Mau Xuyên Công Lược: Nam Thứ Vạn Năm Mau Yêu Ta!

Chương 164: Vương tử ác ma mau yêu ta (51)





Lần đầu tiên đại hoàng tử nhìn thấy Glenn là khi hắn vừa lên bảy tuổi, lúc đó anh mười một tuổi.

Ấn tượng của anh về vị đệ đệ thứ năm này chính là không khí âm u tỏa ra từ người hắn, dễ dàng khiến người khác phải rùng mình bất an.

Trên người hắn đầy rẫy vết bầm tím, bộ quần áo trắng tinh đã bị bùn đất dấy bẩn, chật vật không chịu nổi. Anh không tiện lại hỏi thăm, chỉ có thể đứng nhìn hắn từ khung cửa sổ của dinh thự, cộng với việc khai thác thông tin từ miệng đám người hầu lắm chuyện làm việc trong phủ. Biết được hắn là thường xuyên bị bắt nạt, anh không phải là không có chút phẫn nộ ác cảm nào với những hoành đệ kia, chỉ là anh ý thức được miệng lưỡi của mình chưa đủ để chạm đến bọn họ, vẫn là cố gắng bỏ ngoài tai.


Hậu cung tranh quyền, phi tần âm mưu thủ đoạn thì dẫn đến các hoàng tử cũng sống biệt lập với nhau. Vẫn là có một số thành phần muốn kết bè phái ăn hiếp kẻ yếu hơn mình, và điển hình chính là nhóm trẻ trâu do tứ hoàng tử dẫn đầu, nạn nhân không ai khác là người đã không còn mẹ, cũng chẳng có hậu thuẫn Glenn.

Đại hoàng tử đặc biệt thay là con của vị đại phi tần thứ nhất đứng sau hoàng hậu, may mắn cho bà ta là hoàng hậu không thể sinh con, lại còn chết sớm, nhờ thế mới có thể có được chỗ đứng quyền lực trong hậu cung nhờ đứa con trai độc nhất là anh.

Đại hoàng phi là người phụ nữ thực tế, bà mong muốn con trai mình sẽ được chọn làm người thừa kế, như vậy địa vị của bà mới có thể được củng cố, gặp được một hoàng hậu đã nhiều năm rồi vẫn chẳng to bụng lên được, biết rằng đây quả thật là lúc thích hợp để đoạt quyền. Vì vậy nên đại hoàng tử từ nhỏ đã luôn phải trải qua những đợt giáo dục lễ nghi kiến thức hà khắc, có khi một ngày ở trong dinh thự học tập, đến mặt trời còn không có thời gian để nhìn. Đến khi cái chết của hoàng hậu được công bố, áp lực học hành còn cao hơn nữa. Vậy nên những chuyện bên ngoài, chỉ cần anh muốn biết vẫn có thể khai thác, chỉ là không có thời gian để quản mà thôi.

Lớn lên rồi, đại hoàng tử cùng Glenn gặp nhau chỉ là trong những bữa tiệc trưởng thành hoặc tiệc ngẫu hứng, mối quan hệ được tính là quen thuộc lại xa lạ. Không cách nào thân mật trò chuyện như hai huynh đệ giao thảo.

Lần này Glenn đột ngột đến chủ động tìm anh muốn bàn bạc công chuyện, phải nói là một chuyện hết sức hi hữu, nhưng vẫn là chuyện rất đáng mong đợi.

Đại hoàng tử nhìn bóng vị ngũ đệ mình cùng hầu gái hắn đem theo khuất dần, anh cười, nhẹ nhàng đến lạ.


Hạ Y có chút mê man về cốt truyện, từ lần Glenn không hề tàn sát các huynh đệ của hắn để đoạt ngôi nữa cô đã cảm thấy khác lạ rồi. Thay vào đó, bước ngoặt lớn nhất chính là cuộc nói chuyện với đại hoàng tử hôm nay, khiến cho cô tin chắc cốt truyện đã đi khá xa so với nguyên tác. Rõ ràng, không biết nên vui hay nên buồn.

"Lại đang mông lung chuyện gì đấy?" Từ đằng sau, cánh tay chắc chắn vòng qua ôm trọn eo Hạ Y kéo cô vào lòng, tạo tự thế thân mật ám muội.

"Không có gì. Chỉ là lo lắng cho người."

"Lo cho ta cái gì?"

Hạ Y từ chối trả lời hắn nghiêm túc, cô quay lại vòng tay qua cổ hắn: "Lo Glenn sẽ lại giở trò lưu manh với thần nha."

"..."


"Ồ? Nhưng mà... nỗi lo này của em, đúng là không phải không có đạo lý..." Glenn cười xảo quyệt, miệng nói thì tay làm, bắt đầu đưa tay sờ soạng nơi mẫn cảm của Hạ Y, cánh môi áp lên cổ cô, khi nói, hơi thở mát lạnh của hắn phà đến, mang theo hơi thở tràn đầy nam tính tà mị khiến Hạ Y dấy lên một trận khoan khoán, cô khẽ giật người.

"Ng-Người! Này! Khoan..." Hạ Y đỏ mặt quay lại muốn phản kháng nhưng đã muộn, môi cô thành công bị Glenn ngậm lấy, sau đó là một trận nồng nhiệt kích thích.