"Ta chỉ nói túi tiền này lấy ra từ trên người ngươi, chứ không nói túi tiền này là của ngươi." Hạ Diệc Sơ nhìn hắn một cách chán ghét:
"Ngươi biết trong này có bao nhiêu tiền không?"
"Đây là nhà ta cho ta, một nam nhân như ta, làm sao biết chi li có bao nhiêu!"
Hắn cao giọng trả lời, vấn đề này hắn đã lường trước rồi, cô nương này quả là ngốc quá đi.
Hạ Diệc Sơ cười duyên, làm ra bộ mặt trẻ con, lấy túi tiền từ trong tay Hồng Mai, đổ dốc ra, nói:
"Chính ngươi không biết sao? Bên trong này ngoài trừ ấn tín của công chúa và một ít giấy tờ khác, căn bản không có ngân lượng."
Hạ Diệc Sơ vừa nói lời này, không chỉ có tên ăn trộm ngây người mà cả một đám xem náo nhiệt đều dại ra.
Một lúc lâu sau, không biết là ai trong đám người kêu to một tiếng:
"Nhật An công chúa! Chính là Nhật An công chúa!"
"A! Nhật An công chúa sao?"
"Ngao ngao, chạy mau! Nếu bị nhìn đến, hẳn là mất mạng a!"
"Đi mau, đi mau!"
"Thừa dịp quan binh chưa tới, chạy nhanh đi!"
"A! Không được, quan binh tới!"
- ---------------------------------------
Cuối cùng, không biết là ai rao quan binh tới, đường phố náo nhiệt bỗng chốc vắng lặng, ai nấy tản đi hết.
Người bán hàng rong cũng dọn hàng quán, cất bước chạy.
Hạ Diệc Sơ: "..."
Nhìn cảnh này, Hạ Diệc Sơ mới nhớ đến thanh danh của nguyên chủ ở kinh thành đã xấu đến không thể xấu hơn, quả thực là người gặp người sợ.
Tên trộm nằm trên mặt đất cũng không thể nào nghĩ đến người đứng trước mặt này lại là Nhật An công chúa.
Hắn ngồi dưới đất, muốn khóc cũng không khóc ra, liên tục xin tha:
"Công chúa, là tiểu nhân tội đáng chết vạn lần, ngài đại nhân đại lượng tạm tha tiểu nhân đi, tiểu nhân có mẹ già 80 tuổi, có con nhỏ 3 tuổi..."
Vân vân mây mây..., một đoạn dài xin tha hắn nói không thèm nghỉ lấy hơi, nghe là biết đã tái phạm nhiều lần.
"Ti chức tham kiến Nhật An công chúa, thuộc hạ tới muộn, thỉnh Nhật An công chúa trách phạt."
Mấy viên quan lại cấp huyện tới trước mặt Hạ Diệc Sơ.
"Không việc gì, tên này vừa rồi lấy đồ của bản công chúa, còn vu khống bản công chúa, các người mang hắn về nha môn giáo huấn hắn một phen." Hạ Diệc Sơ chỉ chỉ, tùy ý nói.
"Vâng!" Hai bộ khoái mỗi người một bên nhấc tên trộm kia lên.
"Công chúa, thuộc hạ cáo lui."
"Uh!" Hạ Diệc Sơ đứng ở tại chỗ, cao ngạo gật gật đầu
"Công chúa, bây giờ chúng ta đi đâu?" Hồng Mai hỏi.
"Còn đi đâu nữa, trở về, bản công chúa bị hắn phá hỏng tâm tình dạo chơi rồi." Hạ Diệc Sơ cầm túi tiền trong tay, dậm dậm chân, tức giận rời đi.
Hông Mai và Mặc Trúc theo sát phía sau.
Cách đó không xa, ở góc đường, một nam nhân như ngọc đi ra. Hắn có vẻ hơn hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, khóe môi hơi câu, mặc một bộ trường bào màu xanh da trời, quân tử ôn nhuận như ngọc.
Ánh mắt hắn nhìn về bóng dáng đang khuất dần của Hạ Diệc Sơ, không rõ ý vị nói:
"Cư nhiên thất bại, ta còn chưa kịp lên sân khấu. Có điều võ công của con bé hộ vệ kia cũng khá nhạy bén, thiếu chút nữa bị phát hiện. Xem ra, cách này không ổn, chỉ có thể quang minh chính đại gặp thôi."
- -------------------------------------
Hạ Diệc Sơ mang theo Hồng Mai và Mặc Trúc trở về hoàng cung.
Như thường lệ, Quân Ngôn Dục đến dùng bữa tối. Có lẽ hôm nay không có nhiều việc cần giải quyết nên ăn xong hắn đưa Hạ Diệc Sơ đến Ngự Hoa viên đi dạo.
Hai người tản bộ, không nói lời nào. Hạ Diệc Sơ nghĩ nghĩ, trước đây lần nào Quân Nhật An cũng nói ríu rít không ngừng nên học bộ dạng nguyên chủ, kể lại sự tình hôm nay cho Quân Ngôn Dục nghe.
Hạ Diệc Sơ vừa kể vừa hoa chân múa tay diễn tả, cường điệu thêm mắm dặm muối. Nói xong lại như quả bóng xì hơi, thần sắc ỉu xìu.
"Xảy ra chuyện gì? Vừa mới rồi còn cao hứng lắm mà? Hoàng huynh nghe, muội tiếp tục nói đi."
Quân Ngôn Dục duỗi tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ của nàng. Xúc cảm mềm mại, da thịt đàn hồi. Quân Ngôn Dục chọc rồi lại chọc, không dừng được.
Bánh bao đậu Hạ Diệc Sơ: "..."
Phúc công công đứng cạnh thấy vậy, yên lặng xoay đầu, làm người không thể nhìn thẳng.
Quân Ngôn Dục nhìn Hạ Diệc Sơ một cách kỳ quái, sực nhớ ra, ho khan vài tiếng, buông tay xuống, nói: