươi hiểu ý bổn cung không?"
"Không thể nào, hắn đã bắt đầu hắc hóa?!" Ngân Hà hoảng sợ rụt lại đầu chó để bảo đảm an toàn.
Bạch Tiên Tiên vui đùa một chút: "Đương nhiên, đây chỉ là giả thiết, bổn cung ngửi được mùi máu trên người hắn, nói không chừng là máu gà máu vịt máu chó? Cho nên Diệp thiếu của thành phố A tự tay giết gà giết chó đi."
Ngân Hà cảm thấy chuyện này một chút cũng không buồn cười.
"Tay ta không thể duỗi dài như vậy được, không nhất định có thể tra rõ hành tung của hắn, để ta thử xem." Ngân Hà nói.
"Cho cái kỳ hạn đi."
"Ba ngày."
Sau khi xảy ra chuyện này, Vương Nhược Lan loại nhân vật nhỏ không quan trọng gì đã bị Bạch Tiên Tiên vứt sau đầu, căn bản không đem hai người liên hệ với nhau.
Dưới lầu.
Diệp Đình Thu ngồi trên sô pha, một lát sau, bật cười một tiếng.
Hắn thế nhưng lại chủ động mời Bạch Tiên Tiên đi công viên trò chơi?
Hắn rõ ràng muốn nói cuối tuần này hắn sẽ không ở nhà, hỏi cô ở một mình có sợ không, ngầm nhắc nhở cô ở nhà an phận một chút.
Nhưng việc đã đến nước này, thay đổi hành trình một chút cũng không sao.
Diệp Đình Thu nhớ lại cảm xúc mềm mại vừa rồi trong tay.
Loại da thịt tinh tế non mềm co dãn này, cùng người phụ nữ trước đó không giống nhau, có thể mang đến cho nội tâm hắn càng nhiều biến hóa cùng kích động.
Tiên Tiên.
Giữa môi răng nhấm nuốt tên cô, đôi mắt Diệp Đình Thu sâu không thấy đáy, có loại xúc động muốn đem cả người cô gái tách ra nhập vào bụng tinh tế nhấm nháp.